Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 49




"Tra, mặc kệ là Binh Khí Giám hay là dân gian tạo ra đều phải tra rõ ràng." Lý Miểu nghiêm nghị nói.

Nỏ tay không phải binh khí phổ biến, thợ thủ công dân gian có thể chế tạo ra tinh xảo như quan tạo thì càng đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên Tuân Tiến suy đoán là từ Binh Khí Giám rò rĩ ra cũng không phải là không có căn cứ.

Tuân Tiến đương nhiên biết Lý Miểu sẽ không sai hắn đi làm mà là để hắn đi truyền lời với Ninh Quốc Công. Sách! Hắn - một thống lĩnh cấm quân lại trở thành lính liên lạc. Thế nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, chân chạy mà thôi, so với tra án thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Huống chi chuyện này không phải chuyện đùa, ai biết sẽ dính dáng đến người nào? Chức trách của hắn là bảo vệ tốt bệ hạ, làm tốt nhiệm vụ phòng vệ cung thành đồng thời tất cả đều theo lệnh của bệ hạ là chủ yếu, đương nhiên còn có Trưởng Công Chúa. Chuyện còn lại thì có liên quan gì tới hắn?
Bên trong bãi săn có kẻ xấu mang binh khí chui vào, vì phòng ngừa còn có nguy hiểm khác, lẽ ra nên kết thúc lần thu tiễn này, lập tức bãi giá hồi Kinh mới phải. Nhưng Lý Miểu không chỉ không hạ chỉ hồi Kinh mà còn hạ lệnh hai quân giao đấu diễn luyện ngày mai chính thức bắt đầu. Không giống như ý chỉ trước kia, chỉ là các trú quân lựa chọn binh sĩ mặt đối mặt giao đấu qua lại. Cho dù là tiểu thư khuê các hoàn toàn không hiểu gì cũng thế dựa vào trực quan cảm nhận được đến tột cùng sẽ là phe nào thắng. Mà lần này, trong ý chỉ phân doanh địa phía Bắc, bao gồm các trú quân hiện đang đóng quân trong rừng cây đều phải diễn luyện sân bãi. Mỗi năm trăm mét dựng một đài quan sát ở trên cao, lấy cờ binh làm cờ hiệu, đài quan sát hướng về doanh địa miêu tả tình hình chiến đấu. Như vậy các tiểu thư và phu nhân không hiểu binh pháp cùng quân vụ cho dù địa đồ bố trí như thế nào cũng nhìn không hiểu.
Nhưng mà Lý Miểu sao phải quản những nữ quyến kia có hiểu hay không, mục đích của hắn chính là làm Trưởng Công Chúa vui vẻ. Hắn nhìn thấy Trưởng Công Chúa một thân nhung trang tinh thần phấn chấn, Lý Miểu đã cảm thấy vui vẻ. Thật giống như trông thấy lúc trước lúc Trưởng Công Chúa đàn áp náo động ở kinh thành, trên đầu tường chém gϊếŧ nghịch thần.

Quản Tòng Trung ở bên hầu hạ lại rất rõ ràng, lúc trước thời điểm quốc công gia đi biên quan, Trưởng Công Chúa cũng muốn đi, bệ hạ lo lắng nguy hiểm cứng rắn ngăn cản. Chuyện này bệ hạ cũng không biết ghi nhớ bao nhiêu năm, hiện tại rốt cục xem như bù lại. Thế nhưng là bệ hạ, lúc trước Trưởng Công Chúa muốn đi biên quan là lo lắng quốc công gia, cũng không phải muốn mang binh à! Thế nhưng cũng may, Trưởng Công Chúa cũng rất thích, không có để bệ hạ niềm nở sai chỗ.
Không biết thế nào, Quản Tòng Trung lại nhớ tới mấy năm trước đối thủ một mất một còn muốn thay thế mình kia. Hắn thế mà muốn lấy lòng bệ hạ, nên không biết từ cái góc nào trong cung bên trong tìm được một cung nhân có dung mạo giống bảy phần Trưởng Công Chúa, để bệ hạ thị tẩm cung nữ kia. Bệ hạ gặp nàng có dung mạo giống Trưởng Công Chúa, hiển nhiên là chăm chú nhìn nhiều lần. Ai ngờ màn đêm buông xuống liền bị người ngu ngốc kia an bài hầu hạ bệ hạ tắm rửa, kết quả có thể nghĩ.

Bệ hạ đối với Trưởng Công Chúa là tình cảm kính mến, làm sao lại sinh ra ý niệm bẩn thỉu kia? Cho nên tên ngu ngốc kia cuối cùng bị ‘toi’ đến hài cốt không còn cũng là đáng đời. Nhưng mà đáng tiếc cho cung nữ kia, bản thân cũng không có nắm được chuyện gì xảy ra! Còn tưởng rằng có thể được sủng ái, cuối cùng lại là hương tiêu ngọc vẫn. Có điều cũng may, bởi vì gương mặt kia, cũng được toàn thây cùng một cái quan tài mỏng manh.
Đến hôm diễn luyện, trường thương đại đao của quân tốt hai bên tham gia diễn luyện đều đổi thành không có đầu thương và binh khí còn không có mở lưỡi. Được Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa dẫn đầu, bọn họ đứng tại trước sân khấu đài quan thưởng, một tướng lĩnh được đề cử ra hát vang thệ sư* tế văn.

*Thệ sư: tuyên thệ trước khi xuất quân

Sau đó bên trong tiếng trống, chúng tướng ở vũ trường hô vạn tuế.

Lý Miểu cũng một thân quân trang, rút trường kiếm trong tay ra, vung về phía trước một cái.

"Xuất phát!"

Chúng tướng sĩ hét to một tiếng, sau đó chia làm hai trận, chia ra theo Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa đi về phần doanh địa của mình. Lý Gia Hằng ngày hôm trước được thủ khoa kỵ thuật, sờ lấy yên ngựa thất bảo vừa nhận dưới thân, nghĩ đến lần này nhất định phải thể hiện, để cho cô dượng có thể tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của hắn, đợi ngày sau ở trên chiến trường cũng có thể đồng ý.
Liêu Trường Hải tiến đến bên cạnh Khương Kỳ, khinh thường nói: "Ngươi xem đi, được cái thủ khoa kỵ thuật liền diễu võ giương oai."

Khương Kỳ hướng về bên Nghiêm Tiêu Nghi đụng đụng, muốn cùng nhau rời xa người này một chút: "Ngươi ngày hôm trước còn không phải cầm giải thường tìm tới ta khoe khoang sao?"

"Không giống, đó là để ngươi cũng vì huynh đệ ta vui mừng. Hành động của tên biểu huynh đệ ngươi cũng không phải ý này, dã tâm của hắn lớn đó!" Liêu Trường Hải ra vẻ thần bí nói.

"Còn chỉ ngươi biết?" Khương Kỳ thuận miệng hỏi: "Tiểu tử kia còn có thể có cái dã tâm gì?"

Liêu Trường Hải nhìn chung quanh một chút, vẫy tay: "Đưa lỗ tai tới."

"Cút! Thích thì nói." Khương Kỳ nghĩ đến, rốt cuộc là ai sắp xếp vị trí, lại an bài tên mập mạp đáng ghét này ở bên cạnh bọn họ.
Liêu Trường Hải thấy Khương Kỳ không có kiên nhẫn, có chút ngượng ngùng nói: "Thế tử, bây giờ ngươi không còn thú vị nữa rồi." Trước kia đều sẽ phối hợp hắn, hiện tại động một chút lại bảo hắn cút, quá tổn thương người ta mà.

"Vậy ngươi nói không?" Khương Kỳ hỏi.

Liêu Trường Hải thấy thế lại xông tới, tận lực hạ giọng giống như là nói chuyện gì đó đặc biệt quan trọng vậy, vô cùng nghiêm túc: "Vị Nhị công tử này, hắn thế mà muốn đi sa trường làm Tướng quân."

Khóe miệng Khương Kỳ mất tự nhiên khẽ nhăn một cái, cảm thấy phối hợp với Liêu Trường Hải nói chuyện bản thân thật là ngu ngốc quá mà. Hắn theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, cũng may lực chú ý của Nghiêm Tiêu Nghi toàn bộ đặt ở dưới đài tựa hồ không có chú ý tới nơi này.

"Là chính ngươi trở về, hay là để hộ vệ của ta đưa ngươi về vị trí của ngươi?" Khương Kỳ lạnh lùng hỏi.
Liêu Trường Hải gượng cười hai tiếng, cười rạng rỡ: "Chính ta trở về, tự mình trở về."

Hắn thật vất vả mới thể hiện được ở trước mặt mọi người, dự định sau khi về kinh sẽ khoe khoang cùng Lý Mẫn Giai nữa đấy! Nếu như bị hộ vệ Quốc Công phủ "đỡ" trở về thì thể diện hắn kiếm được không phải sẽ bị ném đi sao?

Thấy Liêu Trường Hải ngoan ngoãn trở về, Khương Kỳ mới lại đem lực chú ý đặt ở trên người Nghiêm Tiêu Nghi. Theo lý thuyết, thân là phó tướng Trưởng Công Chúa, Nghiêm Tiêu Nghi cũng là một thành viên ở dưới đài. Nhưng so với Lý Gia Hằng, một người không có vũ lực như Nghiêm Tiêu Nghi, đi nơi đó chính là đi làm tù binh còn không bằng ở lại nơi này quan sát.

Mà Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy Trưởng Công Chúa một thân quân trang, rất là hâm mộ. Chỉ là nàng biết mình ngoại trừ kỵ thuật không tệ ra, căn bản không có chút xíu gì có thể đem ra được. Hơn nữa thể lực cũng không được, cho dù mặc áo giáp vào, cũng không kiên trì được bao lâu. Cho nên hâm mộ thì hâm mộ, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn rất tự biết lượng sức mình.
"Thế tử, chàng nói cha và nương cuối cùng ai sẽ thắng?" Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu, nhìn Khương Kỳ hỏi.

Khương Kỳ lắc đầu nói: "Năng lực của cha, ai không biết? Nhưng nương, chưa tự mình mang binh lần nào." Năm đó mang theo phủ binh xét nhà với giao đấu một cách chân thực thật sự không phải một chuyện.

"Vậy mới nói, thủ đoạn của cha nương đều biết nhưng nương sẽ làm thế nào, cha ngược lại hoàn toàn không biết." Đôi mắt Nghiêm Tiêu Nghi lóe sáng. Nam nhi sao không mang Ngô Câu, nhưng nữ tử cũng có mộng anh hùng, cho dù mình không thể ra sân, nhưng nếu Trưởng Công Chúa có thể thắng chiến thần Ninh quốc công, nghĩ thôi cũng cảm thấy kích động.

Khương Kỳ thấy dáng vẻ này của Nghiêm Tiêu Nghi, dường như hiểu được vì sao Trưởng Công Chúa sẽ ở trong chuyện này lại tràn đầy phấn khởi như vậy. Nghĩ đến cha vừa bắt đầu cũng rõ ràng, cho nên cũng không có chút ý tứ nhượng bộ nào.
Hai trận đã đến vị trí chỉ định, theo động tác lệnh kỳ trong tay trong tay binh lính bên người Lý Miểu, bên trong bãi săn nhất thời nổi lên một trận tiếng kèn. Lập tức, mấy tên Ngự Lâm quân khiêng ra một tấm địa đồ rộng khoảng mười trượng trải trước sân để quan sát. Một phần địa đồ bãi săn này là Lý Miểu để quan viên Binh bộ tùy hành cùng học sĩ Hàn Lâm viện biết về địa đồ cùng nhau hoàn thành, trên bức vẽ đánh dấu mười phần tỉ mỉ xác thực.

Giữa sân không ít người đều là lần đầu nhìn thấy địa đồ cũng nhịn không được dựa theo miêu tả bên trong bức so sánh với thực tế trước mắt.

"Phần địa đồ này ngược lại muốn tỉ mỉ chính xác hơn cái ở trong trướng của nương nhiều." Nghiêm Tiêu Nghi nói.

Khương Kỳ cười nói: "Đó là đương nhiên, địa đồ tỉ mỉ chính xác như vậy, chỉ có trong cung mới có. Thế nhưng đây chỉ là bãi săn, nếu là nơi khác, cũng sẽ bày ra trước mặt mọi người như thế này."
Khương Kỳ vốn muốn nói nguyên nhân với Nghiêm Tiêu Nghi, đã thấy Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu nói phải: "Nương đã nói, địa đồ vô cùng quan trọng, cho dù là bức vẽ trong phủ bị người có lòng mang ý xấu lấy đuợc vậy thì bố trí trong phủ như thế nào, cho dù đối phương không đến điều tra cũng có thể biết rõ ràng."

Lại là nương nói qua? Hai ngày này, tức phụ nhà mình hình như số lần nhắc đến nương so với trước kia nhiều thêm không ít. Mặc dù quan hệ giữa nương và Nghi Nhi tốt, hắn phải vui mừng nhưng vì cái gì hắn lại có cảm giác bị cướp người chứ?

Xa xa lệnh kỳ binh gõ cờ lệnh, mấy tên kỳ quan bên người Lý Miểu cấp tốc nhận lấy cờ lệnh, cũng hướng về phía địa đồ giải thích ý nghĩa cờ lệnh cho hai tên Ngự Lâm quân. Ngự Lâm quân theo cờ quan, cầm trong tay cờ biển tượng trưng cho doanh trại của mình đặt vào vị trí thích hợp.
"Ôi...!" Nghiêm Tiêu Nghi hô nhỏ một tiếng.

Khương Kỳ vội hỏi: "Sao vậy?"

"Con đường cha đi, giống y như đúc suy đoán của nương." Nghiêm Tiêu Nghi mặc dù biết Trưởng Công Chúa đối với chiến pháp của Khương Văn Chính vô cùng hiểu rõ nhưng nhìn thấy tận mắt vẫn không nhịn được giật mình: "Nương nói, cha tuyệt đối sẽ không chủ động xuất kích, ngược lại sẽ phái ra một nhánh đội ngũ, giả bộ xuất kích tới nhằm quấy nhiễu, dụ bọn họ mắc câu."

Nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi chỉ vào địa đồ nói hẳn hoi, Khương Kỳ giật mình không thôi. Nghiêm Tiêu Nghi đang vì Trưởng Công Chúa có thể đoán trước chiến pháp của Khương Văn Chính mà giật mình, Khương Kỳ lại đang vì Nghiêm Tiêu Nghi có thể chỉ bằng hai bước ngắn ngủi trên dư đồ, liền biết được ý đồ của Khương Văn Chính mà giật mình.
Mặc dù trước đó Trưởng Công Chúa đã mô tả diễn biến nhưng cái dư đồ trong trướng kia cũng không rõ ràng, muốn so sánh với cái trước mặt này, cũng khó. Huống chi, biểu diễn như thế nào cũng chỉ làm một dạng, bài binh bố trận, có đủ loại khả năng, thế mà Nghiêm Tiêu Nghi chỉ bằng mấy bước ngắn ngủi đã có thể phân tích ra. Cái này phải chăm chú và cẩn thận nhường nào mới có thể làm được?

Khương Kỳ không nhịn được nghĩ, mình rốt cuộc có được một bảo bối như thế nào? Thông minh như vậy, nhạy bén như vậy.

Nhưng mà theo thay đổi của lệnh kỳ, trận thế trên dư đồ cũng bắt đầu thay đổi không nhỏ. Vì xác định được Khương Văn Chính ý đồ dùng mồi nhử để dẫn dụ bọn họ mắc câu, Trưởng Công Chúa chỉ phái ra một nhánh tiểu đội muốn cắt đứt liên hệ giữa mồi nhử và chủ quân Khương Văn Chính.
Nhưng mà không nghĩ tới đó là, tiểu đội kia nửa đường bị La Mã doanh đột nhiên xuất hiện làm cho tiểu đội kia phân tán bốn phía.

Trên đài quan thưởng, những người kia cho dù là nghe cờ quan nói chuyện cũng không rõ ràng cho lắm, thực sự nhàm chán, nhưng bệ hạ ngồi ở đó, bọn họ cũng không dám tự tiện bỏ đi. Về phần những người nghe hiểu, thì tập trung tinh thần, không chịu bỏ sót một nhịp.