Biên quan Đông Nam xảy ra chiến sự, Lý Miểu và triều thần thương nghị xong, lập tức khởi giá hồi Kinh. Cũng may đám người đi theo khi nghe chiến báo đến từ biên quan, cũng đã bắt đầu chuẩn bị hành lý cho nên cũng không có ai trễ nải, theo ngự giá cùng trở về Kinh.
Đông Nam gần biển, vùng biển giữa nơi này với Hải Thị là đường thông thương quan trọng. Bây giờ chiến sự nổ ra, không chỉ có một vùng dân chúng Đông Nam chịu khổ, mà các châu quận cũng hứng chịu tác động, tổn thất của đám quyền quý trong Kinh càng lớn hơn.
Trưởng Công Chúa bỏ sổ sách trên bàn, tức giận nói: "Động tĩnh lớn như vậy mà trước đó chúng ta không hề phát giác, cuộc sống của bọn họ quá thư thả cho nên không cảnh giác. Tiếc là một thuyền hàng, không không cho Hải Thị."
Ban đêm, Khương Văn Chính bàn bạc công việc trong cung xong vừa mới hồi phủ, một tay đỡ trán, tựa lưng vào ghế thở dài: "Nhiều năm trôi qua, không nói đến bọn họ, ngay cả chúng ta cũng hạ thấp đề phòng với Hải Thị. Hơn nữa, mặc dù nàng tổn thất một thuyền hàng, nhưng cũng đã phá hủy kế hoạch đánh lén của Hải Thị không phải sao?"
Hải Thị vốn muốn đánh lén Duyện Châu, nhưng lại không ngờ gặp phải thuyền buôn của Trưởng Công Chúa. Cho dù là hải tặc xung quanh đều đã bị tiêu diệt, bắt được cũng đã bỏ chạy từ lâu nhưng chưởng sự thuyền buôn vẫn dựa theo thói quen ngày trước, cho thuyền nhỏ tiên phong bốn phía tìm hiểu. Cũng trùng hợp, trong đó có một cái thuyền nhỏ vô tình đi tới một khối đá ngầm phía sau đảo San Hô, gặp được thủy quân Hải Thị trốn phía sau tảng đá ngầm đó. Nhưng thuyền nhỏ cũng bị người phát hiện, chưa kịp trốn thoát.
Khi chưởng sự thuyền buôn nhìn thấy vị trí đá ngầm đảo San Hô chệch hướng đường thuyền sáng lên hai ngọn khói lửa, trong lòng biết không ổn. Dựa theo quy củ, chỉ có khi không có cách nào trốn thoát mới được phóng khói lửa cảnh báo, còn nếu là hai ngọn khói lửa, vậy thì chứng tỏ phải đoàn thuyền hải tặc. Nhưng mà vùng biển này, hải tặc đã sớm bị tiêu diệt, ở đâu đột nhiên xuất hiện đoàn thuyền hải tặc?
Duy nhất có năng lực tổ hợp thành đoàn thuyền, ngoại trừ bản triều và thủy quân Hải Thị ra thì chính là thuyền buôn. Mà bình thường thuyền buôn cũng không có người nào dám ra tay với thuyền buôn dưới tay Trưởng Công chúa, thủy quân bản triều lại càng không thể! Khả năng duy nhất đó chính là thủy quân của Hải Thị!
Biết sự tình có thể không tốt, chưởng sự lập tức muốn bỏ chạy đi báo tin. Nhưng mà bởi vì thuyền nhỏ kia báo tin, làm cho Hải Thị biết mình đã bại lộ, thế nên lập tức phái người đi đuổi theo. Nhưng mà người Hải Thị coi thường bọn họ, vốn tưởng rằng chỉ là thuyền buôn bình thường, nhưng không ngờ gặp phải kẻ khó ăn.
Chưởng sự kia biết đi không nổi, thả thuyền nhỏ ra, để con ông ta lập tức chạy tới châu quận gần nhất báo tin. Còn bản thân mình giữ lại hai người giả bộ đối phó với thủy quân của Hải Thị, cuối cùng cả thuyền bị hủy diệt, mà hai cái xuồng kia của Hải Thị cũng đều bị thiêu huỷ ở trên mặt biển. Cũng chính bởi vì sớm báo tin cho nên mới làm Chương Châu kịp thời phòng vệ, mà bên Duyện Châu lại phòng vệ không kịp, cuối cùng bị chiếm đóng.
"Nghe nói đại thần trong triều góp ý với bệ hạ, cầu viện Nam Chu?" Trưởng Công chúa hỏi.
Khương Văn Chính gật đầu, nói: "Chắc là Hải Thị yên tĩnh quá lâu làm cho các châu quận, thủy sư gần Hải Thị cả ngày nhàn nhã sống qua ngày không có chút sức chiến đấu nào, tình hình bên Duyện Châu nghiêm trọng nhất. Mã Lương Sơn là người có tài điều quân, Binh bộ phái hắn đi Duyện Châu, vì muốn để hắn và Tri châu Duyện Châu có thể chỉnh đốn thủy sư nơi đó thật tốt, đáng tiếc thói quen khó sửa, còn chưa có thu được hiệu quả, đã dễ dàng bị Hải Thị đột kích. Trong triều văn thần không hiểu hải chiến, chỉ cho rằng Mã Lương Sơn không địch lại thủy quân Hải Thị, lập tức muốn Nam Chu và Hải Thị đánh nhau một trận, tiêu hao thể lực một phen rồi nói tiếp."
"Hải Thị đột nhiên xuất binh, đầu tiên tiến đánh không phải Nam Chu cách họ gần nhất. Ngược lại, vượt qua họ đến tập kích triều ta, chuyện này làm cho bản cung nghi ngờ. Bây giờ lại còn muốn tiêu hao thế lực Nam Chu trước, ngư ông đắc lợi. . . Hừ! Nghĩ thật là đơn giản." Trưởng Công chúa chế giễu: "Đừng nói Hải Thị có thể lấy cớ xuất binh hay không, cho dù là xuất binh, đến lúc đó mất quá nhiều thời gian, bách tính Duyện Châu nên làm cái gì bây giờ?"
"Những điều này bệ hạ tất nhiên cũng rõ ràng, cuối cùng quyết định phái Đặc Sứ tiến đến Nam Chu, đồng thời sai Vũ Uy hầu dẫn binh tiến đến Duyện Châu, cũng từ châu quận xung quanh Đông Hải và Duyện Châu điều thuỷ quân trợ giúp." Khương Văn Chính nói.
Trưởng Công chúa thở dài nói: "Trước kia, Vũ Uy hầu từng tiêu diệt hải tặc ở Đông Nam rồi, bởi vì có tiếp xúc với Hải Thị cho nên đối với Hải Thị thuỷ quân cũng có hiểu biết. Hơn nữa Vũ Uy hầu chỉ mới bốn mươi, ở Kinh thành nhiều năm cũng là nghẹn lâu rồi. Hải Thị bội ước tập kích Duyện Châu, e rằng Vũ Uy hầu cũng muốn bốc hỏa đấy chứ!"
Khương Văn Chính gật đầu, nói: "Không có Mã Lương Sơn, Duyện Châu nhất định phải có người kế nhiệm. Ý của bệ hạ là để Liêu Trường Lâm cũng đi theo, đợi thu phục Duyện Châu, hắn cũng không cần về lại Tây Nam."
"Tây Nam mặc dù cũng có hải chiến nhưng thủy quân Lĩnh Quốc hoàn toàn không thể so sánh với Hải Thị. Để Liêu Trường Hải theo đi, cũng có thể rèn luyện nhiều hơn chút." Đối với quyết định này, Trưởng Công chúa vẫn tán đồng. "Chỉ là nghe nói lão nhị nhà Vũ Uy hầu vốn muốn theo Liêu Trường Lâm đi Tây Nam. Bây giờ Liêu Trường Lâm đổi hướng đi Đông Nam sợ là vị kia cũng phải đổi đường."
Nghe Trưởng Công chúa đột nhiên nhắc đến Liêu Trường Hải, Khương Văn Chính nghĩ đến màn tỷ thí thu tiễn của hắn thì lập tức biết ý của bà: "Liêu Trường Hải có thiên phú, nếu từ nhỏ được bồi dưỡng thì bây giờ cũng là một Đại tướng triều ta. Thế nhưng được Liêu Trường Lâm hết mực bảo vệ, cho dù hắn muốn đi Tây Nam, Liêu Trường Lâm cũng sẽ không đồng ý để hắn một mình đi nơi đó."
"Cha con ra trận là phải đồng tâm hiệp lực, thủy quân của triều ta vốn thiếu hụt Đại tướng, nếu như huynh đệ nhà họ Liêu có thể gánh vác được, có gì không thể?" Trưởng Công chúa khẽ cười một tiếng, nói.
Khương Văn Chính nghe xong, dừng một chút: "Điện hạ, sau khi Kỳ Nhi tỉnh lại nàng không cảm thấy có thay đổi gì sao?"
Trưởng Công chúa sững sờ, lắc đầu nói: "Chỉ có cực kỳ dính tức phụ và không có thời gian ra ngoài gây rắc rối ra thì không có thay đổi gì."
Thấy Trưởng Công chúa nhớ chuyện này, Khương Văn Chính bật cười nói: "Ngay cả giấm của con dâu nàng cũng uống, vợ chồng bọn nó tình cảm tốt, đối với trưởng bối chúng ta mà nói là chuyện tốt. Ý của ta là, sau khi Kỳ Nhi tỉnh lại hình như cảm thấy có hứng thú với chuyện triều đình."
Trưởng Công chúa nghe xong, suy tư một hồi, chậm rãi nói: "Nói ra đúng là như thế. Mấy ngày nay Chu Trung bên người Kỳ Nhi hình như cũng rất bận rộn."
Khương Văn Chính trầm ngâm một lát, nói ra: "Trước kia, nàng và ta cũng không trông cậy nó có thể có cái chí hướng gì lớn, chỉ cần nó có thể sống theo ý mình là được. Dù vậy, Kỳ Nhi vẫn bị người khác ám toán. Nếu không phải trời cao chiếu cố, sợ là Kỳ Nhi khó mà tỉnh lại. Bây giờ Kỳ Nhi có tâm, ta và nàng cũng không thể ngăn cản, huống chi nó đã lập gia đình, cũng trưởng thành rồi."
"Ý của chàng là. . ." Trưởng Công chúa hỏi.
"Chu Trung là người không tệ, phái một số người cho hắn đi! Cũng tránh trong tay Kỳ Nhi không có ai có thể dùng." Khương Văn Chính nói.
Trưởng Công Chúa nhẹ gật đầu, nói: "Điều này cũng đúng. Chu Trung từ nhỏ đi theo sư phó hắn, biết rõ người trong phủ hơn, nếu cần làm cái gì đó, cứ để bọn họ đi làm cũng tốt."
Nhìn lại cách xử lý Lư Viện và Nhạc Anh Kỳ, Trưởng Công chúa cũng yên tâm Khương Kỳ sẽ không bất chấp làm ẩu. Kể từ đó, chỉ cần Khương Kỳ không làm ra chuyện gì nguy hại xã tắc, bà cứ để Khương Kỳ đi ầm ĩ.
Vả lại, tuy nói bọn họ cũng không có bất kỳ hy vọng cao gì với Khương Kỳ, nhưng thấy hắn thật sự hiểu chuyện, trong lòng sao không vui mừng? Trưởng Công chúa vui mừng rất nhiều, nghĩ lát nữa phải gọi Chu Trung qua, thông báo cho hắn một chút.
Bà quay đầu nhìn, thấy Khương Văn Chính dựa lưng vào ghế dường như ngủ thϊếp đi. Nghĩ đến mấy ngày nay Khương Văn Chính lo lắng chiến sự Đông Nam, cũng không nghỉ ngơi tử tế, bây giờ sự tình đã định xuống rồi, cũng có thể thả lỏng trong lòng.
Trưởng Công chúa lấy tấm áo choàng từ trên kệ phủ lên người Khương Văn Chính, rón rén rời đi.
Khương Kỳ vốn còn không muốn để cho Khương Văn Chính và Trưởng Công chúa phát hiện mục đích của mình, nhưng không ngờ bọn họ đã sớm nhìn thấy, còn đưa người tới giúp một tay. Sau khi nghe Chu Trung hồi bẩm xong, Khương Kỳ xấu hổ, sau đó trong lòng có chút cảm giác không nói thành lời.
Nếu hắn có thể thông suốt sớm một chút, có phải cuối cùng cũng sẽ không tận mắt thấy cha mẹ qua đời, mà bản thân cũng không ngơ ngác bị người hại, liên lụy mẫu tử Nghi Nhi hay không? Nhưng cũng may bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Ngày thứ hai, Liêu Trường Hải và Lý Gia Hằng đến đây chào từ biệt.
Không ngoài dự đoán của Trưởng Công chúa, Liêu Trường Lâm không yên lòng để Liêu Trường Hải một mình đi Tây Nam. Hắn thấy, mặc dù Đông Nam nổi lên chiến sự nhưng không so bằng Tây Nam chướng khí độc trùng tràn ngập, để cho người ta khó lòng phòng bị.
Trước khi Liêu Trường Hải đến Ninh Quốc Công phủ, hắn đã đi tìm Lý Mẫn Giai. Lý Mẫn Giai biết được Liêu Trường Hải muốn đi Đông Nam, ngay lập tức hủy ước, không đợi một năm, chỉ cần hắn có thể từ Đông Nam trở về bình an, Lý Mẫn Giai sẽ thành thân với hắn.
Từ ngày chiến báo Đông Nam đến, Lý Gia Hằng lập tức muốn đi Đông Nam. Mà ở chỗ Trưởng Công chúa nói bóng gió hồi lâu, Trưởng Công chúa lại giống như không nhìn thấy. Bất đắc dĩ hắn lại đi theo sau lưng Binh bộ Thượng thư, nói dù thế nào cũng phải đi Đông Nam. Mặc dù Lý Gia Hằng không phải Thế tử nhưng cũng là nhi tử ruột của Vương gia, hoàng thân quốc thích, Binh bộ Thượng thư cũng không có lá gan thêm hắn vào trong danh sách đi Đông Nam thật. Chỉ là bị Lý Gia Hằng quấn không chịu nổi bèn nói để hắn đi tìm Ninh Quốc Công hỏi thử.
Lý Gia Hằng cũng không dám đi tìm Khương Văn Chính, phía Trưởng Công chúa hình như cũng không muốn quan tâm bản thân mình. Hắn tỉ mỉ nghĩ lại cũng hiểu được nguyên do bèn đi đến chỗ An Vương ầm ĩ.
An Vương vốn nghĩ nếu như Lý Gia Hằng thuyết phục được Khương Văn Chính và Trưởng Công chúa thì cũng theo hắn, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng nhi tử nhà mình vẫn chạy tới bắt ông mở miệng. Nhưng làm phụ mẫu có ai thật lòng muốn nhìn con của mình đi sa trường chứ? Huống chi Lý Gia Hằng mới chỉ có mười ba tuổi. Lúc trước vào quân đội cũng là lén trốn đi, hại An Vương phi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ông cũng ngủ không yên. Bây giờ muốn để An Vương đi thuyết phục Khương Văn Chính phái Lý Gia Hằng đi Đông Nam cũng là làm khó An Vương.
Ngược lại An Vương phi trước đó không đồng ý còn được An Vương an ủi thế mà mở miệng đồng ý trước nhất. Hai phu thê cùng nhau đi phủ Ninh Quốc Công, nói tốt cho Lý Gia Hằng. Khương Văn Chính nhìn An Vương, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn để Lý Gia Hằng như nguyện.
Hiện tại ít ngày nữa hai người sẽ phải xuất phát, Liêu Trường Hải vốn chỉ muốn đi Tây Nam nghỉ ngơi một năm. Bởi vì đột nhiên đổi địa phương phải đi giao chiến trực tiếp với quân địch, trong lòng bất an cho nên mới tìm Khương Kỳ để hắn an ủi, đồng thời khoe khoang người trong lòng đã hứa hẹn với mình. Mà Lý Gia Hằng thì đến nói lời cảm ơn, tuy nói để hắn được đi Đông Nam là phụ thân Khương Kỳ đồng ý nhưng chuyện này hắn cho rằng một phần nguyên nhân ở trên người Khương Kỳ.
Khương Kỳ nhìn hai người bọn họ, nhẹ nhàng phi một câu: "Tự bảo vệ bản thân, ông đây không có thời gian nhớ thương hai người các ngươi."