Công Lược Trái Tim

Chương 85




Chương 85: Bị diệt khẩu vì lòng tham

Lâm Tân Ngôn nhìn xuống, nhìn thấy thẻ nhớ trong lòng bàn tay hắn, nhíu mày lại: “Đây là cái gì?”

Sắc mặt của Vu Đậu Đậu có vài phần nghiêm túc: “Anh trai tôi không phải tự sát, là bị mưu sát.”

Lại là những lời này, Lâm Tân Ngôn không có hứng thú.

“Thật ngại quá, tôi còn có việc, phải đi rồi.” Cô trả tiền rồi cầm thẻ đi về hướng cửa ra vào.

Dưới tình hình cấp bách, Vu Đậu Đậu chạy lên kéo tay cô lại: “Sáu năm trước, anh tôi nhận được một khoản tiền, khoản tiền đấy là của một người phụ nữ đưa cho anh ấy, muốn anh ấy đâm chết một cô gái.”

Ầm!

Như có tiếng sấm sét đánh xuống đầu Lâm Tân Ngôn.

Sáu năm trước, có người muốn hại cô?

“Cô chính là người mà anh tôi phải đâm chết, kết quả cô may mắn cũng chưa có chết đúng không?” Vu Đậu Đậu nói ra suy đoán của mình.

Cũng là sau khi phát hiện đoạn ghi âm kia, Vu Đậu Đậu mới hiểu rõ, cảm giác chán ghét khi Lâm Tân Ngôn nhìn hắn đến từ đâu.

Lâm Tân Ngôn cầm lấy thẻ nhớ trong tay hắn, nhìn kỹ một chút, chắc là thẻ nhớ bên trong điện thoại, điện thoại kiểu cũ trước kia mới có thể đọc, bây giờ là loại thông minh, bộ nhớ có sẵn của máy cũng đã rất cao, hầu như không cần dùng đến thứ này, cô cầm lấy thẻ nhớ thả lại vào trong tay hắn: “Trong này có chứng cứ?”

“Nếu như cô có thời gian, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện.” Vu Đậu Đậu biết Lâm Tân Ngôn sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Lâm Tân Ngôn đồng ý rồi, cô cũng muốn biết năm đó là ai muốn hại cô.

Phải biết rằng, vụ tai nạn xe cộ ấy thiếu chút nữa đã khiến cô sảy thai.

“Tôi biết gần đây có quán cà phê, chúng ta đến đó đi.” Lâm Tân Ngôn đi trước dẫn đường.

Vu Đậu Đậu đi theo sau cô.

Quán cà phê gần với tiểu khu, là tối qua cô mới nhìn thấy.

Rất nhanh đã đến quán cà phê, Lâm Tân Ngôn tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

“Anh muốn uống chút gì không?” Mặc dù Lâm Tân Ngôn cũng muốn mau chóng biết được sự thật, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Vu Đậu Đậu có vẻ như đang rất khát.

“Tôi muốn nước.” Hắn thật sự rất khát nước.

Lâm Tân Ngôn đem menu đưa cho người bán hàng: “Trước tiên cho tôi hai cốc nước trắng, có gì sẽ lại gọi sau.”

“Được ạ.”

Nước lọc được đem ra, chờ người bán hàng đi ra xa, sau khi Vu Đậu Đậu uống hết cốc nước, Lâm Tân Ngôn nói rằng: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”

“Trước tiên cô nghe qua một chút đã.” Vu Đậu Đậu móc ra một chiếc điện thoại có thể phát nội dung trong thẻ nhớ, đầu tiên mở nó ra đem thẻ nhớ lắp vào, sau đó bật máy, tìm tệp ghi âm trong thẻ nhớ rồi bật lên.

Chỉ có một đoạn, chắc là ghi lại được đoạn ở giữa.

“Nếu tôi làm theo lời cô nói, lái xe đâm chết cô gái kia, chẳng phải tôi sẽ bị ngồi tù sao?”

“Anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh bị kiện, càng không để anh phải ngồi tù, trước tiên chúng tôi sẽ giở trò ở phanh xe, đến lúc đó ngụy trang thành phanh xe không ăn, dẫn đến tai nạn xe cộ, anh sẽ không phải gánh quá nhiều trách nhiệm. Hơn nữa anh có bệnh, tôi cũng sẽ giúp anh, anh phải biết rằng, chuyện này xong xuôi anh có thể nhận được một số tiền rất lớn, số tiền này anh có làm cả đời cũng không kiếm được, đây là một vụ làm ăn có lợi.”

Hà Thụy Lâm lúc đó không chỉ muốn khiến cho Lâm Tân Ngôn nếm trải đau đớn vì tai nạn xe cộ, mà càng muốn lấy mạng của cô.

Tông Cảnh Hạo lại có áy náy đối với cô ta, sau khi chia tay cô, để cho cô hoàn toàn rời khỏi thế giới này, như vậy sẽ không còn ai có thể đe dọa đến cô ta nữa, Tông Cảnh Hạo cũng sẽ thuộc về cô ta.

Chỉ là cô ta không tính đến việc có người cứu cô.

Nhưng lại đưa cô rời khỏi thành phố, vừa rời đi đã là sáu năm, cũng đã hạ sinh ra đứa trẻ.

“Dựa vào đoạn ghi âm này, tôi đoán chắc người phụ nữ này biết anh trai tôi cần tiền, còn biết anh ấy là tài xế xe vận tải, cho nên mới tìm tới anh ấy, bày mưu vụ tai nạn xe cộ.” Vu Đậu Đậu lấy lại điện thoại di động nói.

Lâm Tân Ngôn nâng má, nhớ lại giọng nữ trong đoạn ghi âm, rất rõ ràng cũng rất quen thuộc, cô hình như là đã thoáng nhận ra giọng nói kia thuộc về ai.

Trước kia là Bạch Trúc Vi, bây giờ là Hà Thụy Lâm.

Cô ta còn khiến Trang Tử Khâm mắc bệnh tâm thần, sau này lại được Hà Thụy Trạch khống chế, bây giờ cũng không khác gì người bình thường, cô cũng không muốn lại đi truy cứu.

Không truy cứu lí do, còn bởi vì cô ta là em gái của Hà Thụy Trạch.

Hiện tại….

Cô vẫn cho rằng đấy là một việc ngoài ý muốn vì phanh xe không ăn, nhưng không ngờ.

“Cô biết người phụ nữ trong đoạn ghi âm là ai đúng không?” Vu Đậu Đậu thử dò hỏi.

Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, ngón tay khuấy đảo ly nước, nhàn nhạt hỏi lại: “Tôi thật sự rất tò mò, anh lấy đoạn ghi âm này ở đâu ra?”

Sắc mặt Vu Đậu Đậu chợt cứng lại, lập tức cúi đầu.

“Không muốn nói?” Lâm Tân Ngôn buông tay ra, đứng lên: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi những chuyện này.”

Vu Đậu Đậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô, không thể tin nổi hỏi: “Cô không muốn truy cứu sao? Có người muốn hại cô.”

Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt nhìn bộ dạng gấp gáp của anh ta: “Truy cứu hay không là chuyện của tôi.”

“Nhưng, cô không cảm thấy nếu hai ta hợp tác, xác xuất thành công sẽ cao hơn sao?” Hắn phải khiến kẻ hại chết anh trai hắn chịu trừng phạt của pháp luật, cô cũng có thể báo thù kẻ đã hại mình năm đấy, đây không phải chuyện vẹn cả đôi đường sao?

Vì sao cô nghe đến những chuyện này lại có thể bình thản như vậy?

“Nhưng anh còn giấu diếm tôi, không phải sao?” Chuyện này quả thực khiến cô khiếp sợ, thế nhưng không đến mức khiến cô mất đi lý trí, chuyện này vẫn cần sự thẳng thắn của hắn.

Vu Đậu Đậu cúi đầu, khẩn trương đem hai tay xoắn lại.

“Chờ anh thẳng thắn rồi, tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện hợp tác với anh.” Lâm Tân Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có vài phần lơ lửng, “Người kia, không phải anh có chứng cứ là sẽ bắt được.”

Nếu là lúc trước còn có thể nói.

Hiện tại cô ta là người nhà họ Hà.

Có tiền có thế.

Muốn khiến cô ta đền tội, chuyện này nói thì dễ làm mới khó.

“Chờ một chút…” Lâm Tân Ngôn đi tới cửa thì Vu Đậu Đậu đứng lên, nhìn bóng lưng của cô: “Cô ngồi xuống.”

Lâm Tân Ngôn quay đầu lại nhìn hắn: “Nghĩ kỹ muốn nói chưa?”

Vu Đậu Đậu mím môi thật chặt, gật đầu.

Lâm Tân Ngôn một lần nữa quay lại chỗ ngồi.

“Muốn hợp tác thì đem hết những chuyện anh biết nói hết cho tôi nghe.”

Vu Đậu Đậu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Tôi vẫn luôn điều tra chuyện của anh trai tôi, thế nhưng không hề có bất kỳ một đầu mối nào, cho đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại kia.”

“Cuộc điện thoại gì?”

“Anh trai tôi lúc còn sống có gửi một số đồ ở công ty bảo hiểm Bình An, đến kỳ không có ai đến lấy, nhân viên công tác gọi điện thoại cho tôi.” Vu Đậu Đậu nói đúng sự thật: “Số của tôi nằm trong danh sách người dự bị, không liên lạc được với anh trai tôi sẽ liên lạc với tôi.”

Lâm Tân Ngôn không hề tiếp lời, lẳng lặng nghe hắn nói tiếp.

“Tôi, anh tôi hình như là cố ý gửi.” Vu Đậu Đậu cúi đầu.

“Vì sao hắn lại làm như vậy?” Lâm Tân Ngôn nhìn hắn hỏi.

Người chết là lớn nhất, hắn không muốn vạch trần hành vi quá quắt của anh trai ruột khi còn sống.

Cúi đầu không nói.

Lâm Tân Ngôn đợi hắn mấy phút, hắn vẫn không nói chuyện như cũ.

“Cô không nói thật với tôi, tôi không biết ngọn nguồn sự việc, hợp tác kiểu gì? Anh đã không tin tôi, cần gì phải gọi tôi lại?”

“Không phải tôi không tin cô.” Vu Đậu Đậu lập tức phủ nhận.

“Đoạn ghi âm này có thể anh tôi thừa dịp nói chuyện cùng người phụ nữ kia, cố ý ghi lại, sau khi chuyện thành công, anh tôi nhận được tiển rồi… có thể lại dùng đoạn ghi âm này tìm cô ta để đòi thêm tiền, uy hiếp cô ta mới bị diệt khẩu.”

Nói tới nói lui, anh trai hắn chết là do lòng tham không đáy.

Lâm Tân Ngôn cũng đã hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện, anh trai hắn là người tài xế kia, bị Hà Thụy Lâm mua chuộc, cố gắng đâm chết cô, sau khi tai nạn phát sinh, cô đi ra nước ngoài, mà anh trai hắn quá tham lam, sau khi nhận tiền, lại muốn bắt chẹt Hà Thụy Lâm thêm một khoản nên mới bị giết.

“Cô nghĩ thế nào, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho người muốn hại cô đúng không?” Vu Đậu Đậu có chút gấp gáp hỏi.

“Chuyện này tuy rằng đã rõ ràng, nhưng muốn mở ra chuyện cũ năm xưa cũng không dễ dàng.” Lâm Tân Ngôn đứng lên: “Hôm nay tôi còn có việc.”

“Tôi đưa cô đi.” Vu Đậu Đậu đi theo ra, “Tôi có xe.”

Lâm Tân Ngôn nhìn hắn gật đầu.

Lúc lên xe, Vu Đậu Đậu lấy điện thoại di động của mình viết cho cô một dãy số: “Đây là số điện thoại của tôi, cô lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi, tôi giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Vu Đậu Đậu.”

Lâm Tân Ngôn nhận lấy: “Tôi sẽ ghi nhớ, anh gọi tôi là Lâm Tân Ngôn là được.”

“Ừ.” Vu Đậu Đậu tập trung lái xe, rất nhanh đã dừng trước cửa hàng đang sửa chữa.

Tần Nhã lo lắng chờ ở cửa, thấy Lâm Tân Ngôn chạy tới: “Sao giờ chị mới đến?”