Công Lược Trái Tim

Chương 1027




Chương 1027: Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.

Tông Ngôn Thần sửng sốt một chút, trước đây rõ ràng là anh ấy trêu ghẹo Mộ Diên Nhi, sao bây giờ Mộ Diên Nhi lại cho anh ấy nếm cảm giác bị đùa giỡn thế này?
‘Đêm nay có những vì sao, chúng rất sáng, đợi đến khi đôi mắt của anh có thể nhìn thấy được, chúng ta có thể cùng nhau ngồi trong sân và ngắm nhìn các vì sao được không?’ Mộ Diên Nhi ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đầy sao: “Ở thành phố lớn không thể nhìn thấy bầu trời đêm như vậy.”
Cô ấy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tông Ngôn Thần: “Nhà anh ở thành phố lớn sao?”
Tông Ngôn Thần gật đầu một cách thẳng thắn: “Ừ.”
“Trong nhà còn những ai nữa?” Mộ Diên Nhi lại hỏi.
“Bố, mẹ, em gái và em trai.” Tông Ngôn Thần đưa tay xoa đầu cô ấy: “Sau này cũng là người nhà của em.”
“Vậy anh là anh cả sao?” Mộ Diên Nhi nở nụ cười: “Nếu em gả cho anh, có phải bọn họ đều sẽ gọi em là chị dâu đúng không?
Anh ấy nở nụ cười nuông chiều: “Đây là điều đương nhiên.”
Mụ Diên Nhi che miệng cười: “Có khi nào bọn họ sẽ không thích em hay không?”
“Không đâu, bọn họ đều rất tốt.”
Mộ Diên Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu: “Em cũng sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.”
Tông Ngôn Thần cười: “Bản thân em cũng có lớn mấy đâu mà còn chăm sóc người khác.”
Mộ Diên Nhi mỉm cười: “Nhưng em là chị dâu đó.”
Tông Ngôn Thần cũng cười, anh ấy vươn tay ôm Mộ Diên Nhi vào trong lòng.
Sau bữa tối, Tông Ngôn Thần ngồi trong sân tận hưởng sự yên tĩnh và hít thở bầu không khí trong lành.
Mộ Diên Nhi rửa bát đũa và lau dọn bàn.
Sau khi mọi việc xong xuôi, cô ấy ngồi cùng Tông Ngôn Thần trong sân một lúc, đến tận hơn tám giờ mới trở về phòng.
Mộ Diên Nhi dìu anh ấy lên lầu: “Em bật bình nóng lạnh rồi, khi nào có nước nóng em giúp anh tắm rửa.”
Bước chân Tông Ngôn Thần chợt dừng lại, tìm kiếm giọng nói của cô ấy và nhìn sang: “Em chắc chứ?”
‘Lần trước chẳng phải em giúp anh tắm rửa sao? Liên quan gì chứ, em cũng đâu có chiếm tiện nghi của anh, thật ra em mới là người chịu thiệt thòi.’ Mộ Diên Nhi lẩm bẩm: “Em không chê anh nghèo, cũng không chê anh mù, cho anh ngủ trên giường của em, nấu cơm cho anh ăn, lại còn tắm rửa cho anh, em đối xử với anh tốt như vậy, anh tìm đâu ra được người tốt như em chứ?”
“Làm sao em biết được rằng anh nghèo?” Tông Ngôn Thần chưa từng nói với Mộ Diên Nhi về chuyện gia đình mình, tại sao Mộ Diên Nhi lại nghĩ rằng anh ấy là con của một gia đình nghèo khó chứ?
“Vốn dĩ là vậy mà, nếu anh là con ông cháu cha của gia đình nào đó thì sẽ trực tiếp ở nhà kế thừa tài sản, trở thành ông chủ lớn, có đúng không? Anh nhìn xem, có con ông cháu cha nào từ bỏ tài sản để đi làm lính hay các công việc nguy hiểm như vậy chứ?” Mộ Diên Nhi nói với giọng điệu hùng hồn đầy lý lẽ.
Hình như nói còn rất có lý.
Vậy mà Tông Ngôn Thần lại không có cách nào để phản bác.
Lỡ như anh ấy là người có khối tài sản lớn trong nhà thì còn có người đứng ra chịu tội sao?
Mộ Diên Nhi nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nhướng mày: “Chính anh nói là lỡ như, khả năng này rất nhỏ, yên tâm đi, em sẽ nuôi anh.”
Cô ấy đỡ Tông Ngôn Thần ngồi xuống giường: “Em cởi quần áo cho anh nha.”
Trên người Tông Ngôn Thần mặc một chiếc áo phông trắng, đây là bộ mà Mộ Diên Nhi đã mua cho anh ấy, tất cả quần áo để thay, từ trong ra ngoài, kể cả đồ vệ sinh cá nhân hay những đồ vật cần thiết hàng ngày đều là Mộ Diên Nhi mua cho Tông Ngôn Thần.
Bây giờ thực sự có thể nói rằng Mộ Diên Nhi đang nuôi anh ấy.
Không cần cởi cúc áo, cô ấy nắm vạt áo và kéo lên trên, ngay sau đó áo đã được cởi ra.
Mặc dù đã rửa sạch vết thương trên người và tắm rửa cho Tông Ngôn Thần, cũng đã biết rõ rằng cơ thể của anh ấy rất cường tráng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Mộ Diên Nhi vẫn sẽ liếc thêm mấy lần.
Dáng người đẹp quá.
Trong thị trấn không có người đàn ông nào dám trêu chọc Mộ Diên Nhi, tuổi của cô ấy không lớn, gương mặt cũng thanh tú nhưng thực chất lại rất cứng rắn.
Cho dù thèm thuồng nhan sắc của cô ấy thì bọn họ cũng không dám theo đuổi vì sợ bị đánh.
Trước đây con trai của trưởng trấn thích Mộ Diên Nhi, bị cô ấy đạp một phát bay xuống sông, khi đó còn là mùa đông giá rét, về sau người đó không dám đến tìm Mộ Diên Nhi nữa.
Ngay cả con trai của trưởng trấn mà cô ấy còn chướng mắt, những người khác cũng không dám đến gần.
Cứ như vậy, tuy Mộ Diên Nhi chỉ có một mình nhưng trước cửa lại rất yên tĩnh, trong thị trấn không có ai dám bắt nạt cô ấy.
“Anh có biết xấu hổ hay không?” Mộ Diên Nhi cởi quần cho anh ấy.
Trái tim trong lòng ngực của Tông Ngôn Thần đang đập loạn xạ, những gương mặt vẫn giả bộ bình tĩnh: “Anh là đàn ông, làm sao có thể thẹn thùng được chứ?”
“Vậy để em xem anh thế nào, cố ý không để lộ cảm xúc? Chẳng lẽ không phải đang giả bộ bình tĩnh sao?” Mộ Diên Nhi cố ý trêu chọc Tông Ngôn Thần, hơi nâng cằm của anh ấy lên: “Yên tâm, nếu anh lấy thân báo đáp thì em nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, lấy anh làm ‘vợ’.”
Tông Ngôn Thần: “…”
Anh ấy lại bị đùa giỡn rồi sao?
“Mộ Diên Nhi, em có thể rụt rè một chút được không?”
“Vốn dĩ em đã thèm thuồng sắc đẹp của anh, nếu như anh vô cùng xấu xí thì chưa chắc em đã cứu anh đâu.” Mộ Diên Nhi đỡ anh ấy dậy: “Chúng ta vào phòng tắm.”
Da thịt trong lòng bàn tay cô ấy rất nhẵn mịn, khi phủ lên người Tông Ngôn Thần, cơ bắp toàn thân anh ấy đều trở nên căng chặt.
Sau khi tắm rửa cho Tông Ngôn Thần xong thì cả người Mộ Diên Nhi cũng bị ướt, ỷ vào việc anh ấy không thể nhìn thấy, Mộ Diên Nhi cũng tắm rửa rồi đi ra ngoài.
“Diên Nhi.”
“Dạ?”
Mộ Diên Nhi đỡ Tông Ngôn Thần lên giường, đang định đi xuống nhà lấy máy sấy để sấy tóc thì đột nhiên bị Tông Ngôn Thần gọi tên, Mộ Diên Nhi vừa quay đầu lại thì đã bị Tông Ngôn Thần đã ôm lấy vòng eo, anh ấy còn thuận tiện ôm Mộ Diên Nhi vào trong lòng, sau đó xoay người đè cô ấy bên dưới cơ thể mình.
Mộ Diên Nhi không hề hoảng sợ, cô ấy chỉ mở to đôi mắt, nhìn Tông Ngôn Thần đang cúi người.
Cô ấy nắm chặt ga giường dưới thân.
Trái tim đập thình thịch.
“Diên Nhi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”