"Chó cậy thế chó, có gì mà kiêu ngạo."
Tuyết tan trời quang, đám quan lại bãi triều, Thương Châu dẫn theo mười mấy tên quan văn, dáng vẻ vội vàng.
"Thương tỷ tỷ đi đâu thế? Ngoài cung tuyết đã tan hết rồi, chi bằng hôm nay ta mời tỷ đến Lang Xuân Phường thưởng trà nghe khúc nhé ——"
Người ngăn Thương Châu lại chính là Tư Mã Binh bộ Tiêu Thừa Diệp, kẻ này là một tên công tử, cũng có một ít công trạng, ngày thường không có việc gì làm thì lại thích quấn lấy nàng.
Nàng ra hiệu cho những người khác đi trước, rũ mắt đáp lễ hắn: "Tiêu Tư Mã, hoàng thượng muốn triệu kiến các đại thần Lễ bộ và Công bộ đến điện Lan Chiêu thương thảo việc sắp xếp lại Nội Thư Các. Trung Thư lệnh cho hạ quan đi vào để báo cáo khi cần."
Tiêu Thừa Diệp nghe xong thì phì cười: "Nội Thư Các? Cái này không phải năm nào cũng thương nghị sao? Quy định bên Thái Học Viện còn chưa ban xong, đám thái giám nội phủ kia đều là đám thấp hèn hầu hạ người khác, muốn đọc sách gì chứ?"
Thương Châu: "Là Hoàng Thượng muốn bàn lại."
"Bẻ ngón chân cũng biết, hoàng thượng sao lại muốn đi bàn việc này. Cẩu thái giám còn có thể nhảy nhót thật. Một tên đắc đạo thành tiên còn không đủ, còn muốn đề bạt cả đám con nuôi cháu nuôi gì đó lên, chi bằng gã cắt sạch cái đó của toàn văn võ triều đình đi, không có cái đó thì người nắm giữ triều chính không phải là hoạn quan hết sao."
Thương Châu có chút khó xử.
Tiêu Thừa Diệp thấy nàng như vậy, vội vàng tát vào miệng mình, ngọt giọng hối lỗi: "Tỷ tỷ à, từ nhỏ ta đã lăn lộn trong quân doanh, ăn nói thô thiển, ngươi xem như không nghe thấy gì nha."
Thương Châu sửa đúng: "Thương thị lang."
Tiêu Thừa Diệp cười ứng: "Rồi rồi, Thương thị lang, Thương thị lang."
Thương Châu không nhiều lời cùng hắn nữa, lấy cớ có công việc nên đến điện Lan Chiêu trước.
Tiêu Thừa Diệp đuổi theo nàng hai bước, không ngờ đụng phải đội cấm quân đang đi tuần, dẫn đầu chính là Thống lĩnh cấm quân Phương Tế.
Phương Tế ở xa xa nhìn thấy bóng dáng Thương Châu, lại nhìn về phía Tiêu Thừa Diệp, âm thầm nở nụ cười, đi đến chắp tay hành lễ: "Tiêu Tư Mã, Thương thị lang chính là rường cột quốc gia, được Yến thừa tướng trọng dụng, cũng không thể vứt bỏ chức quan bổng lộc mà gả vào phủ ngươi, chen chúc chung một gian với tỷ muội thiếp thất nhà ngươi được."
Cấm quân vốn thuộc Binh bộ, nhưng đội hộ vệ hoàng thất này không giống với những đội quân khác, chỉ hoạt động ở trong cung. Từ khi quyền lực của nội phủ càng lớn, quyền điều hành cấm quân dần được chuyển tới tay nội phủ, danh chính ngôn thuận trở thành nanh vuốt chó săn cho Hách Thuận. Mà bây giờ cấm quân chỉ còn lại hư danh ở Binh bộ, mỗi tháng đến kiểm tra đều là thái giám đến, phát bổng lộc cũng đến từ sổ riêng của nội phủ.
Mấy năm trước Binh bộ khinh thường cấm quân chân đứng hai thuyền, vừa nghe lệnh ngoại triều vừa nghe lệnh nội phủ, ầm ĩ ra nhiều chuyện không vui.
Còn bây giờ Binh bộ đã mất đi quyền điều lệnh cấm quân, cấm quân lại có chủ mới, hai bên chạm mặt nhau bên ngoài cung, một lời không hợp thì thường hay nhào vào cắn nhau, chẳng màng mặt mũi.
Tiêu Thừa Diệp đã sớm chướng mắt Phương Tế, lập tức nổi máu lên, oang oang miệng châm chọc: "Ồ, mới vừa nhắc tới thì con nuôi của cẩu thái giám đã đến sủa trước mặt ông rồi. Có ngon thì lại đây sủa hai tiếng cho ông nghe chơi coi."
"Trong hoàng thành, ngươi nói ai là chó hả......!"
"Chó cậy thế chó, có gì mà kiêu ngạo hả, ở trước mặt hoàng thượng ta cũng dám nói thế đấy! Chỉ tiếc cho Thường Nhạc, chỉ cần dùng tay không là đã có thể đánh bại mười kẻ như ngươi, nhưng lại muốn ở sau lưng đám con cháu của chó làm phó thống lĩnh."
Phương Tế nghe hắn cứ một câu chó hai câu chó, bừng bừng lửa giận: "Lão tử đánh không lại Thường Nhạc thật đấy, nhưng lẽ nào đánh không lại tên nhóc như ngươi sao!"
Hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, cố gắng nhẫn nhịn, thuộc hạ cũng khuyên hắn đừng so đo với Tiêu Thừa Diệp.
Tiêu Thừa Diệp thấy có người ngăn lại, cái miệng lại càng không chịu yên: "Đánh đi, ngươi đánh đi, tiểu gia ta là Tư Mã Binh bộ, mười bốn tuổi đã theo chân tiên hoàng và Yến thừa tướng gây dựng thiên hạ, bàn về chức quan hay công danh thì đám cấm quân đều phải gọi ta một tiếng gia gia!"
Phương Tế đang định rút lui, nhưng khoảnh khắc này dường như có ai đó quạt gió thêm củi, kiếm ra khỏi vỏ, chớp mắt một cái, trên lưỡi kiếm đã dính một vệt máu mỏng.
Gương mặt của Tiêu Thừa Diệp đã bị thương.
Tiêu Thừa Diệp che mặt sững sờ hồi lâu, cổ họng khô khốc, không ngờ Phương Tế lại ra tay thật, vậy mà còn cầm kiếm làm hắn bị thương!
Hắn thở gấp, cũng chẳng quan tâm đến gì nữa, quăng cái hốt(1) đi rồi nhào về phía Phương Tế, hô to: "Con mẹ nó! Tiểu gia liều mạng với ngươi!"
......
Ngụy Dịch mới bắt đầu nghị sự với chư thần ở điện Chiêu Lan chưa được bao lâu thì đã có cung nhân vội vàng tới thông báo.
"Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện rồi ạ! Người của cấm quân và Binh bộ đánh nhau ngoài điện Trường Minh! Thường thống lĩnh đã dẫn người đến can ngăn, cũng không biết có khuyên can được không ạ."
Nghe thấy cấm quân xảy ra chuyện, Hách Thuận sốt ruột truy hỏi: "Đang yên đang lành, sao cấm quân và người của Binh bộ lại kiếm chuyện với nhau chứ?"
"Thưa công công, những cung nhân đi ngang qua nói là sau khi bãi triều, Tiêu Tư Mã trên đường ra khỏi cung thì gặp được Phương thống lĩnh, cũng không biết vì sao hai người họ lại cãi vã, có lẽ là do nóng nảy nên đã động thủ. Ban đầu chỉ là thù riêng của Tiêu Tư Mã và Phương thống lĩnh, những cấm quân với hộ vệ khác cũng muốn khuyên can, nhưng vừa lúc những quan binh của Binh bộ vào cung ban sai thấy đại nhân đánh nhau với người khác nên mới đi qua giúp, ai ngờ lại như quạt gió góp lửa nên cả hai bên đều mới xông vào đánh nhau."
"Có vậy mà cũng ồn ào." Ngón tay Ngụy Dịch vuốt ve tay vịn của ghế rồng, hỏi: "Hôm nay mấy người của Binh bộ vào cung làm gì?"
Một quan viên Công bộ tiến lên trả lời: "Thưa hoàng thượng, nửa tháng trước quân Tiền Lộc đã quét sạch một căn cứ của dư nghiệt ở ven kinh đô, mặc dù không bắt được người nhưng đã thu được một mớ vũ khí đang được chế tạo. Theo quốc luật thì Binh bộ phải đem số vũ khí này đến quốc khố để kiểm kê, sau đó mới đưa vào kho được. Nhưng số lượng đống vũ khí này quá lớn, một hai ngày kiểm kê vẫn chưa xong nên mấy người Binh bộ mới mang theo yêu bài, trước khi kiểm kê xong thì mỗi ngày đều phải vào cung ạ."
Hách Thuận vẫn cứ nhắm mãi vào một việc: "Là ai ra tay trước!?"
"Nghe nói, là, là Phương Tế đại nhân ra tay trước ạ......"
"Chớ có nói bậy!"
Quan viên áo tím ngồi gần Ngụy Dịch nhất chợt nặng nề đặt mạnh chung trà lên bàn, tiếng vang trong trẻo, trong phòng tức khắc lặng ngắt như tờ, Hách Thuận cũng nhẫn nhịn câm miệng.
Người nọ ngồi nghiêm chỉnh, khí thế oai nghiêm như thần minh, trầm giọng nói với Ngụy Dịch: "Hoàng quân dám lớn lối trong hoàng cung, gây hấn kiếm chuyện, đấy là xem nhẹ hoàng uy, vô phép vô tắc, trước giờ chưa từng có việc như thế này, nếu không nghiêm trị sẽ khiến người đời nhạo báng chê cười. Nói nhiều vô dụng, chi bằng đưa người phạm tội đến đây để thẩm vấn."
Ngụy Dịch gật đầu: "Cứ theo lời Yến thừa tướng đi."
Chẳng bao lâu, ba bốn mươi người bị Thường Nhạc dẫn vào điện, người nào người nấy mặt mũi bầm dập, lửa giận còn chưa tan, quỳ trong phòng, nhìn qua có vẻ sẽ nhào vào cắn nhau bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, Tiêu Thừa Diệp nổi giận đùng đùng cáo trạng trước: "Hoàng thượng, là Phương Tế động tay trước! Hắn dựa vào việc cấm quân ở ngự tiền được mang đao nên hắn muốn giết thần! Vết thương trên mặt thần là do hắn chém đó ạ! Nếu thần không đánh trả thì đã chết oan ức ở trong cung rồi!"
Phương Tế đuối lý, cố gắng bào chữa: "Rõ ràng là do ngươi nói năng lỗ mãng, nhục mạ Hách công công trước!"
Tiêu Thừa Diệp hận không thể nâng cằm lên cao ngất: "Cẩu giám muốn lén lút cho bọn thái giám trong cung đi học, gã muốn làm loạn triều cương, muốn mưu tư quyền, sao không chửi cho được!"
Hắn không lựa lời, cũng không quan tâm Hách Thuận đang ở trước mặt, hắn hô lớn thứ hai thì không ai dám giành thứ nhất với hắn.
Hách Thuận giận sôi gan, câu "Làm càn" còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã thấy Yến Hồng đưa tay cầm lấy chung trà, hất thẳng lên người Tiêu Thừa Diệp.
Nước trà bắn lên người hắn, trên tay xuất hiện thêm nhiều vết thương mới.
Tiêu Thừa Diệp thấy là Yến Hồng hất, đáy lòng sinh ra một tia sợ hãi, khí thế ỉu xìu, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn, không dám cuồng ngôn: "Hạ quan biết sai......"
Yến Hồng thong thả đứng lên: "Sao ngươi lại sai được. Cha ngươi là anh hùng, năm đó xông trận giết địch vì đất nước, trước khi chết đã nhờ bổn tướng chăm sóc ngươi. Mấy năm nay ngươi lại trở thành một tên không biết lễ nghi phép tắc, là bổn tướng hổ thẹn với cha ngươi."
Trong lòng Tiêu Thừa Diệp bất bình, nhưng khi nghe hắn nhắc đến cha mình, viền mắt ửng đỏ.
Yến Hồng lại hành lễ với ngự tòa: "Hoàng thượng, Tiêu Thừa Diệp tính tình phóng túng vô độ, hôm nay lại gây ra chuyện làm mất mặt mũi hoàng tộc, sợ rằng không thể tiếp tục đảm nhiệm chức Tư Mã Binh bộ. Thần cho rằng, nên giáng xuống hàng lục phẩm Lại Ty, ở nhà tự ngẫm một tháng, phạt một năm bổng lộc."
Lời này của Yến Hồng như đang trách tội Tiêu Thừa Diệp, nhưng dường như hắn cũng đang ép Hách Thuận phải bỏ đi đứa con Phương Tế này.
Hắn đơn giản chỉ muốn nói cho mọi người ở đây biết, Tiêu Thừa Diệp chính là người có công lập nước, lại là con nuôi của thừa tướng, ở trong cung gây chuyện thì chỉ bị giáng cấp răn đe.
Mà Phương Tế chỉ là một con chó được Hách Thuận đề bạt lên, lần này là hắn rút kiếm ra tay trước, cho dù có Bồ Tát Thiên Vương đến bảo vệ hắn thì hắn vẫn phải lăn xuống khỏi vị trí thống lĩnh cấm quân.
Ngụy Dịch trong lòng hiểu rõ, nhưng đối với lời lập luận không một kẽ hở của Yến Hồng, hắn thân là vua của một nước thì cũng không thể không đáp ứng trước mặt tất cả mọi người.
"Chuẩn."
Thương Châu ở bên cạnh theo lẽ làm việc, sau khi nghe xong thì lập tức nâng bút viết chiếu.
Hách Thuận lặng lẽ hít một hơi lạnh, lúc này gã đã leo lên lưng cọp rồi, gã cũng biết Phương Tế không thể giữ lại, việc sắp xếp lại Nội Thư Các hôm nay e là cũng phải dời lại hôm khác, vừa tổn binh lại thiệt tướng.
Nhưng gã không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể thuận thế làm theo, vậy nên gã tiến lên nói với Ngụy Dịch: "Hoàng thượng, còn việc xử trí Phương Tế, nhất định không thể nhẹ hơn Tiêu Lại Ty được."
Phương Tế nghe vậy, trong lòng run lên, cam chịu dập đầu xuống đất, cắn răng nói: "Hồi hoàng thượng, thần có tội! Thần không nên động thủ với Tiêu Thừa Diệp vì thù riêng! Thần, thần..... cam nguyện từ chức thống lĩnh cấm quân!"
...
Điện Diễn Khánh, thiên điện.
"Nhị gia, vừa kịp lúc, chuyện đã thành rồi ạ."
Cách một lớp cửa sổ giấy, Lâm Kinh Phác nhàn nhạt "Ừ" một tiếng với người bên ngoài, cầm lấy một quân cờ đen từ trong lọ ra tự mình đánh cờ.
Ngụy Dịch xem như còn có lòng, sợ y bị bệnh nên nhàm chán, buổi sáng đã sai người đến tặng cho y một bàn cờ và một quyển kỳ phổ để nghiên cứu giết thời gian.
"Chỉ là không nghĩ tới, lần này Yến Hồng lại chơi trò ngọc đá cùng nát, chủ động dâng tấu để Khải đế giáng chức Tiêu Thừa Diệp."
Ngón tay đang cầm quân cờ của Lâm Kinh Phác hơi khựng lại, mỉm cười: "Gì mà ngọc đá cùng nát chứ, cùng lắm chỉ là lấy cát đổi vàng mà thôi. Nhìn qua trong sáu bộ đều là người của Yến Hồng, bỏ một cái Tư Mã Binh bộ đối với hắn mà nói thì chẳng đau lòng gì, huống chi Tiêu Thừa Diệp còn trẻ, sau này phục chức cũng không phải không thể. Nhưng còn Phương Tế, tên thống lĩnh cấm quân đối với Hách Thuận mà nói thì không đơn giản chỉ là một tên thân tín vậy đâu."
"Thần không hiểu." Người ngoài cửa sổ xin y giải thích.
Lâm Kinh Phác đặt xuống một quân cờ, thế cục trên bàn cờ lập tức rõ ràng hơn không ít: "Chuyện này qua đi, e là cấm quân sẽ muốn quay về Binh bộ."