Công Tử Điên Khùng

Chương 372: Trở Về Địa Cầu




Hiện tại đầu óc của Niệm Tiêu chỉ trống rỗng. Cô ta không ngờ mình lại bị coi như một công cụ hy sinh. Cho dù tên Lâm Vân kia không phải là một người xấu xí, nhưng ánh mắt của hắn quá hèn mọn bỉ ổi. Hơn nữa có vẻ như là hạng người háo sắc. Không biết đã làm hỏng đời bao nhiêu cô gái rồi. Quan trọng nhất là mình và hắn không có cảm tình gì, sao có thể sống với hắn được? Nói làm thiếp là dễ nghe, chứ nói trắng ra, mình chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cự tuyệt? Nhưng tu vị của mình mới chỉ là Kết Đan, làm gì có quyền cự tuyệt các tiền bối trước mặt cơ chứ? Còn nói cái gì đệ tử giỏi nhất. Kết quả không phải bị bán cho người khác sao? Niệm Tiêu không khỏi đau lòng muốn chết.

Lâm Vân đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng hắn chỉ mỉm cười. Hắn hoàn toàn không có ý muốn Niệm Tiêu làm thiếp cho mình. Ở Địa Cầu hắn còn rất nhiều khoản nợ tình chưa giải quyết. Nên không muốn gánh thêm rắc rối.

Từ việc Tĩnh Như vì mình mà vất vả tích cóp linh thạch trong năm năm, hắn đã quyết định không gây thêm nợ tình nữa. Một mình hắn làm sao có nhiều tình cảm để chia sẻ như vậy được. Mắt thấy tu vị đang ngày càng tăng cao, Lâm Vân càng không muốn tốn thời gian vào những việc khác.

Hắn không muốn phụ lòng những cô gái bên cạnh mình. Cũng không muốn kéo theo một khoản nợ tình nữa. Hắn là một người có quy tắc, không phải là hạng người ăn xong rồi bỏ.

Hắn đã quyết định, sau khi dàn xếp cho mấy người Vũ Tích xong, sẽ đi tìm bản đồ hành tinh. Hoặc bản đồ có vị trí của đại lục Thiên Hồng. Nếu có thể tìm được, chờ khi tu vị của mình lên tới năm sao màu bạc, tới các hành tinh sẽ không còn khó khăn nữa. Lúc đó sẽ tới đại lục Thiên Hồng đón Thanh Thanh, rồi dẫn mọi người tới một nơi có phong cảnh xinh đẹp rồi một lòng tu luyện. Cho đến khi cùng các cô ấy bay lên Tiên giới.

- Ha ha, tôi nghĩ hai vị đạo hữu đã hiểu lầm ý của tôi. Tôi đã có vợ rồi. Nếu lão tổ của các vị không ở đây, thì lần sau tôi sẽ quay lại. Cáo từ.

Nói xong, Lâm Vân nắm lấy tay của Tĩnh Như rồi rời đi. Đảo mắt đã biến mất khỏi tiên cảnh Côn Luân.

- Điều này…

Chiến Giang và Nhất Huệ đề sững sờ. Chẳng lẽ Lâm tiền bối chướng mắt Niệm Tiêu sao? Vì sao lúc đầu khi hắn nhìn Niệm Tiêu lại có ánh mắt kỳ quái, mang theo vài phần sắc lang như vậy? Mấy người này đâu biết rằng, lúc đó là Lâm Vân nhớ tới tình cảnh khi hắn gặp lại Tĩnh Như mới có ánh mắt như vậy.

Niệm Tiêu ngây ngốc đứng ở đó. Hắn rõ ràng không quan tâm tới mình? Lẽ nào mình lại kém cỏi như vậy? Một lúc trước cô ta còn lo lắng cho vận mệnh của mình. Nhưng khi tu sĩ Hóa Thần không muốn cô ta, thì cô ta lại cảm thấy rất không cam lòng và ủy khuất.

- Niệm Tiêu, con không sao chứ?

Nhất Huệ thấy đệ tử của mình không đúng.

- Con…

Niệm Tiêu bỗng nhiên ôm mặt khóc rồi chạy ra ngoài. Ngay cả làm một người thiếp cũng bị cự tuyệt, cô ta cảm thấy lưu lại đó chỉ tổ xấu mặt. Hai tu sĩ Nguyên Anh nhìn tu sĩ Kết Đan ủy khuất chạy đi, đều lắc đầu không biết nói gì. Đã là tu sĩ cấp cao rồi còn ủy mị như vậy.

- Lâm đại ca, sao anh không thu cô ấy làm thiếp?

Lâm Vân và Tĩnh Như rời đi đã được khá xa, Tĩnh Như mới đầy ý vị hỏi Lâm Vân.

Lâm Vân sửng sốt một lát, rồi thở dài không nói. Hắn thở dài không phải vì Niệm Tiêu, mà bởi vì hắn chợt phát hiện, nữ nhân bên mình hơi nhiều. Hắn còn không biết nên cự tuyệt như thế nào. Làm như vậy có đúng không? Chẳng những không công bằng với Vũ Tích, còn không công bằng với cả các cô gái khác.

Nhưng nhiều khi, hắn không thể cự tuyệt được. Ngoại trừ Mông Văn sinh tử không biết, hắn lại có Tĩnh Như. Huống hồ còn có Nhược Sương nữa chứ.

Lâm Vân đột nhiên cảm thấy đầy phiền não. Hắn có thể nói không thích Tĩnh Như sao? Khi nhìn thấy một túi đầy linh thạch Hạ Phẩm kia, trong lòng hắn đã có bóng dáng của nàng.

Giống như cảm thấy tâm sự của Lâm Vân, Tĩnh Như không hỏi thêm. Đối với nàng mà nói, chỉ cần được ở bên cạnh Lâm Vân là tốt rồi. Quan niệm mạnh được yếu thua trong Khôn Truân Giới đã khiến suy nghĩ của Tĩnh Như giải phóng rất nhiều. Nàng đã biết sinh mạng của con người yếu ớt như thế nào.

Chỉ là một phường thị nho nhỏ, mà hàng ngày đều có người bị giết chết. Ở đây so với một thế giới có pháp chế như Địa Cầu, thật sự là chênh lệnh quá lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng không dám rời đi phường thị. Mỗi lần Liễu San trở về, thì những người bạn đồng hành lại chết vài người. Nhân mạng ở thế giới này quả thực quá rẻ mạt.



Lúc trước Vũ Tích mời các cô tới căn phòng, thì nàng là người thứ nhất đi ra ngoài. Bởi vì nàng cảm thấy ủy khuất. Nhưng hiện tại nàng mới hiểu được, người ủy khuất không phải là nàng, mà là Vũ Tích. Nếu có thể quay ngược thời gian, nàng chắc chắn sẽ không đi ra ngoài. Nàng tin rằng, nếu Xung Hi và Cam Dao sống trong Khôn Truân Giới một khoản thời gian, hai người đó cũng nghĩ như mình vậy.

Chỉ khi mất đi những thứ quý giá nhất, hoặc khi ngươi rơi vào hoàn cảnh có thể giết bất cứ lúc nào. Thì có gì quan trọng bằng ở bên cạnh người mà ngươi yêu nhất? Trưởng thành phải cần một cái giá lớn. Nếu như mình luôn ở Địa Cầu, có lẽ tới lúc già, sẽ nhớ lại những chuyện tình yêu ngày xưa và hối hận. Nhưng khi chết đi, mình khẳng định sẽ không rõ mình làm sai cái gì. Hoặc là chỉ u oán người mình yêu nhất lại yêu người khác.

Nhược Sương là bạn thân nhất của mình, vì sao cậu ấy có thể ở lại căn phòng đó? Lẽ nào cậu ấy cũng hiểu ra được những điều này? Cậu ấy đã trải qua chuyện gì vậy nhỉ?

- Tĩnh Như, em suy nghĩ gì mà thất thần vậy?

Lâm Vân phá vỡ sự yên lặng.

- Em chỉ là nghĩ không muốn rời khỏi anh mà thôi.

Tĩnh Như không che dấu suy nghĩ của mình.

- Vậy thì em phải cố gắng tu luyện đấy. Công pháp mà Liễu San dạy cho em quá kém. Anh đã dặn dò Thất Tín giúp cô ấy tìm công pháp mới. Còn em thì tu luyện Tinh Hà Thần Quyết trước. Về sau anh sẽ tìm pháp quyết phù hợp cho em.

Lâm Vân vuốt tóc của Tĩnh Như. Dù không biết tại sao nàng lại thay đổi suy nghĩ như vậy, nhưng nếu nàng đã đồng ý theo mình, thì cũng không thể để cho tu vị của nàng ấy rớt lại quá xa.

Một ngày sau, Lâm Vân mở một cái động phủ ở một ngọn núi nhỏ có linh khí dày đặc. Đưa cho Tĩnh Như một cái giới chỉ, trong đó có vài ngàn linh thạch Thượng Phẩm. Rồi bố trí một trận pháp Tụ Linh, để cho Tĩnh Như một mình tu luyện. Hắn muốn nghiên cứu kỹ trận pháp để mở truyền tống trận.

Trong giới chỉ của phân thân lão tổ Côn Luân, chỉ có một ít đan dược Nguyên Anh và một ít linh thạch Thượng Phẩm. Nhưng trong giới chỉ của Chiêm Việt lại có không ít thứ tốt. Một trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm, rất nhiều linh thảo và đan dược. Một cái lò luyện đan màu tím. Một vài thẻ ngọc luyện đan. Còn có một cái thẻ ngọc mà hắn không mở được cấm chế. Phỏng chừng Chiêm Việt cũng không mở nó ra được. Chỉ là không biết y lấy được nó từ chỗ nào.

Thi ra Chiêm Việt là một Luyện Đan Sư. Cái lò luyện đan màu tím này có phẩm chất không tồi. Mình dùng nó luyện đan cũng được.

Lại lấy cái thẻ ngọc ở núi tuyết Misimi ra xem. Lâm Vân đã nhìn qua một lần, đó là thẻ ngọc luyện đan. Nhưng có vẻ như không trọn vẹn. Phía sau cái thẻ ngọc này có ghi mười hai pháp quyết mở đan và thu đan. Đây là những kiến thức mà Lâm Vân đang cần nhất.

Lấy Tứ Thập Cửu Trận và thẻ ngọc trao đổi được với Thẩm Uyên. Bỏ Tứ Thập Cửu Trận sang một biên, cầm cái thẻ ngọc mà Thẩm Uyên nói rằng chỉ có tu sĩ Hóa Thần Kỳ mới có thể mở cấm chế ra được. Hiện tại Lâm Vân cảm giác tu vị của mình tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ. Không biết có thể mở thẻ ngọc ra được không?

Thẻ ngọc này quả nhiên có cấm chế. Lâm Vân cẩn thận hóa giải cấm chế, nhưng qua mấy tiếng, hắn chỉ có thể mở được một phần nhỏ.

Nhưng một phần nhỏ này cũng giúp Lâm Vân hiểu ra, đây không phải là thẻ ngọc trận pháp, mà là một thẻ ngọc luyện khí. Phía trước lộ ra hai chữ to Diễn Nhất, là biết liền quan tới luyện khí rồi. Lâm Vân không nghiên cứu sâu về luyện khí cho lắm, nhưng hắn cũng biết bên trong thẻ ngọc này là một môn pháp quyết luyện khí không tầm thường.

Vì sao một thẻ ngọc luyện khí lại bị Thẩm Uyên nói rằng thẻ ngọc trận pháp. Chẳng lẽ cô ta hiểu lầm sao? Mà hai cái tên Diễn Nhất và Tứ Thập Cửu Trận kia, sao lại giống như vậy? Chẳng lẽ chúng có liên hệ gì đó?

Lâm Vân nghĩ không ra, cũng chẳng muốn nghĩ thêm. Nhìn thẻ ngọc luyện khí, hắn có cảm giác về sau muốn luyện chế pháp bảo, có thể tham khảo cái thẻ ngọc này.

Thu hồi thẻ ngọc luyện khí, Lâm Vân cầm trận giản của Tứ Thập Cửu Trận lên. Vừa nghiên cứu được một lúc thì Tĩnh Như đã gọi hắn ra ăn cơm.

Lâm Vân hơi sửng sốt. Đúng là đã lâu rồi hắn còn chưa có thứ gì vào bụng. Nên quên mất Tĩnh Như cũng phải ăn uống. Trong lòng có chút hổ thẹn.

Mấy con cá đã được Tĩnh Như nướng xong rồi để một bên. Lâm Vân nhìn khuôn mặt dính đầy tro của Tĩnh Như, trong lòng rất áy náy. Liền kéo nàng vào lòng rồi hôn thật sâu. Một lúc sau, Tĩnh Như mới đẩy Lâm Vân ra, khuôn mặt ửng hồng, trách móc Lâm Vân:


- Anh không ăn thì để em ăn. Em đang chết đói đây.

Cả ngày rồi Tĩnh Như còn chưa có gì vào bụng, nên khó trách là đói. Sau khi ăn xong mấy con cá nướng, Lâm Vân lại đi săn mấy con thỏ, rồi nướng sẵn để đấy. Phòng khi Tĩnh Như đói bụng phải tự đi kiếm ăn.

Một tuần sau, Lâm Vân cuối cùng mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao không thể khởi động truyền tống trận. Trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.

Thì ra muốn khởi động truyền tống trận cần phải có hai viên linh thạch Thượng Phẩm. Cái truyền tống trận ở núi Cửu Hoa kia lúc đầu đã đặt sẵn mấy viên linh thạch Thượng Phẩm trong cái rãnh bên ngoài rồi.

Sở dĩ Vũ Đình khởi động được truyền tống trận kia, là vì hai viên linh thạch Hạ Phẩm mà nàng cho vào đã kích thích số linh thạch Thượng Phẩm dự bị. Hai viên linh thạch Hạ Phẩm kia nhiều nhất chỉ có tác dụng châm lửa mà thôi. Khi linh thạch Thượng Phẩm bị dùng hết, thì năng lượng của nó cũng cạn. Cho nên Lâm Vân đương nhiên không thể khởi động nó lại được nữa. Nếu như lúc ấy Lâm Vân có linh thạch Thượng Phẩm thì đã khởi động được truyền tống trận rồi. Mà truyền tống trận ở núi Miễn Biên kia chắc cũng được khởi động như vậy

Lâm Vân hao tâm tổn trí tìm các trận giản, nghiên cứu mất một thời gian, cuối cùng đưa ra kết quả, là chỉ cần hai viên linh thạch Thượng Phẩm là đủ. Khiến cho hắn không khỏi buồn bực vô cùng.

Thấy Lâm Vân buồn bực như vậy, Tĩnh Như hơi có chút buồn cười. Lúc này nàng cảm thấy Lâm Vân như một đứa bé vậy.

- Thôi, dù sao có thêm kiến thức cũng là chuyện tốt. Chúng ta nhanh trở về đi. Rời khỏi nhà vài năm rồi, chắc cha mẹ em rất lo lắng.

Nói xong, đôi mắt của Tĩnh Như trở nên đỏ. Xa nhà nhiều năm như vậy, hiện tại nàng rất bức thiết muốn gặp lại cha mẹ.

Lâm Vân cũng rất nhớ gia đình và vợ của mình.

Dẫn theo Tĩnh Như trở lại khu rừng. Khu rừng này không lớn, được chia làm nhiều mảng nhỏ, ở giữa là quan đạo rộng rãi. Mỗi mảng chỉ chiếm mấy trăm mét vuông. Khó trách truyền tống trận ở chỗ này lâu như vậy, không có ai phát hiện ra.

Lâm Vân vừa để hai viên linh thạch Thượng Phẩm vào truyền tống trận, thì truyền tống trận đã phát ra một ánh sáng chói mắt bao phủ cả Tĩnh Như và Lâm Vân. Hai người lập tức trở về Miễn Biên.

- Rốt cuộc đã trở lại.

Tĩnh Như nhìn cái hang mà mình đã trốn, không khỏi thổn thức.

Lâm Vân kiểm tra bốn phí rồi mới dẫn Tĩnh Như ra ngoài. Cửa hang năm đó đã bị chặn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Làm sao ra ngoài bây giờ?

Tĩnh Như nhìn cửa hang bị chắn lo lắng hỏi.

Lâm Vân cười nhạt một tiếng:

- Lẽ nào em đã quên anh có thể bay sao? Chỗ kia còn một cái cửa thông ra vách núi còn gì.

Lúc này Tĩnh Như mới phản ứng. Dù ở thế giới Tu Chân vài năm rồi, nhưng nàng vẫn không thích ứng hoàn toàn cuộc sống ở đó.

Lâm Vân ôm Tĩnh Như bay lên vách đá, lông mày bỗng nhíu lại.


- Sao vậy?

Tĩnh Như liền hỏi.

- Hình như chỗ này đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Mặt đất rất gồ ghề, cũng không nhìn thấy tên Ảnh Vương kia đâu cả.

Thần thức của Lâm Vân đã phóng ra xung quanh, nhưng không nhìn thấy Ảnh Vương.

Ngày đó Tĩnh Như chạy trốn trong đêm, nên không rõ địa hình ở nơi này lắm. Chỉ có thể nhớ đại khái phương hướng mà thôi.

- Nhưng anh lại phát hiện tên bằng hữu của Ảnh Vương mà em đã miêu tả Gã này có vẻ sống rất thoải mái. Chúng ta đi xem tên khốn kiếp kia thôi.

Thần thức của Lâm Vân lại quét tới một tòa kiến trúc được xây dựng kiên cố như một tòa thành vậy. Ở bên trong có một người giống hệt như lời Tĩnh Như miêu tả, đôi mắt hình tam giác, có hai vết sẹo ở cằm, đang ngồi ở đó.

Người này rất biết hường thụ. Ở bên cạnh là một thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp, trong ngực còn ôm một cô gái có làn da trắng như tuyết. Bàn tay thì không ngừng vân vê ngực của cô ta. Một người thanh niên trẻ tuổi bị đánh cho bầm dập đang nằm giữa đại sảnh. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, đảo mắt đã xuất hiện trong căn phòng lớn kia.

- Ngươi có vẻ rất sướng phải không?

Lâm Vân lạnh lùng nói.

Mấy năm trước, bởi vì phòng ngừa Sát Thần đến đòi nợ, Thổ Thất đã cho xây dựng một tòa nhà cực kỳ kiên cố này. Từ đó đến giờ, y sống rất là tiêu dao tự tại.

Tiếng nói đột ngột của Lâm Vân đã khiến y cả kinh. Đang muốn chửi mắng tên nào cho người này vào, thì bỗng nhìn thấy Tĩnh Như đứng ở bên cạnh Lâm Vân, hai mắt liền trở nên phát sáng.

Năm đó khi nhìn thấy cô gái này, đã khiến y bứt rứt không yên. Không có lúc nào là không nhớ tới cô ta. Không ngờ hôm nay cô ta lại xuất hiện ở trước mặt mình.

Không biết là tên đàn em nào khôn khéo như vậy. Rất hiểu mình nghĩ gì. Tí nữa phải thưởng lớn mới được.

- Ngươi là ai?

Thổ Thất nhìn Lâm Vân hỏi.

- Ta là ai ngươi không cần qan tâm. Ta tới đây là thu vài món nợ.

Ánh mắt của Lâm Vân cực kỳ lạnh lẽo. Hắn quyết định không để cho tên khốn kiếp này chết thoải mái.

- Là ai cho hắn vào đây, người đâu, bắt hắn lại, rồi cắt đứt hai chân của hắn cho ta. Con mẹ nó chứ, dám nói chuyện với ta như vậy.

Thái độ của Lâm Vân khiến Thổ Thất rất tức giận. Bàn tay càng nắm chặt,, khiến cô gái kia đau đến chảy nước mắt.