Lâm Lộ Trọng ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng là Lâm Vân. Ông ta xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm nói:
- Đúng là lớn tuổi rồi, mắt cũng có lúc lèm nhèm.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Tam gia gia, cháu trở về rồi đây. Lục lão và Từ lão về rồi à?
Lâm Lộ Trọng đột nhiên đứng lên:
- Tiểu Vân, có thật là cháu không?
Trong mắt ông ta đầy vẻ kích động và vui mừng. Nhưng khi nhìn thấy cánh tay cụt của Lâm Vân, ông ta không khỏi sững sờ.
- Vân nhi, nói cho gia gia biết, đã xảy ra chuyện gì?
Ở trong mắt của Lâm Lộ Trọng, cánh tay của Lâm Vân còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Cháu không sao đâu. Cánh tay này chỉ bị thương, vết thương dần tốt hơn rồi. Qua một thời gian nữa nó sẽ trở lại bình thường. Gia gia không phải lo lắng.
Tuy Lâm Vân nói vậy, nhưng thần sắc của lão gia tử vẫn rất khẩn trương.
Lâm Vân thấy lão gia tử còn lo lắng cho hắn, đành phải hỏi:
- Tam gia gia, mấy người Vũ Tích rời đi, sao gia gia không đi cùng?
Lúc này Lâm Lộ Trọng mới hồi phục tinh thần, thở dài một tiếng:
- Ta cũng định đi cùng đấy chứ. Nhưng ta đã già rồi, chỉ còn sống được vài năm nữa thôi. Còn không bằng ở lại đây, thỉnh thoảng cùng lão bằng hữu uống rượu, trò chuyện. Như vậy ta đã thỏa mãn.
Lâm Vân gật đầu:
- Tam gia gia, lần này cháu trở về là gặp gia gia, về sau có khả năng cháu sẽ không quay trở lại nữa. Cháu có một lọ đan dược, mỗi viên trong đó đều là thứ vô giá. Nhưng một người chỉ có thể uống một viên. Gia gia cầm đi, cho bằng hữu của gia gia mỗi người một viên cũng được.
Lâm Vân đưa một lọ đan dược cho Lâm Lộ Trọng.
Lâm Lộ Trọng biết rằng cháu của mình rất có bản lĩnh, có thể bay bổng trên trời. Nên đan dược mà nó cho chắc chắn không đơn giản. Vội vàng nhận lấy lọ thuốc, rồi thuận miệng hỏi:
- Đây là đan dược gì vậy?
- Nó gọi là Giáp Đan. Mỗi một viên có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai giáp.
Lâm Vân giải thích.
- Cái gì?
Lâm Lộ Trọng kinh ngạc kêu lên, bàn tay cầm lọ thuốc trở nên run run.
Kéo dài thêm tuổi thọ thêm hai giáp, chính là một trăm hai mươi năm a. Trời ạ, thuốc này một khi bị người khác biết, không phải sẽ khiến cả thế giới sôi trào sao?
Lâm Vân nhìn lão gia tử ngẩn người,, lại cười nói:
- Ở thế giới Tu Chân, đan dược này cũng rất quý, không phải ai cũng có. Số thuốc trong lọ là cháu thu thập được từ mấy vị trưởng lão.
Số Giáp Đan mà Lâm Vân có, đều lấy được từ Tịch Mịch Cốc. Muốn luyện chế Giáp Đan, cần phải có linh thảo cực phẩm. Tuy nhiên hiện tại Lâm Vân đã có Nguyệt Tinh, muốn luyện những đan dược cao cấp không còn là việc khó nữa. Ở Nguyệt Tinh, thiên tài địa bảo không thiếu. Còn sợ không luyện chế ra được đan dược sao.
- Nhưng mà…
Lâm Lộ Trọng nghĩ bụng, nếu có thể sống thêm một trăm hai mươi năm, thì không phải sẽ bị người đời coi là yêu quái.
Lâm Vân biết ý của lão gia tử, vội vàng nói:
- Nơi mà cháu sắp tới là một thế ngoại đào nguyên. Nếu gia gia đồng ý, qua vài năm nữa cháu sẽ đón gia gia tới đó.
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân suy nghĩ cho mình chu đáo như vậy, dù không biết nơi Lâm Vân sắp tới là nơi nào. Nhưng ở sâu trong lòng ông ta có chút đoán ra. Chỉ là không dám tin mà thôi.
Lâm Vân đang định nói tiếp, thì hắn bỗng nhíu mày. Trong lòng tư nhủ, vì sao cô ấy lại tới đây?
Cam Dao rõ ràng đang tới đại viện của Lâm gia, sao trùng hợp như vậy nhỉ? Chẳng lẽ Cam Dao đã biết mình trở về? Nhưng mình có nói chuyện mình trở về cho ai đâu? Hơn nữa, Cam Dao rõ ràng đã Trúc Cơ rồi.
Lâm Vân đứng lên nói:
- Tam gia gia, cháu muốn tới Khôn Truân gặp lại mấy người Vũ Tích. Qua một thời gian ngắn nữa, cháu sẽ trở về đón gia gia.
- Ừ, ừ…
Lâm Lộ Trọng vuốt ve lọ đan dược, nghĩ tới vẻ kinh hỉ của mấy lão bằng hữu khi mình tặng thuốc và thế ngoại đào nguyên mà Lâm Vân nói kia, trong lòng ông ta không khỏi hưng phấn.
Nguyên bản còn lo lắng cho cánh tay của Lâm Vân, nhưng ngay cả đan dược như vậy, Lâm Vân cũng có thể lấy ra được. Nói gì tới việc trị thương.
Lâm Vân đi ra đại viện Lâm gia, nhìn Cam Dao cúi đầu đi tới phía trước, trong lòng hơi khổ não. Hắn không biết nên đối mặt với cô gái này như thế nào.
- Anh..
Cam Dao dừng bước, nhìn Lâm Vân đột ngột xuất hiện trước mặt mình.
Lâm Vân cười khổ, sờ cái mũi nói:
- Em tới đây tìm anh phải không?
Hắn đã đoán ra vì sao Cam Dao biết mình trở về. Đó là vì cái vòng cổ mà hắn đã luyện chế năm đó khẳng định có một cái trên người của Cam Dao. Vài cái vòng cổ mà hắn luyện chế, mỗi cái đều có một tia thần thức phòng hộ của hắn.
Nếu như chăm chỉ tu luyện, thì sẽ có tác dụng nuôi dưỡng tia thần thức của hắn mạnh mẽ hơn. Đồng thời cũng cảm ứng được hắn nếu hắn ở gần. Tuy nhiên, nếu như không đeo cái vòng cổ trên người thường xuyên, thì mười năm sau một tia thần thức đó sẽ tan biến.
Nếu Cam Dao có thể biết hắn trở về, thì chứng tỏ tia thần thức kia còn chưa tiêu tán, cái vòng cổ vẫn được nàng đeo thường xuyên. Hơn nữa nàng có thể nuôi dưỡng thần thức của mình lớn mạnh, nói rõ rằng nàng cũng tu luyện công pháp Tu Chân.
Vành mắt của Cam Dao ửng hồng. Từ khi rời đi Phụng Tân, hắn chưa từng chủ động đi tìm mình. Lúc mình gặp lại hắn ở Thanh Hóa chỉ là do vô ý. Lẽ nào trong lòng hắn không có vị trí của mình sao?
Có lẽ do Lâm Vân quá vĩ đại, có lẽ vì trong lòng nàng không thể thích ứng với việc hắn có nhiều người khác. Nhưng những năm qua, nàng chưa từng có suy nghĩ lấy chồng. Cái vòng mà Lâm Vân tặng, nàng luôn đeo trên cổ. Cho dù lúc ngủ, nàng cũng không tháo ra. Chỉ có nàng là biết, chiếc vòng cổ có ý nghĩa với nàng như thế nào.
Lúc Vũ Tích đi tới Khôn Truân Giới, đã từng hỏi qua nàng, có đồng ý đi theo hay không? Nhưng nàng lại từ chối. Trong lòng nàng còn một sự chờ đợi. Nàng chờ đợi lúc Lâm Vân trở lại, nàng sẽ là người đầu tiên mà hắn thấy. Nếu Lâm Vân không muốn gặp nàng, nàng sẽ chủ động đi tới gặp hắn.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Cam Dao đã không còn là Cam Dao của ngày trước. Nhờ tu luyện công pháp Tu Chân mà Vũ Tích đưa cho, nàng mới hiểu rằng Lâm Vân là người có bản lĩnh như thế nào.
Năm đó Vũ Tích hỏi nàng có đồng ý tới Địa Ngục Môn không,, nàng không chút do dự đáp ứng. Bởi vì nàng có thể hy sinh tính mạng vì Lâm Vân. Nhưng nàng lại không tiếp nhận được việc Lâm Vân có nhiều vợ. Đến hiện tại, khi tuổi tác đã cao, nàng mới phát hiện, lúc trước mình còn quá nông cạn.
Yêu một người, không phải giữ lấy hắn, mà là có được hắn. Giữ lấy khác với có được. Cam Dao mất hai mươi mấy năm mới hiểu được đạo lý đó. Nàng rất hâm mộ Nhược Sương, vì sao lúc ấy mình lại không hiểu.
Hai mươi năm đã đủ khiến con người ta già đi. Mà nhân sinh thì có bao nhiêu cái hai mươi năm đó? Cho dù dung mạo của nàng vẫn như lúc trẻ, nhưng trong lòng của nàng chỉ có sự tang thương.