Công Lược Trái Tim

Chương 1029




Chương 1029: Tìm được người rồi.

Văn Hiểu Tịch nhướn mày: “Thật sao?”
Người kia nói: “Đúng vậy, trong thị trấn có người tận mắt nhìn thấy.”
Lúc này lại có một người khác nói: “Vậy chúng ta chờ chút để nhìn rõ xem đây là cô gái như thế nào?”
Mấy người vừa nói vừa đi lên đồi.
Lúc này, chuông điện thoại trong túi Tông Cảnh Hạo vang lên, anh lấy ra xem, là số của của Lâm Tân Ngôn, anh dừng bước, chờ Văn Hiểu Tịch và mấy người kia đi xa mới bắt máy.
“Alô.”
“Sao lâu như vậy anh mới nghe điện thoại?” Giọng Lâm Tân Ngôn khàn khàn mang nặng âm mũi hỏi anh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cơ mặt anh lập tức căng chặt.
“Cậu… ông ấy mất rồi.”
Tôn Cảnh Hạo không mấy bất ngờ, dù sao bác sĩ cũng nói rồi, sức khỏe của ông ấy có thể cầm cự qua đám cưới của Trang Gia Văn đã là cố lắm rồi.
“Bây giờ anh sẽ về.”
Anh cúp điện thoại rồi gọi Văn Hiểu Tịch quay lại.
“Sao vậy?” Văn Hiểu Tịch chạy lại.
“Tôi phải quay về, anh ở đây cứ tiếp tục tìm đi.” Tông Cảnh Hạo nói.
“Không phải anh vừa mới tới sao? Sao lại phải về ngay? Xảy ra chuyện gì rồi hay sao? Hay là…”
Tông Cảnh Hạo cắt lời anh ấy, nói Trình Dục Ôn qua đời.
Văn Hiểu Tịch gật đầu: “Vậy anh về đi, ở đây giao cho tôi, tôi sẽ dựa theo những gì anh nói để điều tra.”
Sợ anh còn chưa yên tâm nên Văn Hiểu Tịch bèn bổ sung thêm: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra tung tích của Ngôn Thần một cách sớm nhất…”
Anh không nói gì, chỉ đập tay lên bả vai Văn Hiểu Tịch. Ở giây phút này thì im lặng đã chiến thắng lời nói, mặc dù anh không nói câu nào nhưng Văn Hiểu Tịch cũng ý thức được trách nhiệm mình gánh trên vai nặng nề đến dường nào.
“Để tôi lái xe cho.” Văn Hiểu Tịch quay lại cùng anh, những người còn lại tiếp tục tìm tung tích của Tông Ngôn Thần.
Từ khi Tông Cảnh Hạo đến đây chưa hề nghỉ ngơi lấy một ngày, bây giờ đã lại phải quay lại.
Văn Hiểu Tịch phải lái xe thẳng vào nội thành mới có sân bay, nhưng lại không có chuyến bay nào thích hợp nên anh đành đổi sang ngồi tàu cao tốc. Cho đến khi Tông Cảnh Hạo lên tàu thì anh ấy mới quay lại.
Cả đi cả về mất một đêm. Lúc anh ấy trở lại thị trấn thì trời cũng sắp sáng, nhưng lại có tin tốt chờ anh ấy.
“Tìm được Ngôn Thần rồi.”
Văn Hiểu Tịch vừa đỗ xe thì có người chạy đến báo cho anh ấy tin tức này.
“Tìm được lúc nào?” Anh ấy hỏi.
“Tối qua.”
Hôm qua, bọn họ tiếp tục tìm kiếm sau khi Văn Hiểu Tịch và Tông Cảnh Hạo rời đi. Buổi tối Mộ Diên Nhi đang ở trong sân ăn cơm với Tông Ngôn Thần thì bị bọn họ nhìn thấy.
“Bây giờ người ở đâu? Tại sao tối qua không gọi điện thoại cho tôi?” Văn Hiểu Tịch trầm giọng.
“Có gọi rồi nhưng không gọi được.”
“Sao lại không gọi được?” Văn Hiểu Tịch nghĩ người kia đang nói năng lung tung, mới móc điện thoại trong túi áo ra, thế nhưng nhấn mấy cái màn hình cũng không sáng, vì hết pin nên máy tự động sập nguồn.
“Sao lại hết pin vào thời điểm mấu chốt này cơ chứ!” Anh ấy ảo não.
“Chúng tôi đã đón Ngôn Thần về rồi, còn có cả cô gái đã cứu anh ấy nữa.” Người kia nhắc nhở.
Văn Hiểu Tịch nói: “Đúng rồi, cứ cứ quan trọng Ngôn Thần trước đã.”
Không còn gì đáng phải truy cứu nữa, người cũng tìm được là tốt rồi.
Anh ấy vừa sải bước vào bên trong vừa hỏi: “Người Ngôn Thân không có chuyện gì chứ?”
Người đi theo Văn Hiểu Tịch hơi dừng bước: “…mắt không nhìn thấy.”
“Cái gì cơ?” Văn Hiểu Tịch mất bình tĩnh đến mức mặt tái mét.
“Nhưng không cần lo lắng quá, cô gái cứu anh ấy nói có thể chữa khỏi.”
Tâm trạng thay đổi xoành xoạch như vậy khiến Văn Hiểu Tịch chẳng khác nào đang ngồi tàu lượn trên không, anh ấy nói: “Đi thôi, mau vào đi.”
Bọn họ nghỉ chân tại một hộ gia đình trong thị trấn, nhà này vốn đông người nhưng đều đi nơi khác rồi, cho nên còn trống rất nhiều phòng. Bọn họ bỏ tiền ra thuê lại.
Sau khi bọn họ tìm được Tông Ngôn Thần thì đưa anh ấy đến nơi này.
Văn Hiểu Tịch vừa vào cửa đã nhìn thấy Tông Ngôn Thần đang ngồi trên ghế, lập tức bước vội đến: “Ngôn Thần…”
“Cậu?” Tông Ngôn Thần nương theo giọng nói mà đoán ra người vừa gọi anh ấy.
Văn Hiểu Tịch siết hai bả vai của anh ấy đến mức hai tay run rẩy: “Cháu không sao là tốt rồi, không sao thì tốt quá rồi. Nếu không cậu không biết ăn nói với bố mẹ cháu thế nào nữa, còn cả mắt của cháu nữa…”
“Cháu không sao.” Tông Ngôn Thần cười nói: “Diên Nhi sẽ chữa khỏi mắt cho cháu.”
Diên Nhi?
Anh ấy quay đầu nhìn người con gái đang đứng đằng sau Tông Ngôn Thần.
“Cô ấy tên là Mộ Diên Nhi, là cô ấy đã cứu cháu.” Tông Ngôn Thần giới thiệu.
“Cảm ơn cô. Cô có yêu cầu gì thì cứ việc nói, cô cứu Ngôn Thần thì cũng chính là ân nhân của nhà họ Văn và nhà họ Tông. Chỉ cần là điều chúng tôi có thể làm thì chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng cô.” Văn Hiểu Tịch muốn đền ơn cô gái đã cứu Ngôn Thần này.
“Cậu à.” Tông Ngôn Thần gọi anh ấy.
“Cậu ở đây.” Văn Hiểu Tịch cầm lấy tay anh ấy: “Cháu không sao thì vì sao lại không liên lạc với mọi người? Cháu có biết cậu đã lo lắng đến thế nào không? Nhưng cậu lại không dám nói cho mẹ cháu, cứ giấu giấu diếm diếm, chỉ sợ mẹ cháu biết cháu xảy ra chuyện thì không chịu nổi.”
“Cháu hôn mê rất lâu, cũng mới tỉnh lại chưa được mấy ngày. Diên Nhi nói bên ngoài có người tìm cháu, nhưng cháu lại cho là dấu vết của đám người đó, cộng thêm mắt cháu không nhìn thấy, cho nên không xám tự tiện liên lạc với mọi người, sợ gây ra rắc rối và nguy hiểm cho mọi người.”
Anh ấy còn sợ mắt mình không nhìn thấy sẽ khiến người nhà lo lắng, cho nên thời gian đầu mới không liên lạc với bọn họ.
“Diên Nhi nói mắt cháu mấy ngày nữa là khỏi, cháu định khỏi rồi mới liên lạc với mọi người. Cháu khiến mọi người phải lo lắng rồi.”
“Không sao không sao. Cháu không xảy ra chuyện là chuyện may mắn lớn nhất rồi. Để cậu gọi điện cho bố cháu, tối qua bố cháu mới đến đây.” Văn Hiểu Tịch vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
“Bố cháu cũng tới rồi? Thế mẹ cháu thì sao?” Tông Ngôn Thần hỏi.
“Chỉ có bố cháu tới thôi. Mẹ cháu không biết chuyện của cháu. Mọi người đều giấu mẹ cháu. Cháu biết đấy, sức khỏe của mẹ cháu không tốt, sợ mẹ cháu không chịu nổi chuyện này.” Anh ấy bấm gọi rồi ghé điện thoại vào tai.
“Đừng nói chuyện mắt cháu, khỏi mọi người lại lo lắng.” Tông Ngôn Thần nói.
Văn Hiểu Tịch nhìn anh ấy rồi nói: “Được.”
Cùng lúc đó thì cuộc gọi được kết nối.
“Tìm thấy Ngôn Thần rồi.”
“Lúc nào?”
“Tối qua, lúc anh vừa đi. Ngôn Thần không có vẫn đề gì nên anh đừng lo lắng. Bây giờ chúng tôi cũng sẽ quay về.”
“Ừ.”
Văn Hiểu Tịch cúp điện thoại, hơi do dự nhìn Tông Ngôn Thần nhưng vẫn nói ra: “Ông trẻ của cháu qua đời rồi.”
Nói xong anh ấy lại an ủi: “Người già rồi cũng đều phải như vậy, cháu cũng đừng quá đau lòng.”
Đương nhiên Tông Ngôn Thần ý thức được điều này, nhưng trong lòng vẫn sẽ thấy khó chịu: “Hôm nay chúng ta quay về sao?”
“Ừ, bây giờ lên đường thì còn có thể tham gia tang lễ, có thể đưa ông ấy một đoạn cuối cùng.” Văn Hiểu Tịch nói.
Tông Ngôn Thần cũng nghĩ như vậy cho nên mọi người quay về ngay hôm ấy. Mộ Diên Nhi phải chữa mắt cho Tông Ngôn Thần nữa cho nên cũng về cùng.
Lần này Văn Hiểu Tịch nói sự thật cho Trần Thi Hàm. Cô ấy đã biết chuyện của Tông Ngôn Thần, bấy giờ, nhìn thấy Tông Ngôn Thần trở về thì vui mừng khôn xiết.
“Mợ đã nghe cậu cháu nói rồi, các cháu đi nghỉ ngơi đi. Chuyện đến thành phố C, cậu cháu cũng đã sắp xếp xong rồi, tối nay có thể đi luôn.”