Công Ngọc

Chương 60: Mũi Tên




"Ngụy Dịch trời sinh đa nghi, nhất định sẽ để lại hậu chiêu."

...

Trời bắt đầu lạnh, nhiệt độ trong thành Nghiệp Kinh rất thấp. Dưới mái hiên hoa mỹ, mây mưa như lẩn vào làn sương mờ.

Một quan binh nhanh chân chạy như bay vào Tướng phủ. Chim tước đầu cành cây bị kinh ngạc đến tỉnh mộng, vội vàng vỗ cánh, bị gió lạnh cuốn đi.

"Yến tướng, mới vừa rồi Hình Bộ đã lộ ra tin tức! Đêm qua, Ninh Vi Quân dẫn người thẳng đến kho hàng sườn núi Phượng Long, trở tay không kịp!"

Yến Hồng khoác áo trên vai, còn đang đứng dậy súc miệng, nghe lời nói sắc mặt cũng chỉ hơi lạnh lẽo, lấy khăn ra lau tay rồi xua hạ nhân đang hầu hạ xuống, thong dong hỏi một câu: "Mã Tứ đâu?"

"Đêm qua Mã Tứ uống nhiều rồi, may mà không giao ra cái gì, nhưng ai ngờ Ninh Vi Quân kia đốt cửa kho hàng, cứng rắn xông vào!"

Yến Hồng liếc mắt nhìn người tới một cái, xoay người mang giày, thở ra một hơi dài: "Đứa nhỏ này đúng là người nóng tính."

"Yến tướng!"

Yến Hồng giơ tay đánh gãy lời người tới, nói: "Ninh Vi Quân tư lịch ít ỏi, là người cương trực công chính, chịu làm quan chức, Hoàng Thượng thưởng thức cách làm việc như mưa rền gió dữ của hắn, đề bạt hắn lên vị trí này cũng không phải không có lý. Nhưng nước đầy quá thì tràn, cương trực quá ắt sẽ gãy. Dùng người như thế, cũng dễ dàng bị ngã nhào xuống. Hắn và Hoàng Đế, đến cùng vẫn còn trẻ quá."

"Nhưng hàng và sổ sách trong sườn núi Phượng Long kia...!"

"Ngươi nói quá lời rồi." Yến Hồng cụp mắt, thổi nhẹ điểm tâm sáng trong tay, nói: "Chạng vạng hôm qua, Liễu Hữu đã tới đây báo với bổn tướng, nói rất có khả năng Ninh Vi Quân sẽ nhìn chăm chú vào mấy kho hàng mặt Đông ngoại ô, vì vậy y nộp kho hàng trên sườn núi Phượng Long ra. Ninh Vi Quân gây ra động tĩnh lớn như vậy, đáng tiếc lại là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng."

Quan binh kia nghe ông ta nói vậy mới tối tăm thở phào nhẹ nhõm: "Là hạ quan lỗ mãng, đã quấy rầy thanh tĩnh của Yến tướng rồi. May mà có Liễu đại nhân mật báo đúng lúc, bằng không thiếu chút nữa đã bị Ninh Vi Quân kia tra ra sơ hở rồi."

Yến Hồng nghe lời như vậy, mi tâm hơi nhăn lại, dường như còn có gì đó chưa nghĩ rõ ràng, lại nghe thấy người trong phủ đang dùng búa gia cố lại cửa sổ bên ngoài.

Ông ta khoác áo choàng, muốn vững bước đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy một luồng gió mạnh kéo tới, thổi đến mức tóc mai bên thái dương dường như lại bạc thêm mấy phần.

"Bên ngoài gió lớn, hay là Yến tướng quay về trước, có chuyện gì cứ để ý dặn dò hạ nhân đi làm là được."

Yến Hồng thở dài, như có tâm ý khác mà nói: "Đại điển cúng tế chẳng thành, e là năm nay nhiều tai ương. Gió to lúc thức dậy này quá quái dị, mưa hôm qua cũng vậy. Thời tiết này chẳng dễ dàng dập lửa, phải để thủy cục trong kinh tuần phòng nhiều hơn mới được."

...

"Nhị gia, trong sườn núi Phượng Long kia quả nhiên không có thuốc nổ! Đêm qua Ninh Vi Quân đã dẫn người đi, là mất công chạy không một chuyến!"

Lúc lâm triều, tin tức này truyền vào trong cung, đã như vỡ tổ rồi. Sau khi hạ triều, Phùng Ngọa đổi một thân thường phục, còn chưa kịp thay ủng đã vội vội vàng vàng chạy tới thảo đường.

Sân sau thảo đường có gieo rau dưa. Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Kinh Phác còn đang xới đất làm cỏ. Y chậm rãi chống cái cuốc, thẳng thân lên, ánh mắt hờ hững đưa ông một chén nước: "Tử Bính tiên sinh chớ vội, cứ nói từ từ."

Phùng Ngọa uống rồi vẫn khát, cảm thấy có chút bất công: "Đứa bé Ninh Vi Quân này đúng là oan ức. Quản sự kho hàng sườn núi Phượng Long không chịu giao chìa khóa và sổ sách ra, hắn nắm được tin tức từ chỗ chúng ta, cho rằng nơi đó chắc chắn có giấu thuốc nổ mới dám phóng hỏa xông vào. Nhưng hắn thật sự chẳng gặp may, đêm qua chỉ đốt một đầu cửa, sáng nay cuồng phong nổi lên, ai biết lửa kia vừa đốt đã cháy lan ra cả kho hàng! Lương thảo bên trong đã bị thiêu hủy cả rồi, lần này không chỉ mất chức tra án còn gánh thêm tội danh tự ý thiêu hủy vật tư trong quân, việc này có liên quan tới quân đội, là tội lớn, dù có chém đầu cũng đã xem là nhẹ rồi!"

Lâm Kinh Phác âm u gật đầu, hỏi: "Cách chức điều tra sao?"

"Chà, bên trên hạ lệnh tước lệnh bài Hình Bộ của hắn, không để tam Ty hội thẩm, lập tức giao cho Binh Bộ thẩm lý." Phùng Ngọa càng nói càng tức giận: "Ninh Vi Quân này chỉ là hơi cứng nhắc chút thôi, người lại vô cùng tỉ mỉ, sao lửa kia lại cháy lên chứ! Đến tột cùng là ai đốt kho hàng, e là còn khó nói!"

Ánh mắt Lâm Kinh Phác không lộ rõ, chỉ cười khẽ một tiếng, tiếp tục cụp mắt nhìn đất vàng, nhẹ nhàng hỏi: "Ngụy Dịch nói thế nào?"

Phùng Ngọa liếc mắt quan sát Lâm Kinh Phác một cái, lúng túng khụ một tiếng, mới nói: "Hoàng Thượng còn mang thương tổn, hôm nay không thể thượng triều, sự vụ trong triều đều do một tay Yến Hồng quản lý, nếu không hôm nay trên triều đình, Ninh Vi Quân cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh tường đổ mọi người đẩy như thế."

Lâm Kinh Phác thả nhẹ cái cuốc bên chân xuống như đang thưởng thức ý tứ trong lời nói của Phùng Ngọa, đợi sau khi kéo tâm tư về mới cười khẽ: "Là Liễu Thanh Nham kia giỏi tính kế."

Phùng Ngọa cũng suy nghĩ sâu sắc một lúc lâu, nói: "Cũng không khó hiểu. Có điều nếu Nhị gia sớm đã biết Liễu Hữu kia gian trá không thể tin, vì sao còn muốn đưa tin tức sườn núi Phượng Long cho Ninh Vi Quân?"

Lâm Kinh Phác: "Liễu Hữu này sâu không thấy đáy, trước đây trong kinh chưa bao giờ có nhân vật này. Hai tháng nay y bay lên thực sự quá nhanh, đọ sức với thế lực nhiều phe, mục đích tuyệt đối chẳng phải chỉ là giành địa vị cao. Câu nào thật câu nào giả, e là đến Yến Hồng cũng chẳng dám tin hoàn toàn. Nhưng hôm qua y dám tự mình đến tiết lộ tin tức, đúng là bất ngờ. Đối với chúng ta, tin tức này không hề có hại. Sườn núi Phượng Long có thuốc nổ hay không, chuyện âm thầm chế Hỏa Môn Thương sớm muộn cũng không giấu được. Lửa này sẽ nhanh chóng lan tới trên người Yến Hồng, có điều lần này Ninh Vi Quân cố tình nhào vào khoảng không..."

"Nhị gia đang cảm thấy, tương lai Ninh Vi Quân sẽ gây bất lợi cho chúng ta, chẳng bằng tương kế tựu kế, trước tiên loại trừ mầm họa này?" Phùng Ngọa cau mày hỏi.

"Khó nói." Lâm Kinh Phác rũ vai, cuốn ống tay áo mới trượt xuống lên, nói: "Đất Nghiệp Kinh này ngọa hổ tàng long, rất nhiều người chẳng hề đơn giản như mặt ngoài. Ninh Vi Quân mất cha mất mẹ, đến thúc phụ cũng hi sinh cho tổ quốc mà chết. Ninh thị tuy là hàn môn nhưng đều là trung liệt tiền triều, tâm chí Ninh Vi Quân cũng đều theo phụ thân hắn. Hắn sợ chết sao? Tộc nhân đều đã chết, chỉ còn mình hắn sống chui nhủi trên thế gian, cúi đầu xưng thần với tân triều, e là sống sót lại càng gian nan hơn so với chết đi. Ninh Vi Quân cam nguyện khom lưng cúi đầu, khuất phục triều đình Đại Khải nhiều năm, bây giờ lại bị Ngụy Dịch ưu ái trọng dụng, tất có nguyên nhân càng sâu."

Lâm Kinh Phác không nói nữa, Phùng Ngọa cũng hiểu được lòng lo lắng của y.

Dù chí Ninh Vi Quân trước tiên là vì gia tộc, là một phái thân Ân, nhưng tại sao không chờ đợi bằng hữu, mở rộng cửa lòng, chân thành hợp tác? Trăm sông đổ về một biển mới là mệnh, con đường này từ lâu vốn đã chen chúc, đâu còn có thể để hai phe tranh giành?

Nếu Ngụy Dịch nhúng tay vào giữa, tất cả mới trở nên khả nghi.

Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác kết thành đồng minh đã hơn một năm nay, thoạt nhìn như hai tay trống trơn, tứ cố vô thân, nhưng đến cùng, hắn lấy cái gì ra kiềm chế Lâm Kinh Phác? Dùng tình yêu trên giường sao?

Ngụy Dịch là kẻ máu lạnh bạc tình, quyết sẽ không ngu đến mức kiềm chế kiểm soát quan hệ giữa hai người, ký thác toàn bộ hy vọng vào mịt mờ kia. Tình và yêu, càng giống như cờ hiệu để lừa gạt lòng người hơn.

Nếu có một ngày Lâm Kinh Phác quay đầu mũi giáo tính kế ngược lại, phá quy củ kết thành đồng minh tựa như lần cúng tế đại điển này, vậy Ngụy Dịch nên làm gì?

Ngụy Dịch trời sinh đa nghi, nhất định sẽ để lại hậu chiêu.

Lúc này, Lâm Kinh Phác định thuận theo kế sách của Liễu Hữu, chèn ép Ninh Vi Quân cũng vì xuất phát từ bất an dưới đáy lòng y.

Rốt cuộc Nghiệp Kinh to lớn này còn đang ẩn giấu bí mật gì?

Gió thổi vào ống tay áo Lâm Kinh Phác. Y có chút mệt mỏi, liền bỏ quên cái cuốc, ngồi lên băng ghế gỗ bên cạnh.

Phùng Ngọa cũng ngồi xuống, thấy đế giày bản thân dính bùn bèn cởi ra lau.

Lâm Kinh Phác rót một chén nước, cười yếu ớt nói: "Chỉ là chẳng nghĩ tới, Liễu Hữu có hao tổn tâm cơ cũng phải giẫm Ninh Vi Quân một cước, còn muốn giẫm chết hắn. Bọn họ có thăng chức trong triều cũng đâu có trở ngại, thậm chí còn chưa từng cùng nói một lời. Tử Bính tiên sinh cho là vì sao Liễu Hữu phải làm như vậy?"

Án vũ khí còn chưa phá, trước mắt đã là càng khuấy càng loạn.

Phùng Ngọa đeo lại giày vào, than thở lắc đầu, buồn bực khoát tay: "Không nghĩ ra không nghĩ ra! Sớm biết thế này, ta thà đương chức quan rảnh rỗi tại Tam Quận, cần gì phải tới Nghiệp Kinh xem náo nhiệt chứ! Hôm qua phu nhân nhà ta chê tóc ta sắp rụng hết rồi, xấu vô cùng, còn nói lúc ta ngủ cũng đừng nên lấy mũ xuống, đây đúng là đang dỗ trẻ con còn gì..."

Lâm Kinh Phác nghe nói bèn cười một tiếng. Đúng vào lúc này, Thẩm Huyền bay từ trên mái hiên xuống, kéo căng cung tên, cảnh giác nhìn về phía cửa hậu viện.

Phùng Ngọa thấy tình thế không tốt, e là lúc này thảo đường Tào thị đã bị người ta mai phục rồi, nụ cười cứng lại đầy hốt hoảng, trái lại thần sắc còn có mấy phần buồn cười.

Giữa chân mày Lâm Kinh Phác hơi lạnh lẽo, thấp giọng hỏi ông: "Khi Tử Bính tiên sinh tới đây, có lưu ý tới có người theo đuôi hay không?"

"Không..." Khi tới đây, Phùng Ngọa vội vàng muốn chết, nào có lưu ý đến điều này, nhất thời chẳng còn sức lực: "Hẳn là không đi..."

Lời còn chưa dứt, khóa cửa sân sau đã bị người ta dùng kiếm chém đứt.

Gần như là đồng thời, ba mũi tên nhọn trên cung của Thẩm Huyền bay ra ngoài, đập thẳng lên mũi kiếm của người kia.

Tên văng, kiếm nổ.

Tia lửa bắn lên!

Trong nháy mắt, Thẩm Huyền lại thêm tên lên cung, người ngoài cửa cũng lấy khăn lau chùi mũi kiếm.

Thế lực ngang nhau.

Lâm Kinh Phác nhìn thấy người kia, mi tâm thoáng thả lỏng, bèn đi nắm vai Thẩm Huyền, ra hiệu y không cần lấy mũi tên tiếp khách.

Thường Nhạc lau sạch kiếm, tra kiếm vào trong vỏ, đi tới liếc mắt nhìn Thẩm Huyền một cái. Thẩm Huyền không để ý, tên đã lắp vào cung lại chẳng bắn được, bèn chuyển hướng, từng mũi tên như xé gió bắn lên trên cửa.

"Bốp" một tiếng lanh lảnh, cái cửa này phảng phất như muốn rời thành từng mảnh. Thường Nhạc không khỏi quay đầu nhìn lại rồi liếc mắt nhìn Thẩm Huyền kia một cái, luôn cảm thấy chính mình thua một chiêu.

Hai người này giương cung bạt kiếm, sợ bóng sợ gió một hồi. Phùng Ngọa đã hãi hùng khiếp vía, tay chụp thẳng lên ngực mình, trong miệng thầm nhủ người tập võ đúng là vô cùng thô bạo.

Lâm Kinh Phác mỉm cười, gật đầu với Thường Nhạc: "Thường thống lĩnh..."

Sắc mặt Thường Nhạc lạnh băng, không nói nhiều, nhấc vỏ kiếm lên đánh mạnh một đòn vào trước ngực Lâm Kinh Phác!

Hành động của hắn quá nhanh, đến hai người bên cạnh cũng không phản ứng kịp.

Phùng Ngọa phản ứng lại trước tiên, vội đỡ lấy Lâm Kinh Phác: "Nhị gia!"

Thường Nhạc là người tập võ, lực đạo vượt xa người thường, người thân kiều thể yếu chẳng thể chịu nổi một đòn như thế. Lâm Kinh Phác bị đau, lúc này trong cổ họng như dâng lên một búng máu, thân thể gần như đã mềm nhũn xuống.

Mặt mày Thường Nhạc chẳng hề hối hận, cắn răng nói: "Ngươi cũng biết, Hoàng Thượng bị thương ở nơi này, so với ngươi, vết thương không chỉ gấp mười lần!"

Thẩm Huyền giận đến đỏ mắt, trực tiếp rút mũi tên nhọn trên lưng xuống, muốn tranh đấu với hắn.

Lâm Kinh Phác ho khan hai tiếng, thấy thế vội vã ngậm máu cản lại: "Nhai Tân..."

Phùng Ngọa gấp vô cùng, khuyên không khuyên nổi, cản cũng không có can đảm, nhất thời không còn chủ ý, không biết nên làm gì với thế cục như đọ sức này.

Vậy mà Thường Nhạc vén bào quỳ xuống trước mặt Lâm Kinh Phác, hai tay giương kiếm cao quá đỉnh đầu, nghiêng đầu nén cả giận xuống: "Cũng không phải ý nguyện của Hoàng Thượng, chỉ là tiểu nhân giận."

Phùng Ngọa than thở tức giận mắng: "Thường Tử Thái, ngươi theo ta một đường làm gì! Đùa giỡn sao?!"

Thường Nhạc cúi người dập đầu lạy: "Quân mệnh khó trái, thỉnh Nhị gia cùng ta hồi Diễn Khánh điện...!"