Công Lược Trái Tim

Chương 931




Chương 931: Ảnh thân mật
Điền Khởi Phong nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy là đã biết là cô ấy chưa xem tin tức ngày hôm nay. Anh ta lấy điện thoại ra, sau đó tìm một mục tin tức và đưa đến trước mặt cô ấy: “Cô xem đi.”
Tông Ngôn Hi không đưa tay cầm điện thoại, mà chỉ nhìn tấm ảnh trên màn hình, tấm ảnh chụp ở bến tàu, khi Giang Mạt Hàn đang mở cửa xe cho cô ấy, lúc đó chiếc xe được đậu dưới đèn đường, bức ảnh chụp hai người họ rất rõ ràng, bức ảnh còn lại là hình ảnh bọn họ cùng nhau bước vào du thuyền.
Còn viết cùng với một dòng tiêu đề lớn “chủ tịch tập đoàn Hằng Khang trong đêm hẹn hò với người đẹp ở trên du thuyền, cùng trải qua một đêm hạnh phúc bên nhau.”
Sau một năm người vợ cũ mất, Giang Mạt Hàn cuối cùng cũng bắt đầu một mối tình cảm mới, qua đêm với một người đẹp bí ẩn trong chiếc du thuyền ở bến nước cạn.
Sở dĩ được gọi là người đẹp bí ẩn, là bởi vì người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện trên giường của Giang Mạt Hàn mà không tìm ra được manh mối nào.
Tin tức được viết rất thu hút ánh mắt của người xem.
Tông Ngôn Hi cau mày, tác giả truyền thông vô lương tâm này lại dám cắt câu lấy nghĩa, chỉ viết khi cô ấy đi vào, mà không viết khi cô ấy bước ra ngoài, trực tiếp nói rằng cô ấy đã qua đêm trên du thuyền, đúng thật là ăn nói nói vẩn.
Điền Khởi Phong lấy lại điện thoại, đi lật tìm một tin tức khác về vụ tin tức của Giang Hữu Khiêm đến tập đoàn Hằng Khang gây sự: “Vụ bê bối của cô và Giang Mạt Hàn còn hot hơn bản tin tức này nữa.”
Nói xong còn nhân tiện bình luận một câu: “Dân buôn dưa lê bây giờ thích xem ân oán cẩu huyết của danh gia giàu có, nhưng cũng càng thích xem đời sống tình cảm sinh động của những nhân vật nổi tiếng đấy.”
Những lời này dường như đã nhắc nhở Tông Ngôn Hi, cô ấy ngước mắt lên nhìn Điền Khởi Phong: “Giang Mạt Hàn cố ý sao?”
Điền Khởi Phong mới đầu sửng sốt một chút, không phản ứng lại ý của cô ấy là gì, một lúc sau anh ta mới hiểu ra: “Ý của cô là anh ấy cố ý dùng tin tức của cô để áp chế tin tức của anh ấy và Giang Hữu Khiêm?”
Tông Ngôn Hi nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, tại sao lần này lại trùng hợp như vậy? Lại còn là ở một bến tàu nước cạn hẻo lánh, bức ảnh còn được chụp rõ ràng đến như vậy. Dù tôi nghĩ như thế nào thì cũng giống như được dự tính trước.”
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Giang Mạt Hàn lấy cớ nói muốn cùng cô ấy nói chuyện công việc, thái độ còn cứng rắn mà yêu cầu hai người đi nói chuyện riêng.
Nếu như lúc đó họ đang ở trong tập đoàn Hằng Khang, e rằng sẽ không thể đưa ra tin tức này được?
“Người đàn ông này bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào anh ấy cũng có thể làm ra được.” Tông Ngôn Hi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, người đàn ông vô tình này vẫn biết giở thủ đoạn như vậy.
Cô ấy dùng sức siết chặt tay.
“Chúng ta có cần ra thanh minh không.” Điền Khởi Phong hỏi.
“Thanh minh cũng vô ích, trừ phi…”
Lúc này cửa thang máy mở ra, cô ấy nhìn thấy Cố Hiềm, anh ấy đang đứng ở cửa thang máy.
“Sao cậu lại đến đây?” Tông Ngôn Hi ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh ấy.
Dù sao tối hôm qua bọn họ vừa mới gặp nhau.
“Không phải là đến vì chuyện tin tức chứ?” Tông Ngôn Hi bước xuống hỏi.
Cố Hiềm bực tức nói: “Cái tên Giang Mạt Hàn đó tại sao lại không biết xấu hổ đến như vậy? Cậu đã qua đêm với anh ấy khi nào?”
Tin tức được viết một cách sinh động như thật, còn kèm theo bức ảnh chụp, nếu không phải là biết được Tông Ngôn Hi đã trở lại khách sạn vào tối hôm qua, thì anh ấy cũng đã tin là sự thật rồi.
Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy: “Cậu cũng cảm thấy chuyện tối hôm qua là anh ấy cố ý làm đúng không?”
“Đương nhiên.” Cố Hiềm nói một cách khẳng định, nếu không phải có tin tức của Giang Mạt Hàn và Giang Hữu Khiêm ở phía trước, đột nhiên tung ra tin tức về Giang Mạt Hàn và Tông Ngôn Hi, thì anh ấy có thể sẽ không nghĩ như vậy.
Nhưng trên thực tế là tin tức trước đó vốn đã rất hot, dân buôn dưa lê thích tình tiết cẩu huyết về ân oán danh gia giàu có, nhưng tin tức tung ra sau đó đã trực tiếp áp chế những tin tức trước đó.
Ý đồ này thực sự rất rõ ràng.
“Tôi sẽ thanh minh chuyện này.” Tông Ngôn Hi nói.
“Cậu thanh minh bằng cách nào?” Cố Hiềm hỏi.
Tông Ngôn Hi vừa đi về phía nhà hàng vừa nói: “Tôi sống trong khách sạn, ở đây có camera giám sát ở khắp mọi nơi, ngày hôm qua khi tôi trở về khẳng định camera có ghi lại được. Đợi lát nữa đến khách sạn lấy một ảnh chụp màn hình giám sát, bảo Khởi Phong đưa cho các nhà truyền thông lớn phát tán lên mạng Internet, thì có thể thanh minh thôi.”
Lúc này bọn họ đi đến nhà hàng, vào thời gian này nhà hàng rất vắng người, Tông Ngôn Hi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới.
Cô ấy cầm thực đơn mở ra, ngẩng đầu nhìn sang Cố Hiềm hỏi: “Cậu ăn cơm chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
“Tôi không ăn.”
Tông Ngôn Hi nói: “Được thôi.” Cô ấy lại đưa mắt nhìn về phía Điền Khởi Phong: “Còn anh, anh muốn ăn cái gì?”
“Cô cứ tùy tiện kêu đi, tôi không kén ăn.” Điền Khởi Phong trả lời.
Tông Ngôn Hi ừ một tiếng, gọi một vài món, đủ cho hai người ăn rồi đóng thực đơn lại nói: “Những món này đủ rồi.”
Nhân viên phục vụ vâng được.
Rất nhanh món ăn của họ được mang đến, Cố Hiềm ấp ủ một đống lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Tông Ngôn Hi đang ăn cơm, nên mới cố kiên nhẫn chờ đợi.
Ăn xong cơm, Điền Khởi Phong đứng dậy nói: “Tôi sẽ đến gặp quản lý khách sạn để nhanh chóng giải quyết thanh minh chuyện này.”
Tông Ngôn Hi vẫn chưa ăn xong, cô ấy vẫn đang nhai thức ăn trong miệng, chậm rãi nói: “Thật ra dù có đi thanh minh cũng vô ích thôi, tin tức được tăng lên rồi, cũng đã áp chế tin tức bất lợi của Giang Mạt Hàn, bây giờ có đi thanh minh, cũng chỉ có thể khiến cho tin tức này được tăng thêm độ hot hơn thôi.”
“Đúng, đúng, việc thanh minh chỉ là giải pháp tạm thời, không thể giải quyết tận gốc được.” Cố Hiềm nói.
Tông Ngôn Hi nhấp một ngụm nước hỏi: “Cậu có cao kiến ​​sao?”
Cố Hiềm cười tủm tỉm sát lại gần nói: “Nếu như cậu kết hôn với người đàn ông khác vào lúc này, tin tức này có phải là tự động tan biến hay không?”
Tông Ngôn Hi suýt chút nữa là phun hết nước vào mặt anh ấy: “Đây là cái phương pháp dở hơi gì thế? Tôi vì một tin tức không có căn cứ mà phải tìm đại một người đàn ông để kết hôn sao? Tôi bị điên rồi, hay là cậu đang nói lời mê sảng hả?”
Cố Hiềm cười cười: “Thực ra tôi cảm thấy biện pháp này rất tốt.”
“Hoang đường thì có đó.” Tông Ngôn Hi ngắt lời anh ấy.
Điền Khởi Phong đứng ở một bên cũng không biết có nên đi thanh minh chuyện này hay không nữa, hỏi: “Tôi có cần phải đi đến khách sạn lấy ảnh chụp màn hình giám sát để thanh minh tin tức của ngày hôm nay không?”
“Đi, tất nhiên là đi.” Tông Ngôn Hi còn chưa trả lời, Cố Hiềm đã giành lời trả lời thay cô ấy.
Khi anh ấy nhìn thấy tin tức đã vội chạy đến tìm Tông Ngôn Hi, chính là vì không muốn cho Giang Mạt Hàn chiếm được tiện nghi.
Điền Khởi Phong không nghe lời anh ấy nói, ánh mắt vẫn dán lên người Tông Ngôn Hi.
Cố Hiềm vừa nhìn Điền Khởi Phong lại nhìn Tông Ngôn Hi: “Đừng nói là cậu không muốn đấy?”
“Tôi…”
“Cậu vẫn còn yêu tên cặn bã đã làm tổn thương cậu sao?” Không đợi Tông Ngôn Hi giải thích, Cố Hiềm lại cắt ngang lời cô ấy.
Tông Ngôn Hi nghĩ rằng tin tức này, người nên quan tâm hẳn là cô ấy, mà tại sao Cố Hiềm lại còn quan tâm hơn cả cô ấy nhỉ?
“Nghe theo cậu vậy.” Tông Ngôn Hi làm theo ý của Cố Hiềm.
“Vậy thêm một cái nữa đi, công bố tôi là bạn trai của cậu.” Cố Hiềm lấy điện thoại đưa đến gần Tông Ngôn Hi, Tông Ngôn Hi ngờ vực lui người về phía sau, Cố Hiềm choàng tay qua vai cô ấy, đưa mặt áp vào mặt cô ấy chụp một bức ảnh thân mật.
Chụp ảnh xong, Cố Hiềm nhìn lại một lần nữa, bức ảnh nhìn trông rất thân mật, cảm thấy rất hài lòng: “Tôi cảm thấy trong khi thanh minh, cậu còn phải giải thích hoàn cảnh của mình rằng hiện tại cậu đã có bạn trai.”
Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy: “Bạn trai? Cậu sao?”
“Đúng vậy, quyết định vậy đi, tôi là bạn trai của cậu.”
“Nhưng đó không phải là giả sao?”
“Chúng ta là giả, nhưng phải khiến Giang Mạt Hàn nghĩ là thật.” Cố Hiềm cầm điện thoại hỏi số điện thoại của Điền Khởi Phong: “Số điện thoại là số mấy, tôi gửi ảnh qua cho anh.”
Thời điểm này.
Tập đoàn Hằng Khang, văn phòng chủ tịch.