Công Ngọc

Chương 85: Đêm Mưa




"Áo giáp như băng và thân thể rét lạnh lần lượt dựa sát vào nhau, lại dần dần có độ ấm."

...

Trận bão cát này thổi đến trăm dặm ngoài thành Nghiệp Kinh, mây mù sóng ngầm, gió lạnh trước cửa cung cũng trộn lẫn mấy hạt cát vàng, mù mịt đến độ khiến người trong trạm dịch cũng chẳng mở mắt nổi.

Bên trong Diễn Khánh điện, đuôi mắt A Ngọc mang ý cười, còn đang phụng dưỡng văn chương bên cạnh ngự án.

Ngụy Dịch lạnh lùng dõi theo đôi tay trắng nõn chẳng rành việc kia, chợt bừng tỉnh khỏi mấy phần xuất thần.

"Hoàng Thượng." A Ngọc khom người dâng ngự bút đã nhuốm mực lên, như có như không mà chạm khẽ lòng bàn tay Ngụy Dịch rồi tự giác rời đi, vội cúi đầu lui về phía sau nửa bước.

Ngụy Dịch liếc nhìn y một cái, vẫn chưa trách cứ gì, chuyên tâm xử lý chính sự.

Lúc này, người trong trạm dịch Biên Châu đã tìm đến ngoài điện: "Hoàng Thượng, châu phủ Biên Châu cấp báo!"

Mi tâm Ngụy Dịch thoáng nhíu lại, vội tuyên người tiến vào điện.

Phong tấu chương này rất dài, Hỏa Môn Thương tái hiện tại Biên Châu, nha phủ Biên Châu đã tra được một ít đầu mối.

Ngụy Dịch đọc từng câu từng chữ, chỉ lo sai lầm cái gì. Đáy lòng hắn nhất thời lướt qua đủ loại cảm xúc, có kinh ngạc, có phẫn nộ, có nghi hoặc, cũng có vui mừng, chỉ là trên mặt chẳng có thứ gì, chỉ có một tia cấp thiết chẳng giấu nổi tràn ra khỏi khóe mắt.

Tấu chương bị Ngụy Dịch quăng lên trên lò than, bầu không khí trong điện tự dưng nghiêm túc lên hẳn. Người trong trạm dịch quỳ không dám thở ra hơi, nhóm cung nhân cũng dồn dập cúi đầu rũ mắt.

Lão thái giám trong điện giỏi nhất là nghe lời đoán ý cũng chần chờ một chút, mới dám cúi người khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, qua hai ngày nữa đã là giao thừa rồi, bên trong cung còn muốn bày yến thức đêm 30 đón giao thừa. Có điều chính vụ phức tạp, chẳng bằng đặt xuống, bồi dưỡng đủ tinh thần vẫn là quan trọng hơn."

Đáy mắt Ngụy Dịch thoáng sâu đậm, dường như lại càng không kiên nhẫn, đã muốn lột bỏ một thân hoàng bào bó tay bó chân này rồi: "Người đâu, lấy kiếm của trẫm đến..."

...

Khi chết đi, Ngũ Tu Hiền bị nổ đến mức máu thịt tan tác, chỉ còn một thanh trọng kiếm cắm sâu bên trên tảng đá, đỉnh thiên lập địa.

Ông dùng máu thịt thân thể và lòng can đảm trung nghĩa mở một đường sống xa vời cho Lâm Kinh Phác, có điều Tam Quận cũng không định vì thế mà buông tha cho y.

Dù sao đất Biên Châu cũng sát với Nghiệp Kinh, không thể manh động. Ngô Nhai rút lui trước, đại bộ đội hộ tống hoàng tự và Khương Hi về triều, chỉ chừa lại hơn sáu trăm lục binh tinh nhuệ cho Ngô Cừ, tiếp tục truy sát Lâm Kinh Phác.

Cát vàng chẳng giấu được người, Đạp Hỏa chạy một ngày một đêm cũng không từng ngừng vó, lao thẳng một đường về hướng Bắc. Đây là phương hướng Ngũ Tu Hiền dùng tư tâm mở ra cho y khi còn sống.

Hướng Bắc, lại là hướng Bắc!

Mười dặm nữa đã là nha phủ Biên Châu, mà bốn, năm mươi dặm nữa về hướng Bắc nha phủ chính là Nghiệp Kinh. Bây giờ nội cảnh Trung Nguyên không Ân tức Khải, có điều Nghiệp Kinh có đường sống cho Lâm Kinh Phác sao?

Á phụ vẫn chưa cho y đáp án.

Nền trời âm trầm, trong đáy mắt bèn nổi một cơn mưa rào.

Đạp Hỏa không chạy nổi nữa rồi, Lâm Kinh Phác không thể làm gì hơn là dẫn ngựa đi tìm một khu nhà, trú mưa trong một ngôi miếu đổ nát.

Đạp Hỏa mệt mỏi nằm nhoài trên đống cỏ khô, đói bụng gặm ăn những cành lá đã mục nát trong miếu. Lâm Kinh Phác dựa vào lưng ngựa, nhắm mắt thở dốc.

Sợ hãi triệt để bao phủ lấy y, một cơn gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến lông tơ trên người dựng thẳng. Y cực kỳ mệt mỏi, nếu chẳng phải hô hấp cũng đau đớn đến xé phổi, y đã cảm thấy mình chẳng còn sống nữa.

Những gông xiềng trói buộc từ khi sinh ra theo Lâm Kinh Phác đã hai mươi năm nay, y vì thế mà mệt, mà tức giận, nhưng lúc này bị cưỡng ép đánh nát lồng chim, y lại chẳng cảm thấy như trút được gánh nặng, lồ,ng ngực chỉ có mờ mịt, mờ mịt đến nỗi một tia hận ý cũng chẳng khuấy động lên nổi.

Y nên hận, nhưng y không còn sức mà hận.

Đó là người thân của y, là thần dân của y, là những người y cố gắng hết lòng cũng muốn liều mình mà bảo vệ! Sứ mệnh khắc sâu vào xương máu, giáo dưỡng từ thuở còn thơ khiến y chẳng có cách nào đối địch với bọn họ, dù hao tổn tâm cơ cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua.

Vận mệnh nực cười buộc phải đặt Lâm Kinh Phác vào tuyệt địa, lại thương hại dùng chính tính mạng người thân mà đổi lại cho y một con đường sống, ép y không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.

Y ngửa mặt đón mưa to như lễ rửa tội, cười đến lạnh lòng.

Tiếng mưa rơi lớn dần, phía sau có truy binh nhảy vào vũng nước, ánh đao dính hạt mưa, làm ướt cả gió lạnh trong ngôi miếu tàn tạ này.

Lập tức có hơn mười người nhảy bổ từ trên xà nhà xuống, đề đao mà đến!

Đạp Hỏa hí lên vang trời, vai Lâm Kinh Phác trúng một đao, lập tức nhịn đau lên ngựa, muốn cưỡng ép lao ra khỏi tử trận, lại chẳng ngờ mấy trăm truy binh đã thừa dịp mưa to mà bao quanh bốn phía ngôi miếu này.

Mưa gió giàn giụa xóa nhòe đi bóng người, ánh đao và sát khí lại bị phản chiếu rõ ràng đến lạnh lẽo.

Có người cười to một tiếng, phá vỡ sát cục tịch mịch này. Binh sĩ dồn dập nhường ra một con đường, Ngô Cừ nhanh chân đi đến: "Ngựa của Ngũ lão cũng già rồi, tuy là ngựa thân kinh bách chiến, nhưng đến cùng vẫn chẳng chạy nhanh bằng những con ngựa còn trẻ măng..."

Lâm Kinh Phác âm thầm mò tay vào túi sau lưng ngựa, giấu cây chủy thủ vào trong tay áo, lạnh lùng nói: "Trại phủ binh Biên Châu cách đây không xa, ngươi muốn giết người diệt khẩu cũng đừng đánh rắn động cỏ."

Ngô Cừ ỷ vào người đông thế mạnh, trực diện đến gần Lâm Kinh Phác, láu lỉnh nói cười: "Nhị gia quả là tri kỷ, hiếm thấy đến lúc này mà còn suy nghĩ thay ta, đúng là vô cùng cảm kích."

"Trái lại cũng chẳng cần cảm kích." Mặt mày Lâm Kinh Phác cong lên ý cười thanh lãnh, chắp vá câu chuyện cười thành nửa nọ nửa kia: "Ta còn hy vọng Ngô đại nhân có thể thả cho ta một đường sống."

Ngô Cừ ngửa đầu liếc nhìn khí trời, bên mép "chậc" một tiếng, lại chẳng hề chớp mắt mà đánh giá Lâm Kinh Phác cả người đẫm máu ướt nhẹp, sắc dục vô thức tràn lan: "Chẳng phải ta không muốn ra tay cứu Nhị gia, chỉ là một khối ngọc tỷ truyền quốc còn chưa đủ, ta phải hồi Tam Quận báo cáo kết quả với Hoàng thái hậu và tân Đế, thật sự là thương mà không giúp được gì. Có điều..."

Ngô Cừ nói, năm ngón tay thô béo đã phủ lên đầu vai bị thương của Lâm Kinh Phác, âm thầm dùng sức nhào nặn: "Có điều ta còn có thể niệm tình cũ, cho Nhị gia một đêm khoái hoạt, sau đó mới đoàn tụ cùng Ngũ lão."

Một luồng cảm nhận tanh tưởi che đi khí vị huyết tinh, lẫn vào hơi thở của Lâm Kinh Phác. Trên trán y toát đầy mồ hôi lạnh, đau đến mức muốn nôn ra, đầu răng lại dần dần lóe lên một nụ cười lạnh: "Được thôi, khoái hoạt ra sao?"

Nói thì chậm nhưng xảy ra quá nhanh, dao găm trong tay áo y đã đâm rách áo khoác Ngô Cừ!

Thịt trên bụng Ngô Cừ dày, nhất thời chẳng thể đâm thủng. Cận vệ bên cạnh gã võ công cao cường, chỉ trong nháy mắt đã đạp Lâm Kinh Phác ra ngoài.

Dao găm bay ra ngoài rơi vào nơi đất bùn dơ bẩn, tia lạnh lóe lên hoàn toàn ẩn đi. Truyện Hài Hước

Ngô Cừ không khỏi sợ hãi, lại đạp mạnh một cước vào lồ,ng ngực Lâm Kinh Phác, khom lưng nhìn mỹ nhân dơ bẩn chật vật, giận đến cười lên: "Ngũ lão dốc hết tâm huyết một đời dạy ngươi bản lĩnh đến vậy, làm sao cố tình lại chẳng dạy được một thân công phu cho ngươi?"

Chỉ thiếu một chút lực nữa thôi, Lâm Kinh Phác đã có thể lấy mạng Ngô Cừ.

Ngô Cừ nổi lên tà tâm, có điều lại càng thêm cảnh giác, cho người lục soát toàn thân y, xác nhận không còn nhuệ khí mới để mọi người lui ra bên ngoài miếu trước, chỉ chừa lại mười mấy cận vệ canh gác.

Mây đen gió lớn, trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn chừa một cốc đèn hiu hắt, bóng đen yểu điệu.

Ngô Cừ bóp lấy cằm Lâm Kinh Phác, liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của y: "Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt. Nếu chẳng phải trước đây ngươi là Hoàng Đế, nhiều người nâng ngươi lên đến vậy, ông đây đã đè ngươi từ sớm rồi!"

Khóe môi Lâm Kinh Phác không ngừng thổ huyết, sau lưng và trước ngực đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, suy nhược đến gần như chẳng còn tri giác.

Ngô Cừ thấy y vô lực phản kháng, cười ha hả, thô bạo xé rách áo quần nhuốm máu của y: "Mấy năm trước tại Tam Quận, khi thấy ngươi ngồi đó cả ngày, ta còn tưởng ngươi là Bồ Tát vô tình vô dục, nào nghĩ quay đầu đã hầu hạ tên Khải Đế kia thỏa đáng đến vậy! Nhờ phúc của Hoàng thái hậu và tân Đế, hôm nay Ngô Cừ ta cũng có thể nếm thử tư vị của Hoàng Đế!"

Sắc đảm lộ ra ngoài, Ngô Cừ vội vàng tháo thắt lưng thoát khố, đang muốn đè thân thể mập mạp xuống đã nghe bên ngoài có ánh lửa phun trào, thanh âm chém giết vang vọng thấu xương.

"Đại nhân, không xong rồi! Bên ngoài, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều Khải binh!"

Ngô Cừ cảm thấy vô cùng mất hứng, giận đùng đùng quất thắt lưng lên đầu kẻ kia, mắng: "Biên Châu cũng chẳng có bao nhiêu phủ binh, đều là mấy cọng cỏ chưa bao giờ lên chiến trường, sợ cái rắm!"

Binh sĩ kia kéo thắt lưng trên đầu xuống, nói năng lộn xộn: "Không... Không phải phủ binh Biên Châu, dù cũng có vài tên phủ binh, nhưng đại nhân, xem chủ lực, hình như, hình như là Tranh quân!"

"Đệt!" Ngô Cừ cũng không rõ, trừng mỹ nhân trên đất vốn đã dễ như trở bàn tay, quay đầu mắng thầm: "Quả nhiên yêu nghiệt này đã cấu kết với Đại Khải! Bọn họ còn cam lòng điều động cả Tranh quân tới cứu y!"

Gã còn chưa kịp kéo quần lên gọi tinh binh, phòng tuyến ngoài miếu đã bị công phá, thi thể ngang dọc, máu chảy thành sông, sáu trăm người cỏn con ấy vốn chẳng ngăn được Tranh quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ!

"Đại nhân! Bốn phía đều là Khải binh, không đường rút lui! Chúng ta, chúng ta nên làm gì?!"

"Làm sao bây giờ? Ngươi nói xem còn có thể làm sao!" Ngô Cừ rít gào, đôi mắt trợn to như chuông đồng, vội vàng rút mạnh đao ra: "Buông tha khoái hoạt, trước tiên kết thúc chuyện chính đã!"

Gã hận mình bị sắc đẹp làm mờ mắt, không giết Lâm Kinh Phác sớm một chút!

Vậy mà đao chẳng thấy máu, nửa cánh tay Ngô Cừ đã bị một thanh lợi kiếm phía sau chặt bỏ rồi!

Máu tươi ồ ạt trào ra.

Gã chấn kinh thất sắc, nhất thời sợ hãi che đau nhức lại, quay đầu nhìn người mặc áo giáp hoàng kim đang ngồi trên con ngựa kia: "Ngươi... ngươi ngươi, ngươi là!"

Càng ngày càng nhiều Khải binh nối đuôi nhau mà vào, áp giải từng người còn lại trong miếu, khống chế tình hình.

"Nội cảnh Đại Khải, ngươi dám động đến người của trẫm?" Thanh âm của Ngụy Dịch lạnh lẽo đến đông cứng lại, giấu cả sát ý trong kẽ răng.

Ngô Cừ lập tức bị bắt ra ngoài, gã lấy lại tinh thần mới thấy cánh tay cụt còn trên mặt đất, nhất thời tức giận đến mức nổi trận lôi đình, chửi ầm lên: "Nên gọi người trong thiên hạ đến xem một chút, đường đường là Lâm thị Đại Ân lại cấu kết với cẩu Hoàng Đế! Lâm Kinh Phác ruồng bỏ Đại Ân, ruồng bỏ cơ nghiệp tổ tiên, ruồng bỏ cha anh, bán rẻ hoàng tự cũng đều là vì cẩu Hoàng Đế này! Y đáng chết! Nên cùng tên cẩu Hoàng Đế này xuống địa ngục!"

Trong mắt Ngụy Dịch đã chẳng còn người khác, cũng không nghe thấy những lời ô ngôn uế ngữ này.

Sắc mặt hắn âm trầm, xuống ngựa cởi bỏ áo khoác bao lấy thân thể Lâm Kinh Phác, ôm y vào ngực.

Trong trận mưa đêm nay, áo giáp như băng và thân thể rét lạnh lần lượt dựa sát vào nhau, lại dần dần có độ ấm.