Công Lược Trái Tim

Chương 1017




Chương 1017: Hối Hận.

Tông Cảnh Hạo nhạy cảm, tuy Lâm Tân Ngôn bước đi rất nhẹ nhưng anh vẫn phát hiện ra được, tiếp theo chỉ nói một tiếng: “Tiếp tục tìm.”
Sau đó cúp máy ngay.
Anh cất điện thoại, bình thản xoay người đi về phía Lâm Tân Ngôn: “Vào thôi.”
Lâm Tân Ngôn ngửa đầu lên: “Anh vừa gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Một người bạn không đến tham dự lễ cưới được.” Tông Cảnh Hạo thong thả trả lời.
Lâm Tân Ngôn không thể phát hiện ra một chút dấu vết nói dối nào từ anh.
Trong lòng cô chỉ có một điều nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi cô có nghe thấy tên của Tông Ngôn Thần, do cô nghe nhầm ư?
Nhưng cô không nghĩ là mình đã nghe nhầm.
“Người bạn nào vậy?” Cô tiếp tục hỏi.
Trong những năm qua, cô hầu như đều biết hết những người xung quanh Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn cô, lông mày khẽ nhếch lên: “Hửm? Không muốn tin anh sao?”
Lâm Tân Ngôn mím môi nói thẳng: “Em mới nghe thấy tên Ngôn Thần, việc này có liên quan đến Ngôn Thần ư?”
Đã là vợ chồng với nhau lâu rồi nên cả hai không bao giờ nói quanh co, chuyện gì cũng trao đổi trực tiếp với nhau.
“Em nghe nhầm rồi.” Tông Cảnh Hạo ôm lấy vai cô: “Hôm nay em là mẹ chồng, lát nữa cần phải lên sân khấu, vui vẻ lên nào.”
“Do em nghe nhầm thật à?” Lâm Tân Ngôn vẫn chưa từ bỏ.
Tông Cảnh Hạo nhìn thẳng vào cô: “Anh đã nói dối em lần nào chưa?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Lễ cưới vẫn đang diễn ra…
Hiện tại đã đến phân đoạn tuyên thệ.
Hai người họ quay lại chỗ ngồi của mình và nhìn lên sân khấu.
Người dẫn chương trình đang đứng giữa cô dâu và chú rể, cầm micro nhìn chú rể: “Anh Trang Gia Văn, anh có bằng lòng kết hôn với cô Thẩm Hâm Dao và để cô ấy trở thành vợ của mình không? Dù có ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo khổ hay giàu có, hoặc vì bất kỳ một lý do nào khác, anh vẫn yêu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, tôn trọng cô ấy, chấp nhận cô ấy, mãi mãi thủy chung với cô ấy cho đến hết cuộc đời không?”
Dưới sân khấu là ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Trang Gia Văn nghiêm túc nhìn sang Thẩm Hâm Dao bằng ánh mắt trìu mến: “Tôi bằng lòng.”
Người dẫn chương trình nhìn qua Thẩm Hâm Dao: “Cô Thẩm Hâm Dao, cô có bằng lòng kết hôn với anh Trang Gia Văn và để anh ấy trở thành chồng của mình không? Dù có ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo khổ hay giàu có, hoặc vì bất kỳ một lý do nào khác, cô vẫn yêu anh ấy, chăm sóc cho anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, mãi mãi thủy chung với anh ấy cho đến hết cuộc đời không?”
Thẩm Hâm Dao nghĩ đến những gì đã xảy ra vào đêm nay, nghĩ đến dáng vẻ của Trang Gia Văn khi anh ấy xuất hiện kịp thời, cầm súng đứng trước mặt cô.
Dáng vẻ đó làm anh ấy trông như một thiên thần.
Cô không cần giả dụ và nếu như, cô chỉ cần hiện tại.
Vào giây phút này!
Đôi mắt của cô ấy tựa làn nước, sáng ngời và rực rỡ như ngôi sao sáng nhất bầu trời mùa hạ. Cô ấy nhìn Trang Gia Văn và thốt lên từng câu từng chữ: “Tôi bằng lòng.”
Cô ấy nhấn mạnh: “Em bằng lòng trở thành vợ anh.”
‘Clap clap’!
Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
“Bây giờ xin mời chú rể và cô dâu hôn nhau.” Người dẫn chương trình to giọng hơn giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Tiếng vỗ tay càng to hơn nữa.
Trang Gia Văn còn băn khoăn vì chuyện tối hôm qua nên hơi do dự, Thẩm Hâm Dao lập tức chủ động vòng tay qua cổ anh ấy, sau đó nhón chân lên chầm chậm đặt môi lên môi anh, hai bờ môi kề sát nhau.
Anh ấy có vẻ bất ngờ, lại như bị rung động trước sự chủ động của Thẩm Hâm Dao nên đã quên mất phản ứng.
“Anh hối hận sao?” Thấy anh ấy không trả lời, Thẩm Hâm Dao nhỏ giọng hỏi.
Trang Gia Văn hoàn hổn, ngay lập tức ôm lấy eo Thẩm Hâm Dao, hối hận?
“Ừm, hối hận.” Không chờ Thẩm Hâm Dao kịp phản ứng, Trang Gia Văn lại hôn cô, mơ hồ nói: “Hối hận vì đã không cưới em sớm hơn.”