Công Lược Trái Tim

Chương 910




Chương 910: Khó ngửi quá
Vậy mà Tông Ngôn Hi lại cảm thấy câu này khá ấm áp?
Tức là thực lòng coi cô là bạn, cho nên mới đứng ở lập trường của cô mà suy nghĩ cho cô.
Lại nghĩ, không biết trước kia cô toàn có mấy đứa bạn kiểu gì?
Đột nhiên, cô cúi đầu, cười nhạo bản thân một tiếng.
Cố Hiềm không biết cô làm sao, còn cúi đầu vẻ rất buồn bã chán nản, còn tưởng cô tức giận, hỏi: “Cô giận hả?”
“Không, tôi có gì đáng mà tức chứ?” Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn bộ dạng anh ấy bây giờ thì lại nhìn sang chỗ khác: “Mau mặc lại áo đi, đợi chút nữa có người đem đồ ăn sáng đến, trông anh thế này…”
Không đợi Tông Ngôn Hi nói xong, Cố Hiềm đã ngắt lời cô: “Tôi trông làm sao chư? Còn đẹp hơn khối em trai trên phim truyền hình đấy, mấy minh tinh đó chỉ toàn được cái mã ngoài thôi, nhìn đẹp mà vô tích sự, cởi quần áo ra có khi toàn nước lèo bụng mỡ, cô trông tôi khoẻ khoắn biết bao!”
Tông Ngôn Hi đứng lên: “Anh có mặc quần áo hay không? Không mặc thì tôi vào phòng vệ sinh đây?”
Cố Hiềm: “…”
Thế là thái độ gì?
Chẳng nhẽ trông mình xấu thật?
Cố Hiềm cúi đầu nhìn, trông đẹp thật mà.
“Cơ thể khoẻ mạnh của anh thì giữ cho bạn gái sau này của anh được không?” lnj đẩy anh một cái: “Cất giấu cơ thể đẹp đẽ của anh kĩ càng đi.”
Cố Hiềm cười đi vào phòng: “Đúng là phải giấu đi, để người khác nhìn thấy rồi thì tôi lại không muốn bị theo đuổi đâu.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Đúng là quá tự luyến, chú Quan còn không tự luyến như thế.
Anh ta thực sự là con trai của chú Quan sao?
Cô tỏ vẻ hơi hoài nghi.
“Tông Ngôn Hi.” Cửa phòng vừa đóng lại đột nhiên mở ra, Cố Hiềm thò đầu vào: “Quần áo hôm qua cởi ra, tôi không mặc nổi thật, toàn mùi rượu, khó ngửi lắm.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Anh có ý gì?” Cô khoanh tay trước ngực.
“Hê hê, cô đi mua hộ tôi đi? Tiện thể mua hộ tôi một chiếc quần lót nam.” Cố Hiềm cười.
Tông Ngôn Hi cầm lấy chiếc gối ôm trên sô pha ném qua đó: “Anh không mặc thì cứ cởi truồng đi, đằng nào tôi cũng có quần áo, chút nữa tôi đi ra ngoài.”
“Chúng ta không phải bạn bè sao? Sao cô nhỏ mọn thế?”
“Xin lỗi, tôi không hào phóng nổi.”
Mua quần lót?
Vậy mà cũng nghĩ ra được.
Cuối cùng Cố Hiềm vẫn phải mặc quần áo từ hôm qua.
Hai người thu dọn xong thì khách sạn đưa cơm lên.
Rèm trong phòng đều được kéo ra, mở cửa sổ để thêm chút không khí trong lành, hai người ngồi ăn sáng trên bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cô có thần tượng nam không?” Cố Hiềm hỏi.
Tông Ngôn Hi nói: “Không.”
“Đúng là vô vị.”
Tông Ngôn Hi: “???”
“Cô có thần tượng nữ nào không?” Tông Ngôn Hi hỏi ngược lại.
“Có.”
“Ai?”
“Không nói cho anh.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô uống một hớp sữa: “Tôi còn không thèm biết í chứ.”
Cố Hiềm cười, đặt một miếng khoai tây chiên trong đĩa của mình lên đĩa của cô: “Cái này ngon này.”
Tông Ngôn Hi gắp lên cho vào miệng.
Hương vị quả thực không tồi, có sự mềm mại của khoai tây, thêm vỏ ngoài giòn rụm.
Ở nơi khác, Giang Mạt Hàn đang đi ra từ khách sạn, sắc mặt lạnh lùng, chưa ăn sáng đã rời đi.
Tăng hết tốc độ, bây giờ chưa đến thời gian đi làm, trên đường ít xe, nếu không thì muốn nhanh cũng không nhanh được.
Đến công ty, anh lập tức bảo thư kí thông báo họp đến các phòng ban.
Hình như chỉ có để bản thân làm việc thì mới không nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, Cố Hiềm ôm Lâm Nhuỵ Hi.
Anh cũng không biết mình làm sao nữa.
Thực ra, anh thực sự, thực sự rất không thích cảm giác này.
Không thích bản thân không có cảm giác khác lạ với những người phụ nữ không phải Tông Ngôn Hi.
Anh cảm thấy mình đang phản bội cô.
Tuy rằng anh từng hận cô, oán giận cô.
Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc sau này bản thân sẽ có tình cảm với một người phụ nữ khác.
Một buổi sáng đều họp, Giang Mạt Hàn giao rất nhiều nhiệm vụ, khiến không khí của công ty vốn đang bận rộn lại trở nên căng thẳng hơn nữa.
Mọi người đều phát hiện ra được tâm trạng anh không tốt lắm, cũng không ai dám ho he gì, đều thục mạng làm việc.
Không ai dám tám chuyện.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Đến gần trưa, thư kí cầm một chiếc hộp, gõ cửa phòng làm việc.
Giang Mạt Hàn cởi đồ Tây ra, hai khuy áo trên cùng của áo sơ mi được tháo ra, lộ ra chiếc cổ thon thả, chiếc cà vạt tháo hờ trên người, không còn vẻ nghiêm túc như ngày trước, rõ ràng đang hơi phiền muộn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa thì thấp giọng nói: “Vào đi.”
Từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên.
Thư kí nhanh chóng mở cửa đi vào, đến trước bàn làm việc thì dừng lại: “Đây là đồ chuyển phát được gửi tới khi anh họp vào sáng nay.”
Đồ chuyển phát?
Giang Mạt Hàn ngẩng đầu.
Thư kí đẩy chiếc hộp qua: “Tên người nhận hàng là anh.”
Giang Mạt Hàn không mua hàng trên mạng, ai gửi đồ cho anh?
“Bên trong là gì?” Anh hỏi.
Thư kí lắc đầu, trong lòng nghĩ tôi có dám mở ra đâu, sao mà biết được?
“Không biết bên trong đựng gì, cầm lên thấy rất nhẹ.”
“Để đó đi.” Anh nhàn nhạt nói.
Thư kí đặt đồ lên bàn rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giang Mạt Hàn cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, nhưng lại không thể bình tĩnh được, anh gấp văn kiện lại, nhìn chiếc hộp chuyển phát trên bàn, một lúc sau thì mới giơ tay cầm lấy, dùng đầu bút rạch băng dính ra, bên trong là một chiếc USB.
Lần trước Lý Thành Kiệt cũng gửi cho anh một chiếc USB, vậy lần này là thế nào?