Công Ngọc

Chương 99: Độc Vật




"Thấy chữ như thấy người."

...

Sương mù như sa, trời còn chưa sáng, Lâm Kinh Phác đã động thân đi ra khỏi cung.

Đêm qua, Thừa Ân tự có hai thí sinh không trụ lại được, liên tiếp bệnh chết.

Ngoài ra, những sương phòng trong Hàn Hương tự, Bắc Lâm tự, Quốc Thanh tự đều có không ít người bệnh mới, những thí sinh phân tán trong tửu quán khách điếm đều chẳng thể may mắn thoát được, tình thế ngày càng sa sút.

Phong thanh hạc lệ, dân chúng trong thành người người bất an, đóng cửa không ra. Cả tòa thành trừ vệ binh Nam thị điều tra ra, gần như là không người.

Phong thanh hạc lệ: Ý nói về tiếng r,ên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc, một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất; hay dùng để miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.

Lâm Kinh Phác bận đến đầu tắt mặt tối, rất nhiều sự vụ chồng chất chung một chỗ, các quan lại như dính vào nhau, không nghĩ ra được manh mối. Y điều hành cả hai bên trái phải, bận từ sớm đến đêm mới miễn cưỡng uống được một hớp trà nóng.

Dược giám trưởng Thi Lộc thừa dịp y nghỉ ngơi bèn đến phục mệnh: "Lâm Nhị gia, hạ quan đã đi điều tra, trong nước uống của Thừa Ân tự quả thực không có gì khác thường. Trong triều đều biết, lần này Hoàng Thượng thiết lập kỳ thi mùa xuân đã là không dễ dàng gì, tốn bao công sức, ai dám thất lễ với người đọc sách? Thừa Ân tự đã cung cấp phòng nhỏ tốt nhất cho những học sinh này, những thứ bọn họ ăn uống tất cũng là đồ sạch sẽ nhất."

"Vậy còn hương liệu trong phòng thí sinh, giấy tờ họ đã tiếp xúc, mực nước, áo quần, các ngươi đều đã xét nghiệm rồi?" Lâm Kinh Phác liền hỏi.

"Bệnh từ miệng vào. Nếu muốn hạ độc thật, cũng nên là hạ bên trong đồ ăn, ai sẽ có tâm tư hạ lên chút vụn vặt chẳng đáng kể kia chứ."

Thi Lộc có chút coi thường, cảm thấy y nghĩ như vậy là không biết nặng nhẹ, trong lời nói còn có mấy phần ý tứ giáo huấn: "Mấy vị ngự y đều nói đây là dịch bệnh, bây giờ chỉ trong một tòa chùa miếu này đã có gần ngàn bệnh nhân chờ uống thuốc, ấm sắc thuốc cũng không đủ dùng, chớ nói chi đến nhân thủ. Nếu thực sự điều tra sạch sành sanh từ trong ra ngoài Thừa Ân tự, e rằng đến lúc đó nơi này cũng trở thành tòa miếu chết rồi!"

"Chỉ sợ thuốc không đúng bệnh, càng làm lỡ mạng người." Lâm Kinh Phác cũng không có vẻ giận, lại nhấp một ngụm nước trà: "Nếu đã không có độc vật, vậy cũng phải cho bách tính một câu trả lời hợp lý. Theo Thi đại nhân nhìn, dịch bệnh này quá nửa là từ đâu tới?"

Thi Lộc dừng một chút, lớn tiếng nói; "Thí sinh đầu tiên bị bệnh là Mai Chí Nghiệp, quá nửa là trước khi đến Nghiệp Kinh đã chui qua nơi nào không sạch sẽ, nhiễm bệnh rồi mới truyền cho những người khác. Nếu đến lúc đó bệnh này quả thực không khống chế được, khó bình sự phẫn nộ của dân chúng, còn có thể có biện pháp gì? Dù thế nào cũng phải lấy người bệnh đầu tiên ra khai đao!"

Lâm Kinh Phác trầm mặc trong giây lát, cười như không cười.

Thi Lộc là người nhanh mồm nhanh miệng, có điều đứng trước mặt Lâm Kinh Phác lâu, sức lực cũng như rút đi phân nửa. Gã không khỏi suy tư về những lời vừa bật thốt, luôn cảm thấy có mấy chữ không thỏa đáng lắm.

Trà còn bốc lên khói trắng, Lâm Kinh Phác nghe tiếng Tào Du thông báo liền khẽ giật mình, tiện tay gác lại cốc lên bàn, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Tào Vấn Thanh khoác đấu bồng màu đen, đạp bùn lầy lội suốt đêm lên núi.

"Nhị gia." Ông đứng ngoài cửa hành lễ với y theo thông lệ.

Lâm Kinh Phác tự tay dỡ đấu bồng trên đầu ông xuống, nhàn nhạt nói: "Hôm nay đã là cứu hỏa truy vong, lửa xém lông mày. Tào tướng quân không cần đa lễ, có tin tức gì, nói tóm tắt ý chính là được."

Tào Vấn Thanh khom người, đi thẳng vào vấn đề: "Trong Thừa Ân tự hẳn là không có độc vật."

"Vừa rồi Thi đại nhân cũng có ý này." Lâm Kinh Phác khách khí liếc nhìn Thi Lộc.

Thi Lộc đã lui sang một bên trước, có điều đáy lòng còn nghi ngờ, dư quang lặng lẽ đánh giá Tào Vấn Thanh.

Tào Vấn Thanh lại tiếp tục nói: "Những thứ Nhị gia để Tào Du mang về hôm qua, lão thần đã tìm người xét nghiệm tỉ mỉ, không biết làm sao đến cặn độc vật cũng chẳng hề tìm được."

Thủ hạ của Tào Vấn Thanh có mấy người cao thủ hành y, đều là quân y tùy tùng Tào gia quân chinh Nam phạt Bắc đã nhiều năm nay. Trên sa trường âm mưu tầng tầng lớp lớp, bọn họ đã từng thấy các loại độc vật giết chóc tàn bạo, kiến thức rộng rãi hơn nhiều so với mấy vị ngự y chỉ chuyên trị cho quan to quyền quý này, trong đó còn có không ít người từng đi Biên Châu hỗ trợ chữa trị dịch hạch hơn ba mươi năm trước, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Lâm Kinh Phác đứng không nhúc nhích, ngắm nhìn mưa đêm liên tiếp nhỏ xuống mái hiên, đột nhiên cười nhạt: "Nếu chỉ là như vậy, nào có đáng giá để đế giày Tào tướng quân dính bùn?"

Bùn trên giày Tào Vấn Thanh còn chưa kịp lau, ông phủi ống quần một cái, cũng trầm ngâm nở nụ cười: "Ta đã theo ý tứ Nhị gia, để Tào Song chạy đến Tứ Phương quán một phen. Đúng như dự đoán, trong lư hương của quán vẫn còn sót lại chút tàn hương chưa kịp quét sạch, trên trong này có gì đó quái lạ. Hỏi thăm tiểu nhị Tứ Phương quán mới biết, tám ngày trước, nhóm người Mai Chí Nghiệp bị bệnh sớm nhất trong Thừa Ân tự từng đến gian phòng này bàn luận chính trị. Như vậy có thể thấy được, có người mượn cơ hội hạ độc vào trong lư hương."

Thi Lộc ngẩn ra, chần chừ trong chốc lát, hỏi: "Bệnh này phát tán từ Thừa Ân tự, sao lại kéo tới Tứ Phương quán ở đầu kia?"

Tào Vấn Thanh nghiêng người: "Tám phần mười người bệnh là thí sinh, Tứ Phương quán lại là nơi thí sinh trong thiên hạ đọc sách bàn luận, không thể không điều tra."

"Có lẽ, có lẽ đây là di chứng của bệnh dịch hạch..."

Tào Vấn Thanh không thể gật bừa, nói năng có khí phách: "Quả thực triệu chứng của bệnh này và bệnh dịch hạch vô cùng giống nhau, có điều ba mươi năm trước, bệnh dịch hạch ở Biên Châu còn gắn liền với đại hạn. Khi ấy, bệnh dịch hạch bạo phát vì có quá nhiều chuột chết, vấy bẩn nguồn nước, lưu hành ở đất có nạn đói hoành hành. Những gian hoàng tự này ngày ngày đều có tăng nhân huân hương vẩy nước quét nhà, đa số những người đọc sách cũng thích sạch sẽ, vạn vạn lần cũng không nên sinh ra loại bệnh này. Sắp tới khoa thi, cho dù hai ngày nay dịch bệnh quan trọng, ngày ngày Tứ Phương quán vẫn có học sinh ra vào, người có tâm chỉ cần phân lượng hương ra, khống chế kỹ càng là có thể tạo ra hiệu quả giống với dịch bệnh, đầu độc trên dưới triều đình, muốn ngừng khoa thi lại cũng thừa sức."

Thi Lộc vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, có điều vừa nghĩ lại, dùng mấy vị thảo dược có tính xung đột lẫn nhau khiến người dùng không ngừng tỏa nhiệt buồn nôn cũng không phải là không thể, hơn nữa đã như thế, cũng rất khó tra ra độc tố.

Tào Vấn Thanh lại cúi đầu về phía Lâm Kinh Phác: "Nhị gia, chỉ là trong một tháng này, bên ngoài Tứ Phương quán quá nhiều người đi lại, có chút rắc rối, nếu muốn điều tra rõ ràng người hạ độc, e là vẫn cần phải bỏ phí một ít thời gian."

Lòng Lâm Kinh Phác sớm đã có tính toán: "Có bắt được tiểu tặc cũng tạm thời chưa bắt được vương. Trước mắt phải xuống tay từ Tứ Phương quán, tìm ra thuốc giải, ổn định tình thế mới là quan trọng."

...

Trong cung, Ngụy Dịch cũng vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, có lẽ đã lâu không ngủ một mình, giờ Thìn sớm mai còn chưa tới, tiếng mưa rơi đã khiến hắn giật mình tỉnh giấc.

Sau đó không lâu, ngoài cung đưa tin tới.

Lúc này, Ngụy Dịch đã khoác thêm hoàng thảm, ngồi dựa lưng trên giường, nhờ ánh nến nhỏ nhắn mà đọc duyệt.

Trong thư, đầu bút lông đi gấp, thường ngày Lâm Kinh Phác rất ít khi viết tên lên. Ngoại trừ câu "Dịch lang, thấy chữ như thấy người" bên ngoài, trong thư chẳng hề có chuyện gì trói buộc, toàn bộ đều là chính sự.

Trên giấy còn dính vài giọt nước mưa, nét mực có đôi phần chưa khô thấu. Ngón tay cái Ngụy Dịch nhẹ nhàng vuốt qua từng câu chữ, sau khi thả xuống có đôi phần suy tư.

Vi Tấn Phúc nghe lời đoán ý, khom lưng cười nói: "Hoàng Thượng, nếu Nhị gia ở ngoài đã tra được bằng chứng có người hạ độc quấy phá, vậy là chuyện tốt! Chẳng bằng tìm người Hình Bộ lập án điều tra, nhanh chóng dẹp loạn việc này, cũng sớm ngày khôi phục khoa thi."

"Trong thư, A Phác cũng có ý tứ này."

Ngụy Dịch chầm chậm cất thư đi, khinh bỉ xì một tiếng, lại nói: "Cũng mặc kệ khoa thi có thể khôi phục hay không, khôi phục ngày nào, với triều đình mà nói đây cũng đã là một bút bại trận, một cọc truyện cười rồi. A Phác vốn là người niệm tình cũ, nhưng trẫm không phải người dễ thương lượng đến vậy, cũng không muốn thương lượng với bọn họ. Nếu bọn họ muốn chơi, bốc việc lên rồi chạy, dù thế nào trẫm cũng phải tới ứng phó, nào có đạo lý chịu thiệt thòi để mặc bọn họ rung chân chế giễu được..."