Công Lược Trái Tim

Chương 95




Chương 95: Quan hệ hợp tác

Giám đốc đi sang bên khu nghỉ ngơi để xem mấy nhân viên bán hàng không đi ra, chân mày nhíu chặt, có khách hàng đến mà lại không phục vụ, không muốn tăng năng suất làm sao?

Não úng nước hay gì?

Bị giám đốc trách mắng, mấy nhân viên bán hàng cúi đầu giả bộ không nhìn thấy.

“Có thể trên tay bọn họ cũng có khách hàng, không có thời gian, không phục vụ chu đáo, đều là do người quản lý này bình thời dạy dỗ cấp dưới không tốt, xin hãy tha lỗi, tôi nhất định lấy công chuộc tội có được không?” Giám đốc lấy lại vẻ mặt vui vẻ.

Vu Đậu Đậu còn muốn nói gì, Lâm Tân Ngôn kéo anh ta, giám đốc cũng rất tốt, không thể được đà lấn tới nữa.

“Khụ khụ.” Vu Đậu Đậu cũng cảm thấy mình quá kích động, nói hơi nhiều.

“Tôi gọi điện thoại hỏi thử một chút khi nào xe lái thử sẽ quay lại, chiếc xe này lượng tiêu thụ cũng không hề tệ.” Giám đốc cầm điện thoại gọi đi.

Bên kia không biết nói cái gì, giám đốc tức giận.

“Sao anh không đi ra nước ngoài luôn đi? Không biết xe lái thử không được lái đi quá xa sao? Tiền xăng anh trả sao?”

Xe lái thử đã đi ra vùng ngoại ô, muốn lái trở lại ít nhất cũng phải một giờ.

Quan Kình bảo ông ta phải giữ người lại, ông ta đã hết sức lực rồi, bây giờ không thử lái xe, ông ta phải làm thế nào?

“Như vậy đi, lần sau tôi sẽ đến xem.” Lâm Tân Ngôn đứng lên, bây giờ đã bốn giờ hơn rồi, Trang Tử Khâm đưa chúng đi chắc cũng sắp trở lại, đi ra ngoài chơi một vòng chắc chắn sẽ mệt mỏi, cô phải trở về nấu cơm, không thể lãng phí thời gian ở nơi này.

Giám đốc đổ mồ hôi lạnh, vậy phải làm sao bây giờ, ông ta nhìn vào phòng làm việc, lỡ như Quan Kình đang ngồi ở trên ghế vắt hai chân, nhìn sang bên này thì sao?

Giám đốc cảm thấy không biết phải làm sao, lúc đầu phục vụ không chu đáo, bây giờ còn không có xe lái thử, ông ta còn có thể nói gì?

Giám đốc đưa tấm danh thiếp: “Vậy lần sau tới, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tiếp hai người.”

Lâm Tân Ngôn nhận lấy: “Được.”

Giám đốc đưa bọn họ ra cửa.

Đi bãi đậu xe, Vu Đậu Đậu mở cửa xe cho Lâm Tân Ngôn: “Không ngờ quản lý của cửa hàng này lại “thân thiện dễ gần” như vậy.

So sánh với mấy nhân viên bán hàng kia, tốt hơn rất rất nhiều.

Mặt của Lâm Tân Ngôn không có biểu cảm gì, cảm thấy cái người giám đốc đó quá mức nhiệt tình.

Lúc này, bên cạnh xe của bọn họ đột nhiên có một chiếc xe khác dừng lại, Lâm Tân Ngôn nhìn một cái. Kết quả, nhìn thấy người đàn ông đang xuống xe.

Anh đứng ngược gió trước đầu xe, chiếc quần tây màu đen bao quanh đôi chân thon dài, áo sơ mi trên người rộng thùng thình, giờ phút này xuất hiện ở đây, dáng vẻ vô cùng bận rộn.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, vừa liếc sang đã nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Tân Ngôn lại vô cùng kinh ngạc, sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?

Anh đâu có thiếu xe.

Nhà để xe của biệt thự không biết có bao nhiêu xe, đều là phiên bản số lượng có hạn, chưa từng thấy anh lái xe, có lẽ đàn ông đều thích xe, dù là không đi nhưng cũng vẫn thích mua.

Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo lướt qua Vu Đậu Đậu đang mở cửa xe cho Lâm Tân Ngôn, rồi sau đó lại dừng lại trên người Lâm Tân Ngôn, nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt dường như mang theo sóng gió, những tia máu hằn sâu trong mắt, hội tụ vào chính giữa.

Lâm Tân Ngôn vô hình sợ hãi, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc mà lại đáng sợ như vậy của anh.

“Anh, sao anh lại tới đây?” Giọng nói không hiểu chuyện gì đã trở nên ấp úng,, không mạch lạc.

“Xuống xe.” Anh mở miệng.

Lâm Tân Ngôn ngồi không nhúc nhích: “Anh muốn nói gì, nói luôn ở đây đi.”

Dáng vẻ của anh rõ ràng là tức giận, cô không muốn tiếp xúc gì với anh ngay lúc này.

Tông Cảnh Hạo nheo mắt lại: “Cô chắc chứ?”

“…”

Uy hiếp lộ liễu. Sự uy hiếp trực tiếp.

Lâm Tân Ngôn trợn mắt nhìn anh.

Cô đã chọc giận anh sao?

Vừa thấy mặt đã như là cô thiếu tiền của anh vậy?

Vu Đậu Đậu cảm thấy Lâm Tân Ngôn không muốn lại gần: “Có cần giúp một tay không?”

Tông Cảnh Hạo rảo bước tiến lên, gạt phăng Vu Đậu Đậu, vừa trở tay đã đấm thẳng lên mặt anh ta, ngay trước mặt của anh ta, khoảng cách vô cùng gần?

Vu Đậu Đậu bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, lùi về sau mấy bước, trong cổ họng có một mùi tanh xộc lên, anh lau miệng, trên mu bàn tay có máu.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đánh mình.

Đầu óc hơi mơ hồ, trong trí nhớ của anh ta chưa từng tiếp xúc với người này, nhưng nhìn rất quen tựa như đã từng gặp ở đâu, bỗng nhiên Vu Đậu Đậu nhớ ra, đã gặp anh ở đâu.

Trên bản tin kinh tế tài chính, anh ta là khách quen.

Đại gia trẻ tuổi nhất.

Nhưng anh ta đắc tội với người này sao?

Có nhiều tiền thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác?

Vu Đậu Đậu siết chặt hai tay.

Lâm Tân Ngôn không hề nghĩ tới, anh bỗng nhiên động thủ, lập tức đi xuống nhìn Vu Đậu Đậu, khóe miệng rách da, rỉ ra chút máu.

“Anh không sao chứ?” Lâm Tân Ngôn quan tâm hỏi.

Vu Đậu Đậu lắc đầu.

Lâm Tân Ngôn xoay người trợn mắt nhìn Tông Cảnh Hạo: “Anh bị thần kinh à? Sao đột nhiên lại động tay động chân?”

“Chúng ta còn chưa làm giấy ly hôn, cô vẫn là vợ tôi, cùng người đàn ông khác ân ân ái ái, cho là tôi mù?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Lâm Tân Ngôn nhíu mày, đầu óc mơ hồ

Cô ân ái với ai cơ?

“Anh ăn nói cho rõ ràng.” Lâm Tân Ngôn cũng lạnh mặt, bên cạnh cô không thể có người khác.

Anh thật sự rất ngông cuồng bá đạo.

Quan Kình đang trốn ở bên cạnh liền đi tới, lấy điện thoại di động ra, đưa tấm hình mà anh ta chụp được cho Lâm Tân Ngôn: “Xe của tôi đến đây để bảo trì, làm việc nên đi ngang qua, thuận tiện đến đây, kết quả nhìn thấy cô và…”

Anh ta chỉ vào Vu Đậu Đậu: “Tôi mới thuận tay chụp một tấm.”

Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm tấm hình, sắc mặt âm trầm, bởi vì lúc ấy cô biết Vu Đậu Đậu đang nói chuyện với cô, nhưng dưới góc độ tấm hình của Quan Kình giống như là Vu Đậu Đậu đang hôn cô vậy..

Lạnh lùng giễu cợt nói: “Chụp được góc không tệ.”

Quan Kình thở mạnh, cái gì mà góc chụp không tệ, những gì anh ta thấy chính là như vậy.

Dường như bọn họ quá ồn ào, làm không ít người vây quanh xem, thân phận của Tông Cảnh Hạo đích thân phận mọi người đều biết, để tránh xảy ra scandal, Quan Kình đề nghị trước: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện.”

Lâm Tân Ngôn cũng không muốn dây dưa trước mặt nhiều người.

“Tôi biết có một chỗ.” Quan Kình nói.

Lâm Tân Ngôn vừa định lên xe của Vu Đậu Đậu, đã bị Tông Cảnh Hạo nắm lấy cổ tay, nhét vào trong xe của mình.

Cô muốn phản kháng, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Tông Cảnh Hạo: “Thành thật một chút không được, muốn làm loạn ở chỗ này cùng tôi?”

Lâm Tân Ngôn muốn méo mặt, nếu không phải có người, cô cùng đã cãi nhau với anh.

Ai làm loạn chứ?

Anh chẳng phân biệt được chuyện gì đã xông lên đánh người, còn có mặt mũi nói cô làm loạn?

Cô cố nhịn sự tức giận trong lòng, ngồi không động đậy.

Nơi đó là nhà của Quan Kình, đã được sửa sang, nhưng anh ta không ở, có người định kỳ tới quét dọn, nơi này rất sạch sẽ, quan trọng là an tĩnh, thích hợp nói chuyện.

Đoàn người tiến vào bên trong căn nhà, Quan Kình nhường Vu Đậu Đậu ngồi trên ghế salon: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Tông Cảnh Hạo siết lấy tay của Lâm Tân Ngôn, dựa vào chiếc tủ bên cạnh, cúi đầu cẩn thận nhìn ngắm, sờ nắn tay của cô.

Giống như tay cô là thứ đồ quý hiếm gì vậy, có thể nhìn ra cả hoa.

Lâm Tân Ngôn muốn buông, vừa mới động một cái, anh đã nắm lấy: “Không được buông.”

Vu Đậu Đậu nháy mắt, muốn anh ta nói gì đây?

Anh ta cầu cứu nhìn về phía Lâm Tân Ngôn.

“Nói cho bọn họ anh và tôi có quan hệ thế nào.” Lâm Tân Ngôn không cố thoát khỏi sự kiềm chế của Tông Cảnh Hạo, chỉ có thể để mặc anh, nhưng mặt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh.

Vu Đậu Đậu thành thực trả lời: “Tôi và cô Lâm là quan hệ hợp tác.”

Quan Kình cảm thấy kì lạ, hỏi: “Hai người hợp tác cái gì chứ?”