Công Tử Điên Khùng

Chương 390: Thanh Thanh Là Ai?




Lâm Vân mơ một giấc mơ. Giấc mơ này giống với giấc mơ lần trước. Nhưng ngoài Thanh Thanh và Vũ Tích ra, hắn còn dẫn theo Nhược Sương và Tĩnh Như đi dạo trên núi hoa sơn trà. Cả năm người đều rất hạnh phúc. Nhưng một lúc sau, Thanh Thanh, Nhược Sương và Tĩnh Như đều mắng hắn trăng hoa, còn nói hắn phụ lòng các cô.

Sau đó các cô đều rời hắn mà đi. Chỉ còn lại một người ở bên cạnh hắn, đó là Vũ Tích. Nàng vẫn nắm tay của hắn, không rời đi.

Cảm giác đau lòng như muốn nổ tung lồng ngực được xoa nhẹ không ít. Bỗng nhiên hắn nghĩ, nếu Vũ Tích cũng rời đi, thì hắn sẽ như thế nào? Hắn cố gắng dùng hết sức lực để ôm Vũ Tích. Hắn không muốn cả nàng cũng rời đi.

Hai ngày nay Vũ Tích đều bất kể ngày đêm chăm sóc cho Lâm Vân. Nàng lựa chọn vùng núi hoang vắng này làm nơi dưỡng thương cho hắn. Bởi vì chỗ này có linh khí khá nhiều, có lợi cho Lâm Vân hồi phục. Huống hồ đưa Lâm Vân tới bệnh viện cũng không có tác dụng gì. Còn không bằng ở đây chữa thương cho hắn.

Nàng rất mệt, buổi tối liền ôm Lâm Vân ngủ. Trong lúc mơ hồ, nàng cảm thấy Lâm Vân đang ôm mình, thậm chí còn cảm nhận được sự gấp gáp trong lòng hắn. Lâm Vân tỉnh rồi sao? Vũ Tích kinh hỉ ngồi dậy.

Nhưng hai mắt của Lâm Vân vẫn nhắm chặt lại, chỉ thì thào nói:

- Vũ Tích, các cô ấy đã đi rồi, em đừng đi nhé, ở lại với anh…

“Các cô ấy đã đi rồi”, Vũ Tích lập tức nhận ra Lâm Vân đang nói mơ. Như vậy Lâm Vân rất nhanh sẽ tỉnh. Trong lòng liền cao hứng. Hai ngày nhìn Lâm Vân hôn mê, tinh thần của Vũ Tích cũng bị sự tra tấn không nhỏ. Nếu như hắn bỗng nhiên xảy ra chuyện gì, nàng thật không biết nên làm sao.

Không có Lâm Vân ở bên cạnh, nàng giống như một chú chim nhỏ đầy bỡ ngỡ vậy. Nếu Lâm Vân chết, nàng sống còn có ý nghĩ gì nữa?

- Lâm Vân, em không đi đâu. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Vũ Tích nhẹ nhàng sờ vết sẹo trên mặt của Lâm Vân, an ủi.


- Thanh Thanh đi rồi…Tĩnh Như và Nhược Sương cũng đi...

Lâm Vân bỗng nhiên buông lỏng hai tay của Vũ Tích:

- Nếu em muốn đi thì cũng đi đi..

- Lão công, anh sao vậy. Em là Vũ Tích đây, em sẽ không đi đâu, em mãi mãi ở bên cạnh anh.

Vũ Tích cho rằng Lâm Vân đã tỉnh, nhưng thấy hắn lại nói năng lộn xộn, liền nắm chặt lấy tay của Lâm Vân, không ngừng an ủi.

Lâm Vân lại rơi vào giấc ngủ sâu.

Vũ Tích thấy Lâm Vân không còn nói mơ nữa, liền nhẹ nhàng thở ra. Đột nhiên nàng cảm thấy không đúng. Những cô gái mà Lâm Vân quen, nàng đều biết. Nhưng Thanh Thanh mà hắn vừa nói là ai? Người con gái đó xuất hiện trong giấc mơ của hắn, chứng tỏ đó là một người quan trọng với hắn. Vì sao mình lại không biết cô ta?

Lẽ nào Lâm Vân còn có chuyện gì đó gạt mình? Lần trước nàng cũng có cảm giác Lâm Vân có tâm sự gì đó nhưng không muốn nói. Liệu có liên quan gì tới cô gái tên Thanh Thanh kia không nhỉ?

Trong lòng Vũ Tích có chút khổ sở. Vì sao hắn phải gạt mình? Lẽ nào mình là loại nữ nhân nhỏ mọn như vậy sao? Không phải Tĩnh Như và Nhược Sương, đều là mình mang về ư?

Thấy Lâm Vân vẫn ngủ rất say, Vũ Tích thở dài, lấy điện thoại thông báo cho người nhà. Nàng và Lâm Vân muốn ở bên ngoài một thời gian rồi mới trở về.

- Vũ Tích, sao em lại ở đây?


Lâm Vân vừa mở mắt liền nhìn thấy vợ của mình Vũ Tích.

Vũ Tích thấy Lâm Vân đã tỉnh, liền tranh thủ thời gian vịn hắn dậy:

- Em thấy anh chưa trở về, nên dựa theo cuộc gọi điện thoại của anh mà đi tìm anh. Anh đang bị thương rất nặng. Hiện tại anh thấy thế nào?

Nghe Vũ Tích nói vậy, Lâm Vân thử vận chuyển tinh lực trong người. Chỉ cảm thấy hư vô, không có gì cả. Nhưng hắn không khẩn trương. Tuy lần bị thương này nặng hơn lần ở Địa Ngục Môn, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều. Ít nhất là hắn còn tỉnh táo.

- Vũ Tích, anh đang bị thương rất nặng, nhưng đó chưa hẳn là chuyện xấu. Lần trước anh đã nói với em rằng đạo tâm của anh chưa ổn, mà tu vị lại tiến triển quá nhanh. Có lẽ nhờ lần bị thương này, anh có thể tu tâm dưỡng tính. Em gọi điện thoại về nhà, nói rằng anh muốn tới những thánh địa của Phật môn. Có lẽ tới đó, anh sẽ tìm được thứ mà anh muốn. Còn dặn bọn họ, cố gắng tu luyện. Em và anh đi là được.

Lần bị thương này, khiến Lâm Vân hiểu ra rằng, cho dù công pháp của hắn lợi hại, nhưng vẫn có chỗ thiếu sót.

Thứ nhất là hắn không có pháp bảo thuận tay. Thứ hai là bản lĩnh của hắn vẫn có sự chênh lệch với tu sĩ Hóa Thần. Thủ đoạn công kích của hắn quá đơn giản. Gộp lại chỉ có vài chiêu thức. Các tu sĩ khác thì đủ kiểu tấn công.

Còn một điều quan trọng nhất, chính là những tu sĩ mà mình giết kia, hình như có địa vị khá cao ở Tử Vân Điện. Có thể khẳng định, chuyện này sớm muốn cũng bị Tử Vân Điện điều tra ra. Cho nên hắn muốn cẩn thận phòng ngừa. Một khí có hai hoặc nhiều tu sĩ Hóa Thần kéo tới Địa Cầu, thì hắn rất khó đối phó.

Lần này có thể thoát hiểm, hoàn toàn là dựa vào Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Sơn Hà Đồ là thứ tốt, nhưng do cảnh giới của hắn quá thấp, đạo tâm lại không ổn, nên không có cách nào sử dụng hết công hiệu của Sơn Hà Đồ. Hắn không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần. Nếu lúc đó đạo tâm của hắn ngang bằng với tu vị, thì đã không chịu thiệt thòi n khi chiến đấu với tu sĩ Hóa Thần như vậy rồi.

Lâm Vân cảm giác, bản lĩnh của hắn không thua kém tu sĩ Hóa Thần kia bao nhiêu. Nhưng vì sao hắn lại bị áp chế dễ dàng như vậy?

Cho nên hiện tại hắn phải nhanh cjpmgs củng cố đạo tâm, sau đó tu luyện viên kim tinh thứ ba. Còn phải luyện chế một pháp bảo thuận tay. Tốt nhất là tới Tử Vân Điện giải quyết ân oán. Chứ đợi bọn họ tới Địa Cầu, mình sẽ rơi vào thế bị động.

Cuối cùng, điều khiến Lâm Vân nhớ mãi không quên, đó là đám tu sĩ Tử Vân Điện kia tới Địa Cầu làm cái gì? Việc này thoạt nhìn có vẻ rất quan trọng. Nhưng bây giờ Lâm Vân không cách nào đi kiểm tra. Cho dù muốn kiểm tra, cũng phải đợi tu vị khôi phục đã.

Vũ Tích hiểu ý của Lâm Vân, cũng biết việc tu luyện của hắn có vấn đề. Thấy Lâm Vân không nói đi ra ngoài một mình, mà cho mình đi cùng, liền âm thầm thở phào một tiếng. Hiện tại nàng sợ nhất là Lâm Vân lại đi ra ngoài một mình.

Nhìn Vũ Tích gọi điện thoại về, Lâm Vân bỗng nghĩ tới một việc. Có nên tháo truyền tống trận ở núi Cửu Hoa kia không. Để đỡ cho có tu sĩ cao cấp nào đó thông qua truyền tống trận đi tới Địa Cầu.

Còn có một đám người Kỷ Minh đang bị nhốt ở quốc gia kia. Một khi có tên nào trong đó trốn được ra ngoài, cũng không phải chuyện tốt gì.

Còn quốc gia kia bị thiệt hại như thế nào, Lâm Vân căn bản không quan tâm. Cho dù quốc gia đó có bị san bằng, cũng không phải chuyện của hắn.

Đang lúc Lâm Vân trầm tư, Vũ Tích đã buông điện thoại xuống, nhìn Lâm Vân, hỏi:

- Lão công, Nhược Sương muốn đi cùng chúng ta. Nhưng em nói rằng anh muốn cô ấy Trúc Cơ trước rồi lại đến, cô ấy đã đồng ý. Tĩnh Như thì đồng ý ở lại để tĩnh tâm tu luyện. Lâm Hinh thì đã giao một nửa chuyện của công ty cho Diệp Điềm và Lý Thanh, để chuyên tâm tu luyện.

- Còn có, Tam gia gia đã tìm anh mấy lần. Thậm chí còn bảo trung tướng Tần Vô Sơn đích thân tới một chuyến. Gia gia nói rằng quốc gia kia đã trả hai trăm tỷ đô la, hỏi xem anh có đồng ý tiếp nhận hay không?