Chương 19: Đại ca Liêu gia
"Sao ngươi nói giống đại ca ta vậy? Nhưng ta tới tìm ngươi nghĩ cách mà." Liêu Trường Hải có chút ủy khuất nói.
"Bớt giả bộ đáng thương. Lại nói, đó là chuyện đại ca ngươi quyết định, ta có thể quản chuyện trong nhà ngươi sao?" Khương Kỳ nhìn thấy mặt béo của Liêu Trường Hải ra vẻ ủy khuất, thật sự là có chút khó mà chịu đựng được, nghĩ tới một đại nam nhân giả vờ ủy khuất cái gì. Nhưng hắn hoàn toàn quên mất bản thân mình từng giả bộ đáng thương ở trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, Liêu Trường Hải cũng không cách nào so sánh.
"Quản không tới, vậy cũng có thể đưa ra một vài biện pháp đi?" Liêu Trường Hải nói: "Tây Nam đó là nơi nào chứ? Nghe nói đều là độc trùng chướng khí, người ở đó đều là dị tộc bộ lạc người người ngang tàn bạo ngược. Đại ca ta là Trạng Nguyên hiếm có trong đám huân quý chúng ta, còn ta thì là cái gì? Đi Tây Nam sợ là phải chịu đại tội."
Mặc dù giọng của Liêu Trường Hải mang tự giễu nhưng đối với huynh trưởng của mình, trong lòng lại bội phục. Cha hắn và Ninh Quốc Công là đồng liêu, tước vị nhà bọn họ cũng là vào lần "tam vương chi loạn" năm đó, cha hắn theo Ninh Quốc Công xả thân vì triều đình mới có được. Đại ca hắn thân là trưởng tử, chỉ cần phẩm hạnh không kém, cho dù không làm gì đều có thể thuận lợi thừa kế tước vị. Nhưng đại ca hắn lại đi thi võ trở thành Võ Trạng Nguyên đầu tiên trong đám huân quý triều ta. Bệ hạ vô cùng vui vẻ, lập tức phái hắn đi Tây Nam kiếm quân công*.
*Quân công: lập công trong lúc chiến đấu
Nhưng Liêu Trường Hải lại rất rõ ràng, nguyên nhân đại ca nhà mình làm như vậy sợ cũng là vì hắn - đệ đệ bất tài này. Bởi vì một khi đại ca dựa vào quân công có được tước vị, vậy Liêu gia bọn họ chính là một môn song tước, do đó vị trí Thế tử Vũ Uy hầu Liêu Trường Hải hắn sẽ có thể kế thừa.
Nhưng mà những thứ này, Khương Kỳ đều biết. Lúc này Khương Kỳ nghĩ đến khi ấy Liêu Trường Hải mượn cớ say rượu, nước mắt nước mũi ôm lấy hắn khóc lóc kể lể, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Ai tình nguyện vào thời điểm sinh thần của mình bị người khác dán một thân nước mắt nước mũi?
"Cha ta cũng khoe đại ca ngươi là nhân vật hiếm có trong thế hệ chúng ta, nghĩ đến không bao lâu nữa có thể dựa vào bản lãnh của mình nhận được tước vị. Đến lúc đó, ngươi chắc chắn vị trí thế tử Vũ Uy hầu rồi, bây giờ đại ca ngươi muốn giúp ngươi một tay, sao ngươi còn muốn chạy trốn hả?" Đây cũng là vận may của Liêu nhị, có thể có đại ca như Liêu Trường Lâm. Sợ đệ đệ này về sau không tự lo cho mình được, không yên ổn làm một thế tử Hầu phủ mà cố gắng liều sống liều chết muốn kiếm được tước vị cho mình. Khương Kỳ cảm thấy có chút may mắn vì mình không có một đệ đệ nào cần nuôi sống.
Hắn mặc dù không nhớ lúc nào nhưng trong mộng Liêu Trường Lâm đích thật là dựa vào quân công có được hầu tước. Một môn song tước, Liêu Trường Lâm trở thành nhân vật con em huân quý trong Kinh khó có thể nhìn theo bóng lưng. Mà đem Liêu Trường Hải ra so sánh với Liêu Trường Lâm, tức thì bị người khác khinh thường, nhưng mà trong đó cũng có không ít người xuất thân giống hắn hâm mộ vận khí của hắn.
Liêu Trường Hải vẻ mặt đau khổ, nói ra: "Nếu như đại ca ta dựa vào công lao được ban tước, ta làm đệ đệ thành tâm chúc mừng, nếu như vận khí không tốt, ta cũng không quan tâm vị trí thế tử kia, dù sao cha nương cũng sẽ không để ta đói chết được."
Khương Kỳ nhớ tới tình nghĩa Liêu Trường Hải đối với hắn, dĩ nhiên không muốn hắn ở trong hiện thực vẫn bị người khác chỉ trích. Cho dù là đuổi không kịp Liêu Trường Lâm, cũng không thể thật trở thành Hầu gia vừa ngu vừa béo trong miệng người khác. Cho nên, Khương Kỳ hoàn toàn không có ý định giúp Liêu Trường Hải nghĩ cách thoát thân.
"Lại nói đại ca ngươi liều sống liều chết chính là vì cái gì? Ngươi đây có nhiều sức lực như vậy, sống sờ sờ lại đi dưỡng mình thành phế vật, là vì cái gì?" Khương Kỳ tức giận nói ra: "Nhà khác đích thứ tử muốn thừa kế tước vị, còn không được nữa. . . Trước đó ngươi không có trông chờ gì, bỏ thì bỏ, nhưng là bây giờ đại ca ngươi muốn giúp ngươi làm nền, huynh đệ các ngươi đồng tâm hiệp lực, cũng để cho cha nương ngươi yên tâm không phải sao? Hơn nữa ta cũng nghe cha ta nói qua, Tây Nam kia không có dọa người như trong truyền thuyết đâu. Mấy thứ như độc trùng chướng khí kia cũng chỉ có ở trong rừng, còn những bộ tộc kia sau khi nương nhờ vào triều đình ta, cũng đều tiếp nhận giáo hóa vương đạo*, làm sao dã man được?"
*giáo dục cảm hóa theo đường lối của vua
Liêu Trường Hải thấy Khương Kỳ có chút áy náy nhìn Nghiêm Tiêu Nghi, nghĩ đến Khương Kỳ ở giữa còn chưa nói xong, sách! Bây giờ Kiến An hầu không phải chính là bởi vì huynh trưởng của ông ta, cũng chính là phụ thân Nghiêm Tiêu Nghi không còn, mới có tước vị sao?
Thế nhưng nhìn tẩu phu nhân cũng không thèm để ý, chẳng lẽ nàng không nghe được? Liêu Trường Hải nghĩ vậy.
"Muốn huynh đệ đồng lòng ư! Ta không chịu khó như đại ca ta, mặc dù có khí lực, thế nhưng không có cái bản lãnh kia. Còn nữa, ta để ngươi nghĩ kế giúp ta, sao lại trở thành ngươi khuyên ta chứ?" Liêu Trường Hải lại không có tâm tư cố ý giấu dốt, chẳng qua là bởi vì trên đầu có huynh trưởng bản lĩnh đầy mình, với lại mình cũng lười biếng sẵn, cho nên dứt khoát vui vẻ đắc ý, cả ngày chơi bời lêu lổng. Cho nên, bây giờ đột nhiên để hắn tòng quân rèn luyện, cũng không phải muốn hắn mệnh đi.
"Ngươi tìm đến ta nghĩ cách, nếu thật để ngươi được như ý, bị đại ca ngươi biết sợ là sẽ trách ta kéo ngươi xuống nước. Tội này ta không gánh được, cho nên ngươi vẫn ngoan ngoãn nhận mệnh thì hơn. Cái thân thịt mỡ này của ngươi ở trong quân doanh, nói không chừng Lý thị lang sẽ đồng ý lời cầu thân của ngươi." Khương Kỳ vứt xuống đòn sát thủ.
Liêu nhị đối với vị Tam tiểu thư trong nhà Lại Bộ Thị - Lang Lý Trùng thế nhưng là tình căn sâu nặng, nhà bọn họ đã từng thăm dò ý tứ bên đó, chỉ tiếc Lý Thị Lang chướng mắt bộ dáng kém cỏi của Liêu nhị. Còn nhớ Liêu nhị một mực nhớ thương vị Tam tiểu thư kia, cuối cùng vị Tam tiểu thư kia bởi vì nhà chồng phạm tội bị liên luỵ sung quân, đồ ngu này còn ý đồ mang người ta chạy trốn. Cũng may được đại ca hắn kịp thời ngăn cản, bằng không Liêu nhị sợ là cũng phải bị hỏi tội chung.
Đúng như Khương Kỳ dự đoán, Liêu Trường Hải vừa nghe đến ba chữ Lý Thị Lang, mắt nhỏ lập tức lóe sáng: "Ngươi nói là. . ."
Khương Kỳ gật gật đầu, nói: "Tuổi tác của vị Tam tiểu thư kia chắc cũng không nhỏ, Lý gia sợ là muốn nghị hôn. Nếu ngươi không nắm chặt, biểu hiện thành ý của mình ra, có thể không còn cơ hội."
Liêu Trường Hải nghe vậy, từ trên băng ghế đá nhảy dựng lên: "Qua hai tháng chính là lễ cập kê của Tam tiểu thư, hai ngày trước mẹ ta còn nhận được thϊếp mời nhà bọn họ đây này! Không được, không được! Ta phải nhanh chóng cùng mẹ ta đi nói một chút."
Nói xong, Liêu Trường Hải kéo lấy thân thể béo tốt của mình chạy khỏi lương đình, rời đi.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn đến trợn mắt hốc mồm, Liêu Nhị công tử này sao lại là người nói gió chính là mưa nhỉ?
Liêu Trường Hải rời đi, cũng không ai quấy rầy nữa hắn cùng tức phụ nói chuyện. Khương Kỳ nhìn một bàn vỏ vải, ghét bỏ nói: "Tên Liêu nhị này lại dám ăn hết vải."
Nghiêm Tiêu Nghi khẽ cười một tiếng, nói: "Liêu công tử là thật lòng lo cho thế tử, thế tử cần gì phải tiếc mấy quả vải này chứ?"
"Không phải bản Thế tử tiếc rẻ mà là Liêu nhị kia tham ăn." Khương Kỳ hừ nhẹ một tiếng: "Có điều nếu theo Liêu Trường Lâm đi Tây Nam thật, còn phải đãi hắn ăn một bữa thật ngon nữa."
"Thế tử, Tây Nam kia có thật nguy hiểm như Liêu công tử nói không?" Nghiêm Tiêu Nghi có chút hiếu kỳ.
Khương Kỳ lắc đầu: "Ta cũng chưa đi qua, nhưng lời vừa nói cũng không phải an ủi Liêu nhị hắn. Lĩnh Quốc Đô ở biên cảnh Tây Nam là một tiểu quốc, mặc dù có khi sẽ tập kích quấy rối biên quan nhưng so với nước láng giềng phương Bắc, vẫn là hơi kém chút, không đáng sợ."
"Nước láng giềng phương Bắc?" Nghiêm Tiêu Nghi càng thêm hiếu kỳ.
"Nước láng giềng phương Bắc thích cưỡi ngựa bắn cung, tới biên quan triều ta giao chiến bình thường mười người mới có thể chống đỡ một. Cho nên so với phương Bắc, Tây Nam có thể nói là một cõi yên vui." Khương Kỳ thở dài.
Nghiêm Tiêu Nghi khẽ gật đầu, nói: "Thϊếp đã từng nghe người ta nhắc đến Yến quốc phương Bắc, đều nói bọn họ là một đám người man rợ, ăn lông ở lỗ."
Khương Kỳ bật cười nói: "Yến Nhân cũng giống chúng ta, chỉ là Yến Nhân thiện chiến, triều ta không bằng họ, đây là sự thật. Loại chửi bới ác ý này, cũng chỉ có những người nhát gan vì kém hơn bọn họ mà tìm cớ mà thôi, không nghe cũng được."
Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ nói, càng ngày càng cảm thấy người trước mắt so với lời đồn hoàn toàn khác biệt. Hắn cũng không giống người ta cố ý gièm pha địch quốc như vậy, ngược lại rất trung thực, trong lời nói còn có thể cảm nhận được hoài bão cùng tầm nhìn của hắn. Mà lời Khương Kỳ vừa nói với Liêu Trường Hải, mặc dù trong câu chữ thì Khương Kỳ chê bai Liêu Trường Hải nhưng lại chân thành suy nghĩ cho hắn.
Có lẽ mình thật sự gặp được một nam tử hiếm có. . . Nghiêm Tiêu Nghi hơi cong khóe môi, đôi mắt xinh đẹp như là trân châu đen bọc nước, sáng lấp lánh.
Khương Kỳ không biết bởi vì chuyện của Liêu Trường Hải, trái tim Nghiêm Tiêu Nghi lại nhích lại gần phía hắn thêm một bước, nhưng hắn vẫn luôn chú ý Nghiêm Tiêu Nghi, nên rất nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi trên mặt Nghiêm Tiêu Nghi. Nhất là đôi mắt xinh đẹp biết cười kia, dường như muốn hút hồn hắn, khiến tâm hắn dao động thần trí lên mây.
Thân thể Khương Kỳ nhịn không được nghiêng về phía trước, hướng Nghiêm Tiêu Nghi cọ cọ. Trong mùi trái cây xung quanh, tìm kiếm được mùi hương thơm ngát thuộc về Nghiêm Tiêu Nghi, quanh quẩn tại chóp mũi. Khương Kỳ có chút miệng đắng lưỡi khô, nhưng nơi đây lại không phải nơi có thể thân mật.
Khương Kỳ liếc qua mấy tên nha hoàn vẫn luôn giả thành con rối có chút không kiên nhẫn. Những nha đầu này thật sự là không biết nhìn sắc mặt, lúc này nên lui ra mới phải.
Khương Kỳ oán trách trong lòng, nhưng cũng không mở miệng bảo hai bên lui ra, dù sao hắn có tâm, cũng không đại biểu rằng Nghiêm Tiêu Nghi nguyện ý thân mật ở trước mặt đám người này. Cho nên Khương Kỳ cũng coi là đồ có sắc tâm, không có sắc đảm*.
*Đảm ở đây là can đảm. Nôm na là không có can đảm làm chuyện ấy :))
Bây giờ Khương Kỳ được Nghiêm Tiêu Nghi chăm sóc, thân thể dần dần chuyển biến tốt, mặc dù chưa khôi phục lại như ngày trước, nhưng trên người mắt thấy cũng mập lên chút. Cho dù là rời tứ luân xa, không có người khác đỡ, cũng có thể vững vàng đi một đoạn.
Mỗi lần nhìn thấy Khương Kỳ rèn luyện tứ chi, đi đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi cũng không đành lòng. Chỉ là thấy Khương Kỳ cố gắng khôi phục như vậy, những lời thuyết phục kia cứ thế nuốt trở lại trong bụng. Cũng là bởi vì như thế, Nghiêm Tiêu Nghi đối với Khương Kỳ bình thường thỉnh thoảng có ý muốn thân mật cũng bao dung hơn.
Nhưng mà, nguyên nhân để Khương Kỳ cố gắng rèn luyện rất lớn một phần là vì có thể chính thức có được Nghiêm Tiêu Nghi. Thành hôn nhiều ngày, người trong lòng ở ngay bên người, hằng ngày lại cùng giường chung gối nhưng không thể tiến thêm một bước, như vậy làm sao không làm Khương Kỳ ảo não. Liêu nhị đối với Lí Tam tiểu thư là mong mà không được, Khương Kỳ hắn lại là mắt thấy ăn không được, so với ai khác càng thảm hại hơn?
Khương Kỳ bị Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thành ra trong lòng tự có hố sâu, nhưng lòng lại thầm nghĩ đến làm sao có thể càng nhanh làm chuyện vợ chồng giải quyết nỗi khổ tâm của nam tử. . . Cho nên, cái này hình như là sự hiểu lầm vô cùng mỹ lệ.