Công Tử Biến Bại Gia Tử

Chương 84: Phiên ngoại 2: Cảm giác bất an (thượng)




“Trầm trợ lý, anh làm sao vậy?” Trong thang máy, một nữ đồng nghiệp trông thấy sắc mặt ảm đạm của Trầm Tuấn, không khỏi khách khí hỏi: “Có phải là bị bệnh rồi không?”

Trầm Tuấn ôm cặp văn kiện, phục hồi lại tinh thần mà trả lời: “Không có.” Chỉ là dạo gần đây, hắn có chút mệt mỏi với sự hỉ nộ thất thường của sếp, cái kế hoạch này không biết đã làm đi làm lại, sửa đi sửa lại bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn không thể làm sếp vừa ý, cũng không biết rốt cục phải như thế nào sếp mới hài lòng đây.

Tới văn phòng tổng tài, Trầm Tuấn đưa văn kiện đến trước gương mặt lạnh lùng của Kiều Sâm: “Sếp, đây là bản kế hoạch mới mà các phòng vừa làm xong.”

“Cứ để đó đi.” Kiều Sâm nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: “Gần đây công ty chúng ta có một thương vụ phải sang Nhật giải quyết đúng không?”

Trầm Tuấn gật đầu: “Vâng, thương vụ này là do phó tổng giám đốc phụ trách.”

“Bảo ông ta không cần đi nữa.” Kiều Sâm tắt trang web trên màn hình máy tính: “Giao cho ông ta phụ trách thương vụ trong nước đi, ngày mai tôi sẽ khởi hành đi Nhật.”

“Nhưng mà sếp à, thương vụ này đã được hẹn trước chỉ sau năm ngày nữa, anh có nên. . .” Nhận thấy được ánh mắt sắc bén của đối phương, Trầm Tuấn đành lập tức ngậm miệng, hắn đã sớm biết nhị thiếu gia hai ngày trước phải đến Nhật tham gia triển lãm tranh gì đó, nghe nói cùng đi còn có một thiếu niên mi thanh mục tú là thiên tài thi họa.

Loại cảm giác bất an này, chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói ra a.

Ngay hôm đó, Kiều Sâm bảo Trầm Tuấn đặt luôn vé máy bay cho ngày mai, thông báo qua loa với các nhân viên trong công ty là tới Nhật Bản bàn thương vụ, sau đó dẫn theo Trầm Tuấn cùng hai gã trợ thủ khác lên chuyến bay đêm.

Đồng sự A nhìn theo bóng dáng Kiều Sâm đã đi xa, cảm khái nói: “Tổng tài quả thực là một vị sếp siêng năng a, khó trách phúc lợi của Kiều thị chúng ta lại tốt như vậy, đi theo sếp nhất định sẽ có cơm ăn.”

Đồng sự B lạnh nhạt nheo mắt nhìn tên nhóc mới tới, loạt soạt mở văn kiện ra: “Cậu đừng sùng bái sếp vội, đấy chẳng qua chỉ là một truyền thuyết thôi, muốn biết chân tướng thì chờ tới lúc gặp được em trai của sếp ấy.”

Đồng sự A: …

***

Thường Đông là một trong những thanh niên đại diện cho giới nghệ thuật gia của Trung Quốc được cử đi, lần này Trung Quốc chọn ra sáu đại diện, trong ba độ tuổi đều chọn lấy hai đại diện, đi theo còn có một vài nhân viên quốc gia, dù sao đây cũng là vấn đề liên quan đến thể diện, đương nhiên phải cẩn thận một chút. Mà người làm nghệ thuật đều có chút cao ngạo, thấy trên tên tuổi của Kiều Cảnh An cùng Thường Đông lại gắn thêm hai chữ ‘thiên tài’, nên làm cho mắt của mấy lão nghệ sĩ ở đây ngứa ngáy không ít.


Thường Đông biết rõ suy nghĩ trong lòng những người này, nhưng thông minh không nói, Kiều Cảnh An cũng hiểu, chỉ là cậu vốn không thèm để ý mà thôi.

“Kiều Cảnh An, nghe nói ngày mai đại diện các quốc gia đều phải trực tiếp vẽ tranh ở trước mặt giới truyền thông, cậu định sẽ vẽ cái gì?” Vẽ trực tiếp không thể dùng một số thủ thuật riêng, cẩn thận thôi chưa đủ, mà còn phải phụ thuộc vào vận may nữa, Thường Đông ngồi bên cạnh Kiều Cảnh An, trên gương mặt tỏa nắng giờ đang mang theo chút bất an.

Kiều Cảnh An một bên đổi tư thế ngồi, một bên mở miệng: “Có khác biệt gì với bình thường sao?”

Thường Đông chớp mắt hỏi: “Nhiều kênh truyền hình nước ngoài tới thu hình như vậy, cậu không căng thẳng sao?”

“Căng thẳng hay không căng thẳng thì có tác dụng gì.” Kiều Cảnh An biết Thường Đông lo lắng, vì thế tắt cái TV không biết đang nói tiếng gì kia đi: “Cậu cũng không phải không bằng người khác, lo lắng cái gì?”

Thường Đông nghe vậy, nghĩ nghĩ một lát, liền gật đầu: “Nói cũng đúng.” Chỉ là vẫn không tránh được hồi hộp, hắn nhìn nhìn người đang nằm bò trên ghế sa lon bên cạnh, thần thái có chút biếng nhác, nhưng tư thế ngồi lại vô cùng đẹp mắt, hắn nhớ rõ trước khi xuất ngoại, thầy dạy họa của mình đã từng nói qua, thi họa của Kiều Cảnh An đều mang hơi thở cổ xưa, hơn nữa người này rất có gia thế, sang nước ngoài cũng không sợ bị người ta ăn hiếp, cho nên mình đi theo cậu ta nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi. Qua vài ngày ở chung, hắn cũng đã biết được tài hoa của người này đích xác không phải do giới truyền thông thổi phồng lên, mà đúng là năng lực chân chính, thậm chí còn có hơn chứ không kém.

Ngồi một hồi, Thường Đông vẫn không yên lòng mà hỏi: “Lỡ như tôi phạm lỗi, không phải sẽ khiến quốc gia mất mặt sao? Thôi rồi, tối nay tôi nhất định sẽ không ngủ được mất.” Vô luận nói như thế nào, Thường Đông vẫn còn là một thanh niên mới hai mươi hai tuổi, đứng trước loại sự kiện lớn như thế này đương nhiên khó tránh khỏi căng thẳng, chưa nói đến hắn, ngay cả một số lão nghệ sĩ cao tuổi cũng không chắc có thể giữ cho tâm tình mình thanh tĩnh như nước được.

Thường Đông ngồi vạ vật trong phòng Kiều Cảnh An mấy tiếng đồng hồ, rốt cục cùng Kiều Cảnh An chen chúc nằm trên một cái giường, lúc đi vào giấc ngủ, hắn còn không biết, đây mới là ác mộng lớn nhất sau này của hắn.

***

Chờ khi đoàn người Kiều Sâm mang vẻ phong trần mệt mỏi lết tới được khách sạn mà các đại diện Trung Quốc đang ở, đã là 7 giờ sáng, cũng đã có không ít người ra khỏi phòng dùng bữa, Kiều Sâm sớm đã biết Kiều Cảnh An ở tại phòng nào, vì thế đem toàn bộ hành lý vứt cho trợ lí, còn mình thì lập tức tới phòng Kiều Cảnh An.

Lúc tiếng đập cửa vang lên, Kiều Cảnh An đang thay quần áo trong buồng vệ sinh, Thường Đông mặc áo ngủ dụi dụi cặp mắt mông lung ra mở cửa, cũng không thèm nhìn rõ ai đến mà nói luôn: “Chúng tôi không gọi phục vụ.”

Kiều Sâm thấy trong phòng Kiều Cảnh An xuất hiện một người xa lạ, nhưng lại mặc áo ngủ, liền nhăn lông mày lại: “Vị tiểu sinh này, cậu đi nhầm phòng đúng không?”

Thường Đông xoa xoa cặp mắt, thấy rõ người đứng trước mặt mình là một nam nhân anh tuấn mặc vest, cộng thêm đối phương nói tiếng Trung rất chuẩn, vì thế không chút nghĩ ngợi liền mở miệng: “Tiên sinh, là anh đi nhầm phòng, đây là phòng của bạn tôi.”

“Nếu là phòng của bạn cậu, vậy sao cậu lại ở trong phòng người ta?” Sắc mặt của Kiều Sâm tối lại, anh tỉ mỉ quan sát người thanh niên trước mắt, bộ dạng tuy rằng không gọi là xấu, nhưng cũng không nhìn ra có tư sắc gì. (Bạch: Tình địch trong mắt hóa Chí Phèo =))))


Bị ánh mắt soi mói từ cao đến thấp của Kiều Sâm làm cho rùng mình, Thường Đông vội ho một tiếng: “Tôi không ngủ được, cho nên mới sang ngủ cùng với bạn, tiên sinh, anh đây là có chuyện gì sao?”

Ngươi ngủ trên giường của em trai nhà tôi, còn dám hỏi tôi có chuyện gì? Mặt Kiều Sâm càng ngày càng đen: “Tiểu An đâu?”

Thường Đông rốt cục cũng đoán được, người này hẳn là có quen biết với Kiều Cảnh An, vì thế vội trả lời: “Cảnh An đang thay quần áo trong phòng vệ sinh, anh quen cậu ấy à?”

Cư nhiên dám đi thay quần áo khi trong nhà đang có người lạ (tối nay em chết với anh =))) sắc mặt Kiều Sâm đen kịt lại, nhìn Thường Đông còn đang đứng chắn ở cửa: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi cứ đứng ở cửa mà nói chuyện sao?”

Thường Đông xấu hổ, vội đứng tránh ra cho Kiều Sâm vào phòng, ngay lúc này, Kiều Cảnh An vừa thay xong quần áo đi ra, bắt gặp Kiều Sâm, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền lập tức vui sướng tiến lên ôm lấy Kiều Sâm: “Ca, sao anh lại tới đây?” Về phần sắc mặt đen như đáy nồi kia của Kiều Sâm, Kiều Cảnh An không có mảy may chú ý tới.

Đứng ở một bên, Thường Đông trợn mắt há mồm nhìn Kiều Cảnh An đột nhiên từ thiên nga biến thành mèo con, lại nhìn nhìn người đàn ông đang mỉm cười kia, thì ra vị này chính là đại thương gia Kiều Sâm trong truyền thuyết?

Hắn vừa rồi có phải. . . đã đứng ngăn anh ta ngoài cửa không nhỉ?

***

Nhân viên giám hộ của đoàn khi nhìn thấy Kiều Sâm xuất hiện, đều bày ra bộ dáng khách khách khí khí, vì thế Kiều Sâm liền rất tự nhiên leo lên chiếc xe chở đại biểu đến buổi triển lãm tranh, cũng muốn đi xem thử nó như thế nào.

Chỉ là không biết có phải do Thường Đông hoang tưởng hay không, hắn cứ cảm thấy vị Kiều tổng tài này đối với hắn chẳng có mấy hảo cảm thì phải, hai ngày trước mỗi khi ăn điểm tâm hắn đều ngồi cạnh Kiều Cảnh An, nhưng sáng nay lúc hắn mới vừa đặt mông xuống ghế, Kiều Cảnh An đã bị anh trai mình kéo phắt sang bên kia.

Chẳng lẽ bộ dạng mình giống mấy tên bất lương lắm sao, Kiều Sâm sợ hắn sẽ làm hư Kiều Cảnh An sao? Thường Đông cảm thấy thật tủi thân biết mấy.

Sau khi đại diện của Trung Quốc tới, lập tức liền thu hút sự chú ý của một số phóng viên truyền thông, vô luận như thế nào, quốc gia phương Đông cổ xưa tràn ngập những điều thần bí này, luôn sẽ có thứ gì đó xuất hiện khiến cho người ta phải kinh diễm.

Phía Nhật Bản rất nhanh cũng có nhân viên đi lên tiếp đãi, chỉ trong chốc lát, đại biểu cùng giới truyền thông đều đã tới đông đủ, Kiều Sâm nhìn cảnh này, liền hiểu được đây chỉ đơn giản là cuộc so đấu vì mặt mũi của các quốc gia mà thôi, anh nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Cảnh An đang mặc một bộ trang phục Trung Quốc truyền thống với hoa văn đặc sắc thêu trước ngực, trên mặt lộ ra thần sắc kiêu ngạo cùng vinh quang. Trước kia anh luôn thấy cái từ này biểu trưng cho dối trá, nhưng từ lúc Tiểu An đạt được một chút thành tựu, anh vẫn luôn cảm thấy vui sướng thay cho Tiểu An, thì ra khi mình coi một người còn quan trọng hơn chính bản thân, thì một chút việc nhỏ của đối phương cũng đủ để ảnh hưởng tới mọi hỉ hỉ nộ ái ố của mình.

Khi Kiều Cảnh An vẽ tranh, tư thái luôn vô cùng nghiêm túc, Kiều Sâm xuất thần dõi theo nhất cử nhất động của cậu, cho đến khi toàn bộ khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Kiều Cảnh An thu bút, trên bức tranh trước mặt cậu, đơn giản chỉ có một tảng đá, mấy khóm cỏ nhỏ, còn có một con thỏ con đang ngây ngô ngủ gật cạnh đó.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, có thể dùng bút lông mềm mà vẽ ra thứ quá sống động như thế, cũng khó trách người xung quanh phải kinh ngạc tán thưởng.

Chỉ là những tiếng tán thưởng đó đều không lọt vào trong tai Kiều Cảnh An, cậu ngẩng đầu nhìn về nơi Kiều Sâm đang đứng, đúng lúc cũng đụng phải ánh mắt của anh.

Hai người nhìn nhau, bao lời khen ngợi cùng tôn vinh, cũng không thể bằng điều này được.

Phóng viên bốn phía không ngừng giành nhau góc độ thật tốt để quay chụp, cố gắng đem thần khí của bức họa này sao lưu lại vĩnh viễn.

Kiều Sâm kinh ngạc nhìn Kiều Cảnh An lách ra khỏi đám phóng viên, từng bước một đi về phía anh, không khỏi nở nụ cười, nhân vật xuất sắc như thế, lại nguyện ý làm bạn cả đời cùng anh, anh còn gì lo lắng nữa? Là bởi vì Tiểu An chưa bao giờ nói qua tiếng ‘yêu’ này, hay là do chính bản thân anh thiếu tự tin?

Chờ khi Kiều Cảnh An đã đi đến bên Kiều Sâm, xung quanh không ngừng vang lên tiếng chụp hình dồn dập, một số phóng viên dùng tiếng Anh phỏng vấn cậu.

Tiếng Anh của Kiều Cảnh An chỉ đạt đến trình độ có thể miễn cưỡng nghe hiểu ngôn ngữ thường dùng, Kiều Sâm thấy thế, đành phải phiên dịch từng câu một cho cậu nghe, nghe tới một phóng viên hỏi mình là ai, Kiều Sâm cười nói với Kiều Cảnh An: “Phóng viên người Mỹ này hỏi anh là gì của em?”

Kiều Cảnh An nghe vậy cười cười, hồi đáp lại nam phóng viên kia: “Đây là anh trai của tôi, cũng là người quan trọng nhất với tôi trong cuộc đời này.” Nói xong, vươn tay nắm lấy tay của Kiều Sâm, mỉm cười trước ống kính: “Nếu tách khỏi anh ấy, có lẽ ngay cả bút vẽ tôi cũng không biết phải cầm như thế nào nữa.”

Kiều Sâm cúi đầu nhìn Kiều Cảnh An, cùng Kiều Cảnh An đan tay siết chặt lấy nhau, trong tim tràn ngập ấm áp.

Từ đây đến rất nhiều năm về sau, vô luận là người của thương giới hay thi họa giới, đều nói tình cảm hai anh em Kiều gia rất sâu sắc, khiến cho bất cứ người nào có anh chị em cũng phải hâm mộ vô cùng.

…………………………………………………..