Công Tử Có Bệnh

Chương 25-4: Ngoại truyện: Tế thủy lưu niên (3)




Y Y nghe đồn, công tử nhà mình có bệnh khó nói.

Nàng gả cho chàng ba tháng, lại vẫn còn là thân hoàn bích. Công tử thường gọi nàng đến hầu ngủ, người ngoài nhìn vào nghĩ rằng nàng rất được sủng, chỉ có Y Y biết, những đêm ấy công tử chỉ đơn thuần ôm nàng mà ngủ, không hề động tay động chân gì.

Y Y vì giữ thể diện cho công tử, tuyệt chẳng hé môi một lời. Nào ngờ, nàng không nói, cũng không thể ngăn được miệng thiên hạ đàm tiếu.

Nam nhân nào mà không thích tam thê tứ thiếp, công tử lại chỉ có một mình nàng, chưa từng cưới thêm một ai. Nha hoàn trong phủ có kẻ thấy Y Y một bước lên mây, lại được công tử yêu chiều vô cùng, bèn học theo, leo lên giường chàng mưu đồ quyến rũ. Nào ngờ, công tử lại không hề bị mỹ sắc mê hoặc, đối với những nha hoàn có dã tâm ấy đều chỉ lạnh lùng trừng phạt, không hề thương tiếc, tất cả đều phải bị đánh hai mươi trượng, sau đó đuổi ra phủ, không có ngoại lệ.

Vài vị đồng môn cũ của công tử đến bái phỏng, nhiều lần có ý mời công tử tới Phù Dung lâu mua vui, đều bị công tử khéo léo từ chối. Dương Châu là vùng đất mỹ nhân như mây, Phù Dung lâu lại là kỹ viện nổi danh nhất Dương Châu này, là ôn nhu hương trong lòng nam tử khắp thiên hạ, công tử lại một mực không lui đến.

Từ đó, trong đám đồng môn của chàng âm thầm truyền ra lời đồn, nói công tử từ nhỏ thể nhược, ngay cả mặt kia cũng "yếu", không phải là nam nhân chân chính.

Tất nhiên, Y Y không tin.

Công tử trong lòng nàng vô cùng hoàn mỹ, bạch ngọc vô hà, không hề tì vết. Nàng nghĩ, sở dĩ công tử lạnh nhạt không gần nàng, chẳng qua chỉ vì, chàng không yêu nàng.

Y Y vốn hiểu rõ điều đó. Nàng biết, công tử giữ lễ với nàng, chính là bởi nàng không phải biểu tiểu thư. Công tử chỉ yêu biểu tiểu thư, cho dù cô ấy đã không còn trên dương thế, chàng vẫn vì cô ấy mà không chạm vào nữ tử nào khác. Tình yêu của chàng dành cho biểu tiểu thư càng sâu đậm bao nhiêu, Y Y lại càng đau xót bấy nhiêu. Nhưng, nàng chưa từng dám ghen tị so bì. Y Y không phải là người tham lam, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có thể thay thế biểu tiểu thư. Đối với Y Y, nàng yêu công tử chỉ là chuyện của riêng nàng, còn công tử có yêu nàng hay không, nàng không hề để ý. Cho dù chỉ là hữu danh vô thực, nàng vẫn rất vui mừng làm thông phòng của chàng, ngày ngày chong đèn đợi chàng trở về phòng.

Cho nên, khi Y Y tình cờ nghe được lời này, trong lòng rất ấm ức. Không phải vì chính mình, mà là vì công tử.

Nàng hiểu rõ, danh dự của nam nhân rất quan trọng, công tử lại là thần thánh trong mắt nàng, bị người ta sỉ nhục như thế, nàng tất nhiên là tức giận. Vì vậy, khi mấy nha hoàn trong phủ tò mò hỏi chuyện trong the phòng của nàng cùng công tử, Y Y liền kiềm nén xấu hổ, cắn răng nói dối. Nàng không có kinh nghiệm, nào biết bao nhiêu là đủ, cho rằng hoan ái càng nhiều càng chứng tỏ công tử rất giỏi, vô tình liền biến công tử thành sắc lang cuồng ma một đêm bảy lần trong mắt bọn nha hoàn.

Lúc công tử nghe Tô Lục bẩm báo về chuyện này, chàng vừa nhấp một ngụm trà, trà thơm còn chưa trôi xuống cổ họng, chàng đã giật mình sặc ho một tiếng. May rằng công tử tu dưỡng rất tốt, cho dù kinh ngạc vẫn không mất đi tao nhã.

Tô Lục chần chừ hỏi:

"Bẩm gia, chuyện này... Gia định xử lý ra sao?"

Công tử thong dong lấy khăn nhẹ lau nước trà bên môi, khẽ thở dài, bảo:

"Nha đầu này... Thôi thôi, nàng thích nói gì thì cứ để nàng nói. Không cần dìm tin này xuống."

Tô Lục thoáng kinh ngạc, hỏi:

"Vậy... còn bên phía phu nhân..."

Công tử rót thêm trà ra cốc, đưa cốc trà đến gần, khẽ ngửi hương trà Long Tỉnh thoang thoảng bên mũi, khóe môi chợt cong nhẹ lên, nói:

"Bảo Ngân Diệp tiếp tục rủ rỉ bên tai mẫu thân, nói rằng gia rất sủng Y Y, nhưng lại thường nhìn Y Y thất thần, lẩm bẩm gọi tên biểu muội. Chỉ cần nói như vậy, hiểu chưa?"

Tô Lục khom lưng đáp:

"Nô tài đã hiểu."

Công tử gật gật đầu, giở sổ sách ra, tiếp tục rà soát thu chi trong phủ, đoạn nhấp một ngụm trà. Trà vừa vào chạm vào đầu lưỡi, chàng đã chợt nhíu mày, khoát tay cho Tô Lục lui ra, lại gọi A Kiều vào, hỏi:

"Trà hôm nay là do ai pha?"

A Kiều đáp:

"Dạ thưa, là nô tỳ pha ạ."

Công tử vẫn chăm chú nhìn vào sổ sách, đầu chưa hề ngẩng lên, khẽ hỏi:

"Y Y đâu?"

A Kiều ngập ngừng đáp:

"Dạ, Thanh Y tỷ tỷ có... có một chút việc bận... cho nên..."

Chân mày công tử nhíu lại càng sâu, nhưng cũng không hỏi thêm, phất tay cho A Kiều lui, bảo:

"Gọi Y Y đến đây. Ngươi có thể lui."

A Kiều dạ một tiếng, khom người lui ra.

Một lát sau, khung cửa gỗ điêu hoa chợt kẽo kẹt mở ra, Y Y tiến vào, trên tay là Tiểu Bạch tròn vo trắng muốt như một nhúm bông.

Công tử không gặp Y Y một buổi, trong lòng bất giác bồn chồn khó hiểu. Chàng đã quá quen thuộc Y Y luôn lẽo đẽo theo mình, không thấy nàng, lòng chàng không yên. Lúc này, trông thấy Y Y, công tử mới thoáng tĩnh tâm lại, đưa mắt nhìn Tiểu Bạch trong lòng nàng, hỏi:

"Sáng nay Y Y đã đi đâu?"

Y Y cúi xuống hành lễ, rồi mới đứng lên, cười đáp:

"Bẩm, nô tỳ thấy hơi không khỏe, cho nên ở trong phòng nghỉ ngơi..."

Nàng chưa nói hết câu, công tử đã lo lắng hỏi:

"Bệnh rồi sao? Hay là để gia bảo Tô Lục mời đại phu đến xem thử cho nàng. Mấy hôm nay trời lạnh, rất dễ sinh bệnh."

Y Y đặt Tiểu Bạch xuống, tiến lên phía trước, cho thêm than vào lò sưởi, rồi lại khoác thêm áo choàng mới may cho công tử. Đoạn, nàng mới khẽ đáp:

"Y Y không sao. Thân thể của công tử vốn không khỏe, phải cẩn trọng nhiều hơn mới phải."

Công tử nhìn nàng, trong lòng thoáng mềm đi. Lúc nàng khoác áo cho chàng, công tử nhận ra tay nàng lạnh ngắt, đưa tay toan nắm lấy tay nàng xoa ấm. Đúng lúc đó, Tiểu Bạch dưới đất phóng lên, ngồi chễm chệ trong lòng chàng. Đáy mắt công tử tối lại, âm thầm rút tay về, nhè nhẹ vuốt ve bộ lông của Tiểu Bạch, cười nói:

"Nghịch ngợm."

Y Y thấy công tử thân thiết với Tiểu Bạch như vậy, trong lòng hơi chua chua, cúi đầu thầm nghĩ, ngẫm ra nàng còn không bằng một con mèo.

Công tử nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, thầm buồn cười trong lòng, với tay cầm lấy cái lò sưởi nhỏ, đặt vào tay nàng, khẽ bảo:

"Y Y, cầm lấy đi, để tay lạnh không tốt."

Bàn tay chàng mát lạnh chạm nhẹ vào tay nàng, khiến mười ngón tay của nàng bất giác co lại. Giọng chàng ôn nhu tựa dòng nước ấm chảy qua lòng nàng, khiến trời đông lạnh giá cũng ấm áp lạ thường. Cho dù không phải là lần đầu tiên chạm vào chàng, Y Y vẫn nghe hai má nóng ran, tim đập rộn ràng, chỉ biết nhận lấy, cúi đầu "dạ" một tiếng.

Công tử giấu đi ý cười nơi đáy mắt, nhè nhẹ vuốt lông Tiểu Bạch, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nó, không nén được bật cười, lại thấy Y Y hai mắt sáng rực chăm chăm nhìn Tiểu Bạch, trong lòng chàng chợt thấy không vui, khẽ cất tiếng hỏi:

"Y Y rất thích Tiểu Bạch? Gia tặng nó cho nàng, được không? Mùa này trời lạnh, ôm Tiểu Bạch cũng ấm hơn một chút."

Y Y vội lắc đầu, đáp:

"Nô tỳ không dám, Tiểu Bạch là sủng vật công tử yêu thích nhất. Y Y không dám đoạt thứ công tử thích."

Công tử vẫn đều đều vuốt ve bộ lông mềm như tơ của con mèo trong lòng, nghe vậy, chỉ khẽ than nhẹ một câu:

"Kỳ thực, gia vốn cũng không thích sủng vật."

Y Y chưa kịp nghe hiểu ý tứ trong đó, chàng đã không nói gì thêm, chỉ bảo:

"Y Y, qua đây, mài mực cho gia."

Y Y nhón chân bước tới gần, bắt đầu công việc quen thuộc. Công tử viết chữ, nàng mài mực, thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua. Đến chừng công tử ngẩng đầu lên, đã thấy trời ngả bóng về chiều.

Công tử nhìn sắc trời, thấy không còn sớm nữa, bèn xoa đầu nàng, nhẹ giọng bảo:

"Y Y, nàng không khỏe, về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Tháng này trời lạnh, Y Y chuyển đến phòng của gia ngủ cho ấm, biết không?"

Hai má Y Y bất chợt ửng hồng, cúi đầu đáp:

"Y Y đã hiểu."

Nàng dợm quay lưng bước đi, lại nhìn thấy Tiểu Bạch, trong lòng hơi lưu luyến. Nữ nhi gia như nàng, thật sự không chống cự lại sức quyến rũ của các con vật nhỏ mềm mại thế này.

Công tử nhìn dáng vẻ quyến luyến của Y Y nhà mình với con mèo nhỏ, trong lòng bỗng thấy không vui, chân mày thoáng nhíu lại, nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi áo choàng trên người ra, khoác lên vai nàng.

Bất chợt, công tử đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Khẽ thật khẽ, chỉ phớt qua bờ môi, nhưng hơi ấm lâu thật lâu vẫn chưa tan.

Chàng thì thầm nói:

"Đêm nay gia phải tham dự yến tiệc, về muộn một chút. Y Y ngủ sớm đi, đừng đợi gia."

Công tử hôn nàng.

Công tử vừa hôn nàng!

Công tử thật sự hôn nàng!

Y Y bị nụ hôn của công tử làm cho mụ mị thần trí, cả người lâng lâng, chẳng còn tâm sức đâu mà để ý tới Tiểu Bạch, chỉ kịp lí nhí một câu "Nô tỳ cáo lui.", sau đó đã quay lưng, nửa đi nửa chạy bước ra ngoài cửa.

Công tử nhìn theo bóng nàng, khẽ lắc đầu bật cười.

Mãi mãi, nàng cũng không biết rằng, chàng vốn chẳng thích sủng vật, càng không thích mèo. Chàng nuôi Tiểu Bạch, chỉ là vì nàng.

Năm đó, có người mang một con mèo Ba Tư đến tặng cho chàng. Công tử đã vốn muốn từ chối, lại liếc thấy ánh mắt sáng rực của tiểu cô nương bên cạnh mình. Chàng mềm lòng, bèn nhận lấy Tiểu Bạch, giao cho nàng chăm sóc, khiến Y Y vô cùng mừng rỡ. Sau này, công tử thấy Y Y quá yêu thích Tiểu Bạch, chia bớt quá nhiều sự chú ý của nàng, trong lòng chợt buồn bực vô cớ, liền giao nó cho người khác trông nom.

Y Y chỉ cần để tâm đến một mình chàng là đủ. Không ai có thể chiếm đi vị trí độc tôn của chàng trong lòng Y Y.

Cho dù chỉ là một con mèo, cũng không được.

Tất nhiên, đường đường là Tô gia nhị công tử lại đi ghen với một con mèo, chuyện xấu hổ thế này, công tử không thể nói ra.

... ....

Hôm ấy là đông chí, cũng là sinh thần của công tử. Buổi tối, Tô phủ tổ chức tiệc mừng chàng vừa qua nhược quán, đàn ca hát xướng, chúc tụng hân hoan, dập dìu huyên náo.

Đêm khuya, trời đổ tuyết lớn, công tử quay về Lang Hoàn viện, bấy giờ đã ngà ngà say. Y Y thấy vậy, vô cùng lo lắng, liền bưng một chậu nước ấm vào, nhúng khăn cho ướt, rồi mới cẩn thận nhẹ nhàng lau mặt cho chàng.

Công tử chợt mở mắt ra, đôi mắt hoa đào sâu thẳm như cách một tầng sương mù mông lung mờ ảo. Chàng cứ thế lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của nàng, khiến da mặt vốn mỏng của Y Y lập tức ửng đỏ. Nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào luôn khiến trái tim mình đập thình thịch không yên ấy, chỉ dám e dè nhè nhẹ dùng khăn lau mặt cho chàng, từ trán lau xuống má, từ má lướt xuống cằm. Công tử vẫn chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt nóng rực.

Y Y nhanh chóng lau mặt xong cho công tử, đang muốn rụt tay về, cổ tay lại chợt bị nắm lấy.

Công tử nắm cổ tay nàng, kéo nhẹ nàng đến cạnh chàng. Sau đó, chàng nghiêng đầu, kề sát lại gần người nàng, nhẹ ngửi một hơi, khóe môi khẽ cong lên, thì thầm bên tai nàng, hỏi:

"Đêm nay Y Y dùng hương liệu gì? Thơm lắm..."

Giọng của chàng khi say pha chút khàn khàn, càng trầm ấm lạ thường, mỗi câu mỗi chữ đều như ma âm vọng vào lòng nàng.

Mặt của Y Y đã đỏ lựng như quả hồng mềm, nàng lắp bắp nói:

"Bẩm... Bẩm công tử... Cũng như mọi ngày..."

Công tử lắc lắc đầu, bỗng kéo mạnh một cái, khiến nàng ngã vào lòng chàng. Chưa kịp cho nàng giãy giụa, công tử đã giam nàng trong vòng tay của chàng, cắn nhẹ vào vành tai non mềm của nàng, nói:

"Gia không tin. Ngoan, để gia nếm thử một ngụm..."

Dứt lời, công tử liền cúi xuống, hôn lên cái gáy trắng nõn của nàng, sau đó ngấu nghiến tới chiếc cổ mảnh khảnh. Những nụ hôn chi chít rơi xuống, để lại ấn ký.

Y Y vô cùng hoảng hốt, nhưng nô tính khó chừa, nàng không dám chống cự công tử, chỉ có thể thét lên, nói:

"Công tử... Nhị gia, người uống say rồi..."

Công tử ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng, hỏi:

"Thế nào? Hối hận rồi? Không muốn làm người của gia nữa, muốn gả cho biểu ca, phải không?"

Biểu ca?

Y Y ngẫm nghĩ, công tử có vài vị biểu muội, nhưng biểu ca dường như chỉ có một người.

"Ý công tử muốn nói... chính là Cô Tô Lăng Vân công tử?" Y Y dè dặt hỏi lại.

Không hỏi thì thôi, lời vừa nói ra, ánh mắt ôn nhu của công tử đã lạnh đi. Chàng bật cười, miệng cười mà mắt không cười, khen:

"Y Y giỏi lắm, đến cả tên tự cũng nhớ được rõ ràng như vậy... Trái lại tên của công tử gia nhà nàng, vẫn chưa từng nghe nàng gọi một tiếng bao giờ."

Y Y cảm thấy thật oan ức. Nàng tất nhiên là nhớ tên chàng, nhưng bản thân chỉ là nha hoàn, sao dám gọi tên chủ tử?

Còn vị Lăng Vân công tử kia, nàng chỉ gặp qua vài lần, lại có liên can gì đến nàng?