Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 51




Có lẽ do đêm qua bị giày vò kịch liệt, lúc Nghiêm Tiêu Nghi tỉnh lại vẫn cảm thấy hai chân như nhũn ra. Khương Kỳ thấy vậy, ngược lại cảm thấy mình lập được công lớn, vẻ đắc ý trên mặt muốn che cũng che không được.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy, trong lòng ảo não. Giẫm lên bàn chân Khương Kỳ một cái.

Ai ngờ Khương Kỳ lại cười vui vẻ hơn, ôm eo nhỏ của Nghiêm Tiêu Nghi, đầu tựa trên vai nàng, lấy lòng nói: "Phu nhân đêm qua vất vả, vi phu bồi tội với phu nhân."

Nghiêm Tiêu Nghi tức giận nói: "Chàng xem có chỗ nào giống như bồi tội không?"

Khương Kỳ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xấu xa."Nếu không, đêm nay vi phu tuyệt đối không động thủ, để phu nhân xoa nắn bóp nghiến được không?" Khương Kỳ ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, nghĩ đến tình cảnh Nghiêm Tiêu Nghi chủ động, đó là phong cảnh như thế nào?
Thấy Khương Kỳ nói lời vô vị, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng. Nghiêm Tiêu Nghi lập tức hiểu rõ trong đầu Khương Kỳ nhất định là nghĩ đến chuyện tầm bậy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, giơ chân giẫm lên nơi vừa mới bị giẫm của Khương Kỳ nhưng lần này lại mạnh thêm một chút.

Hôm nay Trung thu, dựa vào quy củ Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi phải qua chỗ Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa bái kiến. Tiêm Xảo và Cát Nhi canh giữ ở ngoài trướng, nhìn thấy thời gian không còn sớm, đang lo lắng có nên thúc giục hay không, thì thấy Nghiêm Tiêu Nghi vén màn đi ra, Khương Kỳ đi sau, cũng không biết vì sao, tư thế đi đường của Khương Kỳ có chút không đúng?

Tiêm Xảo bẩm: "Thế tử, phu nhân, người bên chỗ điện hạ không đủ. Mới sai Liễu Diệp cô nương bên cạnh tới, kêu Tiêm Nhu qua đó hỗ trợ."
Nghiêm Tiêu Nghi hiểu rõ gật đầu một cái. Khương Kỳ thì nói: "Ban đêm ngự tiền tổ chức yến tiệc, hoàng thất và đám đại thần đều dẫn theo gia quyến cùng nhau đón Trung thu. Cho nên giữa trưa chúng ta đều tự chuẩn bị yến tiệc, trước tiên để người trong nhà mình tụ họp một chút. Có điều mỗi lần bệ hạ đều sẽ tới chung vui, còn gọi bọn An Vương tới. Nếu không làm sao lại không đủ người?"

"Là ở trong trướng cha mẹ?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

"Nếu không thì còn ở đâu?" Khương Kỳ nói: "Cũng vì năm nay bệ hạ không mang theo phi tử, không phải thế thì thật giày vò."

Về phần hai mỹ nhân kia, trên căn bản không được tham gia gia yến của tôn thất.

Hai người tới trước trướng của Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa thì nghe Lý Miểu đã đến từ sớm.

Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng muốn vào trướng thỉnh tội, Khương Kỳ ngăn lại nói: "Không cần phải để ý, hàng năm bệ hạ đều tới sớm hơn nhi tử ruột là ta mà."
Ban đầu Khương Kỳ còn cảm thấy bản thân bất hiếu, nghĩ rằng năm sau nhất định phải đến sớm vấn an mới được, thế mà Lý Miểu dường như so kè với hắn, bất kể hắn tới sớm như thế nào, Lý Miểu vĩnh viễn tới trước một bước.

Đợi đến cuối cùng cha mẹ đều chưa tỉnh giấc, Khương Kỳ bèn từ bỏ. Hắn thật sự không muốn cùng một biểu huynh cố chấp muốn tranh thủ tình cảm trước mặt nương như thế này, nếu không cha mẹ đều sẽ không ngủ ngon.

Nghe Khương Kỳ giải thích, Nghiêm Tiêu Nghi nháy mắt mấy cái, vẻ mặt chàng không nói đùa chứ.

Lúc này, cả nhà An Vương đúng lúc đến nơi.

Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng hành lễ.

An Vương vỗ cái bụng tròn trịa của mình, vui vẻ nói ra: "Sao các ngươi không đi vào? A! Chắc là bệ hạ lại tới trước ngươi và ta một bước rồi."
". . ." An Vương cũng tập mãi thành thói quen rồi ư? Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ vậy.

Khương Kỳ dường như bất đắc dĩ nói: "Hàng năm bệ hạ đều như thế, hoàng cữu cần gì phải cố ý nói như vậy trước mặt cháu trai chứ?"

An Vương cười ha ha nói: "Lúc trước, hàng năm ngươi và bệ hạ đều tranh ai trước ai sau, bị các ngươi giày vò, hại cữu cữu ngươi là ta đây cũng phải đi theo, không nói đến bên trên, trong lòng ta cũng không thoải mái đâu!"

Tuy nói ông mang tiếng là tộc trưởng một dòng họ nhưng hôm nay hoàng tộc Lý gia chỉ còn mấy người bọn họ không nói, bất kể thân phận hay là quyền hành, người tộc trưởng như ông cũng tầm thường nhất. Cho nên, dù là gia yến được tổ chức ở bên chỗ tiểu muội thì ông cũng không có ý kiến gì, chỉ là bệ hạ và Khương Kỳ làm ầm ĩ, hại ông cũng không thể đi quá chậm, Trung thu sum họp còn sớm hơn thời gian lên triều, ai có thể chịu được?
Khương Kỳ tất nhiên hiểu được lời An vương nói là ý gì, nghĩ đến hành vi lúc trước của mình quả thật có chút ngây thơ, nhưng rõ ràng so với người lớn tuổi như bệ hạ còn không phải tranh với hắn sao, nếu nói thì phải nói bệ hạ còn ngây thơ hơn mình.

Khương Kỳ nhìn thoáng qua sau lưng An Vương và An Vương phi thấy Lý Gia Hằng thần thái sáng láng, nói: "Đáng tiếc năm nay đại biểu ca và biểu tẩu không thể tới."

"Biểu tẩu ngươi vừa mới sinh, thân thể yếu đuối, đại biểu ca ngươi không yên lòng nên được bệ hạ cho phép ở lại Kinh Thành. Hôm qua, trong phủ còn nhắn tới, nói mẫu tử bọn họ đều bình an." Trên mặt An Vương phi cũng mang theo một tia lo lắng.

An Vương Thế tử phi thai đầu khó sinh, nghe nói còn là hoành thai, vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải ơn trên phù hộ, việc vui như vậy sợ là phải làm tang lễ. Chỉ là mặc dù cứu được tính mạng mẫu tử họ trở về nhưng tiểu công tử sinh ra thân thể đã yếu ớt mà Thế tử phi cũng ngủ mê đã vài ngày, lúc gần Thu tiễn mới tỉnh lại. An Vương Thế tử lo lắng bèn ở lại trong phủ, lần này không đi theo.
Lúc này, Quản Tòng Trung từ trong trướng đi ra, hướng về phía bọn họ khom người hành lễ, sau đó bẩm: "Mấy vị quý nhân đừng đứng trước trướng nữa, bệ hạ sai nô tài đến mời mấy vị vào trướng."

An Vương gật đầu, trả lời: "Làm phiền Quản công công."

Mấy người tiến vào trướng, vậy mà gặp bệ hạ và Khương Văn Chính đang đánh cờ còn Trưởng Công Chúa ngồi ở một bên nhìn xem.

An Vương theo bản năng nhìn về phía Khương Kỳ, vẻ mặt Khương Kỳ cũng kỳ lạ.

Trong Kinh, vương công đại thần người nào không biết Ninh Quốc Công là tay cờ dở có tiếng, đánh cờ với ông không phải sợ mình không thắng mà lo làm sao mới có thể để Ninh Quốc Công thua không quá nhanh, An Vương sau một lần đánh cờ cùng Khương Văn Chính, mặc dù thoả mãn với bản thân rằng, rốt cục có một cái có thể so với được Khương Văn Chính, thế nhưng không muốn đánh cờ cùng ông nữa, quá mệt mỏi!
An Vương cảm thấy kỳ lạ, vì sao bệ hạ lại nghĩ quẩn như vậy, muốn đánh cờ với Khương Văn Chính?

Lúc này, Lý Miểu cũng rất khó chịu, vốn nghĩ rằng trên bàn cờ có thể thay cô mẫu trút giận, nhưng lại không ngờ cuối cùng cô mẫu lại cổ vũ cho cô phụ. Hỏng mất một trận, cô mẫu cũng có thể mang vẻ mặt sùng bái nhìn cô phụ.

Lý Miểu nghĩ, rõ ràng khi hắn đi vào cô mẫu còn giận cô phụ mà! Làm sao chỉ chớp mắt đã thay đổi chứ? Hắn muốn làm cho cô mẫu vui vẻ, vậy nên để cô phụ thắng mình một trận còn chưa tính, nhưng ai có thể tưởng tượng được nước cờ của cô phụ căn bản không như hắn dự đoán, muốn cho ông thắng cũng không dễ.

Mới vừa nghe thấy ngoài trướng có người nói chuyện, nghĩ đến rốt cục người cũng tới, bản thân cũng có thể mượn cớ nghỉ ván này. Thế nhưng nghe bọn họ lại không có ý tứ đi vào, Lý Miểu chờ không nổi mới phái Quản Tòng Trung đi gọi.
Lý Miểu thấy bọn họ tiến vaog, lập tức nhẹ nhàng thở ra: "Các ngươi đã tới."

Khương Kỳ nghĩ, lúc này tựa như là thời điểm hắn nhìn thấy bệ hạ vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này nhỉ? Sách! Ai bảo hắn nghĩ quẩn đánh cờ cùng cha chứ? Hiện tại đâm lao phải theo lao chứ gì?

Đương nhiên Khương Kỳ không không thể nào biểu hiện ra bản thân đang cười trên nỗi đau của người khác. Hắn tiến lên chắp tay hành lễ, sau đó nói: "Bệ hạ đang cùng cha ta đánh cờ sao?"

Nụ cười trên mặt Lý Miểu trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, cái mông vừa mới muốn dời đi lại lặng lẽ ngồi xuống. Tiểu tử này là cố ý hay sao? Rõ ràng nghĩ đến chuyện quá khứ, thật sự hết chuyện để nói ưm

Khương Kỳ mỉm cười, hắn cái gì cũng không biết thật.