"Không ngờ Nhạc Anh Bình lại có thể điều động phòng vệ kinh thành. Ta vốn cho rằng phòng vệ Đô Thành là người của Triệu Chấn." Khương Kỳ nói.
Dương Hàm nói: "Mặc dù Nhạc Anh Bình không có năng lực, nhưng vẫn là chính thống. Mà Triệu gia nếu không có Nhạc Anh Triêu thì không còn cơ hội nào."
"Bây giờ tình thế Đô Thành Nam Chu hết sức căng thẳng. Nếu không thể xử lý thích đáng, chờ sau khi chúng ta trở về, e rằng sẽ bị hỏi tội." Khương Kỳ thở dài.
Dương Hàm thì đứng lên, nói: "Được rồi, đừng than thở, chúng ta nên đi làm công việc mình cần làm đi."
Khương Kỳ nhìn một thân hoa phục của mình: "Rốt cục có thể thay bộ quần áo chói lói này rồi, đi đến đâu cũng bị người khác nhìn chằm chằm, quá gây chú ý."
Lúc Nhạc Anh Bình đang chuẩn bị nắm giữ cung thành, cũng đã phái người theo dõi Triệu Chấn. Nhưng Triệu Chấn vốn đã có ý định bức vua thoái vị từ sớm, cho nên dù Nhạc Anh Bình đề phòng như thế nào cũng để người của Triệu Chấn chui khe hở như cũ.
Thành vệ Đô Thành vốn là ở phe Triệu Chấn, mặc dù cuối cùng thủ thống lĩnh theo phe Nhạc Anh Bình nhưng Triệu Chấn tiến hành nhiều năm như vậy, trong thành vệ vẫn có thế lực của mình.
Chờ Triệu Chấn phát hiện thành vệ bị Nhạc Anh Bình nắm giữ, sau đó lập tức phái người và thân tín của mình lấy được liên lạc. Thống lĩnh thân tín kia và người Nhạc Anh Bình phái đi đều bị người của Triệu Chấn gϊếŧ chết ngay tức khắc.
Mà lúc này, trong cung, Khánh Phi không ngừng khóc lóc bên người Nam Chu Vương đang hôn mê bất tỉnh. Bà biết một khi Nam Chu Vương chết rồi. Nhạc Anh Bình kế vị, bọn họ tuyệt không có kết cục tốt, hiện tại người duy nhất bà có thể trông chờ đó là Triệu Chấn.
Nhạc Anh Bình và Triệu Chấn cố gắng kiềm hãm lẫn nhau, không rảnh quan tâm đám người Khương Kỳ bên trong dịch quán. Ngay vào lúc thành vệ xảy ra nội chiến, trong màn đêm, cửa thành Đông chậm rãi mở ra.
Khương Kỳ thay một bộ áo giáp, quay người hỏi Chu Trung: "Nhìn bản Thế tử có oai không?"
Chu Trung sững sờ, sau đó bỗng nhiên gật đầu nói: "Oai hùng, rất oai hùng! Nếu phu nhân nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dáng vẻ hiện giờ của Thế tử khuynh đảo."
Khương Kỳ tức giận vỗ đầu Chu Trung một cái, nói: "Sao phu nhân có thể là người nông cạn như vậy? Cho dù bản Thế tử là kẻ ngu, phu nhân cũng sẽ không chê bai."
"Ai?" Kẻ ngu? Sao thế tử lại trở thành kẻ ngu? Chu Trung có chút hồ đồ.
Chờ quan viên Nam Chu ở trong dịch quán phát hiện tình hình phía Khương Kỳ không ổn, nhưng đã không kịp chạy ra ngoài truyền tin. Hắn đã sai thân vệ trói toàn bộ người trong dịch quán Nam Chu lại, cùng với Dương Hàm, mượn bóng đêm che chở, rời khỏi dịch quán.
"Cũng không biết người chúng ta có thể vào được không?" Khương Kỳ ngồi xổm ở trên tường thành, hỏi.
Dương Hàm nhìn lá cờ treo trên tường thành ở vị trí cũng không dễ thấy, nói: "Dựa theo kế hoạch, để ba vạn người bên ngoài, hai vạn người còn lại đã vào vị trí."
Dứt lời, liền nghe một hồi âm thanh "cục cục", một thân vệ bên người Dương Hàm lập tức đáp lại. Không bao lâu sau, lập tức nghe một loạt tiếng bước chân đi về phía bọn họ.
"Đi thôi!" Dương Hàm nói với Khương Kỳ.
Khương Kỳ gật đầu: "Cữu cữu bảo trọng."
"Ngươi cũng bảo trọng." Dứt lời, ông lập tức dẫn thân vệ đi về hướng phát ra tiếng bước chân.
Khương Kỳ thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên nói: "Chúng ta đi."
Một nhóm đi về phía cung thành.
"Phốc!"
Khương Kỳ ngoi đầu lên khỏi mặt nước của một cái hồ trong cung, thấy xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thấp giọng nói: "Đi."
Lập tức thấy từng bóng đen nhảy ra khỏi hồ. Khương Kỳ lên bờ, nhìn dáng vẻ ướt sũng của mình, thầm than thở: Biết rõ ám đạo trong cung này thông vào trong lòng hồ, vậy mà cữu cữu không nói cho hắn biết, hại hắn ngu ngốc mặc áo giáp vào, nửa đường lại phải cởi toàn bộ ném đi.
Chu Trung tìm hiểu tình huống trở về nói: "Thống lĩnh cấm quân đã bị gϊếŧ, bây giờ trong cung đều nghe lệnh của Nhạc Anh Bình, Vương Hậu cũng bị hắn cưỡng ép. Bây giờ Vương Hậu, Khánh Phi đều bị giam lỏng tại tẩm cung của Nam Chu Vương. Mấy vị Vương tử cũng bị trông giữ tại cung khác, nhưng không thấy Thất vương tử và nội giám bên người Nam Chu Vương, bây giờ Nhạc Anh Bình đang tìm người khắp nơi đấy ạ!"
"Thái giám bên người Nam Chu Vương cũng không thấy hả?" Khương Kỳ nghi ngờ hỏi lại. Triệu Chấn sớm có lòng làm loạn, cho nên sau khi xảy ra chuyện, khó đảm bảo Khánh Phi sẽ không lập tức giấu Thất Vương tử đi. Nhưng thái giám bên người Nam Chu Vương không thấy thì lý do là gì chứ?
Hoàng cung Nam Chu cũng không tính là lớn, nếu muốn tìm một người có lẽ cũng không khó, trừ phi. . .
Khương Kỳ nghĩ đến trước đó, Dương Hàm cho hắn xem qua địa đồ hoàng cung Nam Chu, cảm thấy có tính toán.
Mà lúc này, Nhạc Anh Bình đá lên người Vương Hậu một cái, cả giận nói: "Ta hỏi ngươi, tỉ ấn rốt cuộc ở đâu?"
Vương Hậu cao tuổi, sớm đã không còn vẻ khoan thai như ngày xưa, chật vật chống đỡ thân thể, vẻ mặt đầy thống khổ nói: "Tỉ ấn là vật của Vương thượng, sao ta có thể biết được?"
Nhạc Anh Bình thấy hỏi không ra kết quả, chuyển sang Khánh Phi vẫn luôn khóc sướt mướt. Hắn ta nắm lấy cổ áo Khánh Phi, hung hăng nói: "Mấy ngày nay đều là ngươi ở bên người phụ vương, có lẽ ngươi biết tỉ ấn ở chỗ nào đúng không? Hơn nữa lão Thất, hắn ở đâu? Ngươi đừng tưởng rằng giấu hắn thì không sao, cho dù là đào sâu ba thước, ta cũng sẽ tìm ra hắn. Ngươi và hắn, còn có Triệu gia các ngươi, tất cả mọi người. . . cũng đừng nghĩ tới sống sót!"
Khánh Phi lắc đầu, tiếng khóc vẫn chưa ngừng.
Nhạc Anh Bình hất Khánh Phi sang một bên, hỏi người bên cạnh: "Người vẫn chưa tìm được?"
"Đã tìm khắp cả rồi ạ." Người kia trả lời: "Thế tử, có khi nào bọn họ đã chạy ra khỏi cung rồi không?"
Nhạc Anh Bình nói: "Sẽ không, cấm quân đã nắm giữ cung thành, bọn họ không có cơ hội."
"Vậy. . . hay là trong cung có chỗ ẩn thân khác?" Người kia nói.
Nhạc Anh Bình nghe xong, vội nói: "Người tới, đi lấy địa đồ cung thành ra đây."
Nhạc Anh Bình nhìn chòng chọc vào mỗi một địa phương trên địa đồ, muốn phát hiện ra cái gì đó. Nhưng nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn không thu hoạch được gì.
Người kia ở bên cạnh nói: "E rằng trên dư đồ sẽ không cho thấy vị trí ám đạo và mật thất."
Nhạc Anh Bình đấm một quyền vào địa đồ, căm hận nói: "Tìm, mỗi một tấc trong cung cũng không cho bỏ qua."
Nhưnglúc này, người bên cạnh đột nhiên ngã ào lên dư đồ, phần gáy còn cắm một mũi tên.
"Ai nha! Bất cẩn bắn lệch mất rồi." Khương Kỳ ra vẻ ảo não vỗ trán, nói.
Chu Trung ở một bên đáp: "Thế tử giương đông kích tây, tiễn pháp hay thật."
Nhạc Anh Bình nhìn thấy Khương Kỳ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt thì cả kinh, trong lúc nhất thời quên nói chuyện. Đợi khi hắn ta tìm lại được giọng nói của mình, tẩm cung đã bị một đám người áo đen vây lại.
"Cấm quân, cấm quân đâu!" Nhạc Anh Bình vội nói.
Khương Kỳ khoát tay một cái nói: "Đừng tìm, mấy tên cấm quân trong cung của các ngươi còn chưa từng nhìn thấy máu, sao có thể so sánh với Ninh Quốc Công phủ chúng ta? Huống chi loại tội danh tạo phản ép vua thoái vị này, không phải ai cũng có thể gánh nổi."
Lúc này,Nhạc Anh Bình mới phát hiện toàn bộ người bên cạnh đã bị gϊếŧ hết, chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, tình hình lại đảo ngược.
Khương Kỳ sai người dìu Vương Hậu ngã trên mặt đất đứng lên, mình chậm rãi đi đến bên giường Nam Chu vương, nhìn một cái, sau đó cảm thán: "Lén tráo thuốc, tâm đúng là đủ ngoan độc."
Nói xong, Khương Kỳ lấy từ trong ngực ra một con dấu ngọc thạch, nói: "Vừa rồi Vương Thế tử đang tìm cái này hả?"
Nhạc Anh Bình nhìn thấy vật trong tay Khương Kỳ, tiến lên một bước, dường như muốn đoạt lấy: "Tỉ ấn?! Khương Kỳ, ngươi mau trả tỉ ấn lại cho ta."
"Tỉ ấn này là triều ta ban cho Nam Chu Vương, ngươi chỉ là Vương Thế tử, sao ta có thể cho ngươi?" Khương Kỳ nhíu mày, khinh thường nói.
"Phụ vương ta không có ở đây, ta chính là Vương. . ." Nhạc Anh Bình còn chưa nói xong, đã thấy Khương Kỳ hướng về phía cửa dùng tay ra dấu, hắn ta nhìn lại, trợn tròn mắt: "Nhạc Anh Triêu!"
"Không sai, chính là Thất Vương tử." Khương Kỳ nói, khoát tay áo.
Chu Trung đưa lên một bản tấu chương. Khương Kỳ cầm lấy, lắc trái lắc phải, nói: "Thật không khéo, chỗ này của ta vừa vặn có một cuốn sổ gấp, trong đó Nam Chu Vương đề cập đến việc phế Vương Thế tử Nhạc Anh Bình ngươi."
"Không thể nào! Phụ vương không thể nào. . . ông không có. . ." Nhạc Anh Bình không thể tin được.
"Ngươi nói là Nam Chu Vương không có thời gian, cũng không có cơ hội viết tấu chương này đúng không?" Khương Kỳ híp mắt cười một tiếng: "Đúng là hắn không có thời gian, cũng không có cơ hội. . . Đây là bản Thế tử tự tay viết, bút tích này có lẽ cũng chưa khô đâu!"
Khương Kỳ nói rồi, ném tấu chương và tỷ ấn trong tay cho Chu Trung, nói: "Chu Trung, đóng tỷ ấn lên."
"Rõ!" Chu Trung tiếp nhận đồ vật, thấy gần đó không có bàn, bèn trải tấu chương lên mặt đất, cầm tỉ ấn hà hơi lên trên nó, sau đó trong tiếng kinh hô của Nhạc Anh Bình, ấn xuống.
"Nhạc Anh Bình, ngươi tất nhiên cũng hiểu rõ. Chỉ cần tấu chương này có dấu của tỷ ấn, dù không được triều đình cho phép, bắt đầu từ lúc này ngươi không còn là Vương Thế tử. Đương nhiên, trừ phi Bệ hạ bác bỏ." Khương Kỳ dừng một chút: "Có điều chỉ bằng chuyện ngươi hãm hại Vương thượng, vũ nhục Vương Hậu, ý đồ bức thoái vị, triều đình không chỉ không bác bỏ mà sẽ không giữ ngươi lại."
Nói xong, Chu Trung liền dẫn thân vệ tiến lên, muốn bắt Nhạc Anh Bình. Sao Nhạc Anh Bình lại bằng lòng giơ tay chịu trói, hắn ta nhào về phía Khánh Phi cách mình gần nhất, rút trâm cài tóc trên đầu bà kề lên cổ họng của bà.
"Không cho phép tới đây." Nhạc Anh Bình quát.
Trong tiếng hoảng sợ của Nhạc Anh Triêu, Khương Kỳ sờ mũi, liếc nhìn nơi khác.
Nhạc Anh Bình đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người.
"Khương Kỳ, nếu ngươi dám lên trước, ta lập tức gϊếŧ nàng." Nhạc Anh Bình giãy giụa đến phút cuối cùng.
Khương Kỳ thở dài: "Nhạc Anh Bình, ta thấy ngươi thật ngu xuẩn." Nói xong, Khương Kỳ lập tức hạ lệnh để thân vệ tiến lên bắt người.
Nhạc Anh Triêu nhìn thấy Khánh Phi bị cưỡng ép, mà Khương Kỳ không có chút ý đinh cứu người nào, thân thể nho nhỏ lập tức nhào về phía hắn, ôm chân hắn, khóc lóc nói: "Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, mau cứu mẫu phi ta."
Khương Kỳ nhướng mày, gỡ Nhạc Anh Triêu ra. Mặc dù biết mình không nên mềm lòng nhưng hắn còn chưa ác độc đến mức thờ ơ với một đứa trẻ ở bên kêu khóc: "Ngươi. . ."
Ngay lúc hắn muốn sai thân vệ dẫn Nhạc Anh Triêu đi, đã thấy Vương Hậu vốn đang được đỡ, lảo đảo nhào tới sau lưng Nhạc Anh Bình. Mặc dù thân vệ bên người cấp tốc tiến lên giữ chặt Vương hậu, nhưng tay bà ta đã đẩy lưng Nhạc Anh Bình.
Nhạc Anh Bình loạng choạng một cái, trâm cài tóc để trên cổ Khánh Phi cứ thế cắm vào trong máu thịt.
Máu tươi phun ra, Khương Kỳ theo bản năng bịt kín mắt Nhạc Anh Triêu.
Không ngăn được, Nhạc Anh Bình lập tức bị thân vệ nhào tới trói lại, mà Khánh Phi bị trâm cài tóc đâm vào mạch máu, cắt đứt cổ họng, đã không cứu được nữa. Nhạc Anh Triêu ở trong ngực Khương Kỳ không ngừng giãy giụa, khóc lóc muốn nhìn Khánh Phi.
Nhưng mạch máu đã đứt, máu tươi phun ra. Tình cảnh quá mức thảm khốc, Khương Kỳ chịu đựng đau đớn do bị tiểu hài nhi cắn lên cánh tay, sai Chu Trung xử lý chuyện sau đó, bản thân dẫn Nhạc Anh Triêu rời khỏi tẩm cung.