Công Lược Trái Tim

Chương 960




Chương 960: Cơ hội chuộc tội.

Nam Thành nhìn chằm chằm Giang Hữu Khiêm: “Cậu kiên trì như vậy khiến tôi cảm giác cậu đang âm mưu việc gì ấy?”
“Anh bớt đem dạ tiểu nhân so lòng quân tử đi!” Giang Hữu Khiêm hơi cáu, anh ta vô cùng hoài nghi Giang Mạt Hàn không chào đón bọn hắn như vậy đều là do Nam Thành khuyến khích.
Nhìn mỗi lần anh ta nói chuyện đều nhắm vào bọn họ.
Muốn giải quyết mọi việc êm xuôi với Giang Mạt Hàn nhưng trong mắt anh ta lại trở thành âm mưu.
“Tâm tư của tôi cũng không sâu xa như anh.” Giang Hữu Khiêm khịt mũi coi thường.
Nam Thành gọi bảo vệ.
Giang Hữu Khiêm một phát bắt được Nam Thành: “Anh là chó sao? Động một tý liền gọi vệ sĩ.”
“Mời cậu rời đi!” Nam Thành mắt lạnh nhìn anh ta, không hề dao động: “Tốt nhất cậu nên bỏ tôi ra, nếu không tôi tố cáo cậu cố ý đánh người.”
Giang Hữu khiêm: “…”
Giang Mạt Hàn trầm giọng: “Được.” Anh ngẩng đầu nhìn Giang Hữu Khiêm: “Trở về nói với bố mẹ của cậu rằng chúng ta không có gì để nói.”
“Không được.” Giang Hữu Khiêm buông Nam Thành ra, ngồi xổm trước mặt Giang Mạt Hàn, nói: “Mẹ tôi thật sự biết sai rồi, tôi biết trước kia đối xử không tốt với anh nhưng anh nói xem, chẳng lẽ con người lúc nào cũng làm chuyện sai quấy hay sao? Chẳng lẽ sai thì không thể được tha thứ sao?”
Anh ta vô tình khiến Giang Mạt Hàn xúc động, phạm sai lầm thì không đáng được tha thứ sao?
Anh nhớ tới sai lầm mình đã phạm.
Liệu Tông Ngôn Hi có giống như anh không, không chịu tha thứ, thậm chí không chịu cho anh cơ hội chuộc tội?
“Cho chúng tôi một cơ hội đi, gia đình chúng ta sẽ êm ấm, không phải như thế tốt hơn sao?” Giang Hữu Khiêm thấy anh dần mềm lòng, tiếp tục nói.
“Chỉ cần anh cùng tôi trở về, tôi cam đoan, nếu như anh không thích thì sau này tôi sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt anh nữa.” Giang Hữu Khiêm chân thành nói.
Giang Mạt Hàn nhìn anh ta hai giây, nói: “Được.”
Nam Thành không thể tin nổi nhìn về phía Giang Mạt Hàn: “Tổng giám đốc Giang…”
Giang Mạt Hàn đưa tay: “Nam Thành đừng nói nữa, cậu đi về trước đi.”
Anh muốn cho mình một cơ hội.
Giang Hữu Khiêm cao hứng cười lên: “Cảm ơn, tôi đẩy anh lên xe.”
Nam Thành giúp đỡ đặt một cái gờ tiếp nối giũa mặt đất và trên xe nên xe lăn có thể được đẩy lên.
“Tổng giám đốc Giang, có chuyện gì thì liên hệ tôi lúc nào cũng được.”
Giang Mạt Hàn gật đầu.
Giang Hữu Khiêm đóng cửa xe, gầm nhẹ Nam Thành một tiếng: “Đừng tưởng rằng người tốt trên đời chỉ có mỗi mình anh, chúng tôi không sinh cùng một mẹ nhưng sinh cùng một bố, tôi sẽ hại anh ấy sao?”
Nam Thành không để ý anh ta, quay người đi.
Giang Hữu Khiêm lên xe.
Anh ta thắt dây an toàn rồi khởi động xe, nói: “Mẹ tôi biết sai, hôm nay tôi đến là do mẹ tôi muốn cầu tình với anh, muốn giải trừ hiềm khích lúc trước với anh, muốn xin lỗi anh.”
Giang Mạt Hàn trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, trong lòng đã không còn canh cánh những việc trước kia, chỉ là không muốn tiếp xúc với bọn họ có lẽ bởi vì khoảng thời gian chung sống trước kia không có một hồi ức tốt đẹp nào.
Tất cả ký ức đều là bất hạnh.
Giang Hữu Khiêm thề non hẹn nước cam đoan với anh: “Lần này, mong anh tin tưởng tôi, chúng tôi là thật tâm thật lòng muốn làm hòa với anh.”
Anh ta vốn dĩ không nguyện ý tới, Khâu Minh Diễm nài anh ta, nói là thật tâm thật ý muốn xin lỗi Giang Mạt Hàn, muốn anh ta dẫn Giang Mạt Hàn trở về.
“Buổi sáng nay mẹ tôi đã ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn, nói là muốn đích thân xuống bếp.” Giang Hữu Khiêm cũng mặc kệ Giang Mạt Hàn có tình nguyện lắng nghe hay không, tự mình nói.
Giang Mạt Hàn không đáp lại, cũng không tin tưởng Khâu Minh Diễm sẽ trở nên tốt.
Sở dĩ Khâu Minh Diễm lấy lòng với anh có thể là lần trước không chiếm được lợi ích tại bệnh viện, lần này, xem chừng vẫn muốn để Giang Hữu Khiêm vào công ty làm việc.
Sống chung với bà ta nhiều năm trong một mái nhà như vậy, bà ta là loại người như thế nào, so với con ruột là Giang Hữu Khiêm thì Giang Mạt Hàn còn rõ ràng cách làm người của Khâu Minh Diễm hơn.
Kỳ thật anh không cần Khâu Minh Diễm lấy lòng, anh không cần người đàn bà này xin lỗi.
Anh đồng ý với Giang Hữu Khiêm phần lớn là bởi vì bản thân anh.
Tổn thương Tông Ngôn Hi, làm mất đi đứa con đều do chính anh gây ra, anh muốn thay đổi bản thân mình.
Ngoài ra, còn bởi vì Giang Hữu Khiêm.
Mặc dù Giang Hữu Khiêm hay phá rối nhưng không suy nghĩ sâu xa như Khâu Minh Diễm, anh rõ ràng điều này, không nguyện ý tiếp xúc với anh ta cũng đơn thuần bởi vì anh ta là con ruột của Khâu Minh Diễm.
Rất nhanh xe đã ngừng lại.
Giang Hữu khiêm xuống xe đi đến đằng sau mở cửa xe: “Tôi giúp anh.”
Anh ta tiến lên đẩy xe lăn.
“Bác sĩ có nói khi nào mới lành hẳn hay không”
“Hai tháng nữa.” Giang Mạt Hàn nói.
“Có thể để lại di chứng gì hay không?” Giang Hữu Khiêm lại hỏi.
Anh ta là thật lòng quan tâm.
Giang Mạt Hàn ngắn gọn trả lời: “Sẽ không.”
“Vậy là tốt rồi, về sau anh có chuyện gì thì có thể tìm tôi hỗ trợ, chỉ cần có thể làm được thì tôi sẽ làm.” Giang Hữu Khiêm nói, ngay sau đó anh ta lại bổ sung một câu: “Tôi không phải muốn lấy gì của anh, chỉ là đơn giản…”
“Tôi biết, không cần giải thích.” Giang Mạt Hàn cắt ngang lời của anh ta: “Cậu không có công việc đàng hoàng cứ lười biếng như thế sao?”
“Anh biết trước kia tôi ham chơi, không chăm chỉ học hành, không có văn bằng, mà tìm việc thì có đơn giản đâu.” Giang Hữu Khiêm đẩy anh đi vào trong: “Tôi còn muốn chơi thêm hai năm nữa.”
“Nếu cậu đồng ý, tôi đưa cậu đi du học.” Cũng bất giác, anh dùng đến giọng điệu của anh trai: “Cậu không còn nhỏ, chơi bời như vậy sẽ phá hủy cuộc đời, liệu mà đi học đi.”
Giang Mạt Hàn thay đổi quá đột ngột, đột nhiên khiến một gã đàn ông như Giang Hữu Khiêm chợt đỏ cả vành mắt, anh ta ra vẻ nhẹ nhõm: “Trông tôi vẫn còn rất trẻ, ha ha.”
Giang Mạt Hàn không để anh ta phải trả lời ngay lúc đó, mà nói: “Cậu suy nghĩ thật kỹ.”
“Được.” Giang Hữu Khiêm một lời đáp ứng.
Đẩy đến trước cửa, Giang Hữu Khiêm đi lên trước: “Tôi mở cửa.”
Anh ta đẩy cửa phòng ra, Khâu Minh Diễm đang chuẩn bị đồ ăn nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp thò đầu ra nhìn về phía cửa, nhìn thấy Giang Hữu Khiêm đẩy Giang Mạt Hàn tiến đến, trên mặt bà ta lập tức cười phơi phới, đi tới: “Đến rồi sao?”
Giang Mạt Hàn trầm mặc không đáp.
Giang Hữu Khiêm biết Giang Mạt Hàn trong lòng khó chịu, nói: “Đồ ăn chuẩn bị xong chưa? Con đói rồi.”
“Con là quỷ chết đói đầu thai sao? Chỉ có biết ăn, đi rửa tay đi, đồ ăn xong rồi.”
Giang Hữu Khiêm đẩy Giang Mạt Hàn đi toilet.
Rất mau đã trở lại.
Khâu Minh Diễm bưng lên món ăn cuối cùng: “Không biết có hợp khẩu vị của con không, nhớ lúc còn bé con thích ăn thịt kho tàu nên mẹ làm.”
Nói xong thì bà ta đặt đĩa thịt kho tàu trước mặt Giang Mạt Hàn.
Giang Mạt Hàn mặt không biểu tình, cũng không động đậy đũa.
Khâu Minh Diễm cũng không xấu hổ nói tiếp: “Mạt Hàn à, mẹ muốn xin lỗi với con chuyện trước kia, còn có chuyện lần trước ở bệnh viện, con bị thương mà chúng ta không quan tâm con, chỉ muốn lấy lợi ích từ con, đều là lỗi của mẹ.”
Nói xong bà ta nháy mắt với ông chồng Giang Tuấn để ông ta nói chuyện.
Giang Tuấn cảm thấy bản thân không hề có uy nghiêm của một người cha trước mặt con, vẫn còn đang không vui vì chuyện lần trước ở bệnh viện, cảm thấy anh không chịu nể mặt ông ta.
Ngoài cười nhưng trong không cười: “Lần trước bố nói chuyện hơi nặng lời.”
Giang Mạt Hàn từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng gì.
Khâu Minh Diễm vội vàng hoà giải: “Mạt Hàn, con đừng chấp nhất với bố của con.”
Giang Tuấn nghe xong giống như đều là lỗi của ông ta, con mắt lập tức trợn to trừng về bà ta.