Công Lược Trái Tim

Chương 1008




Chương 1008: Cô chính là Thẩm Hâm Dao.

Thẩm Bồi Xuyên rất bất lực: “Bây giờ cậu tưởng tôi muốn rút thì có thể rút à? Cho dù rút cũng phải giải quyết cho xong chuyện này đã.”
Tô Trạm lạnh lùng nói: “Anh cũng như thế rồi, sao không chịu nói sớm chứ? Còn chạy đến đây nữa, anh không sợ gây nguy hiểm cho con gái và con rể anh ư?”
“Haiz.” Thẩm Bồi Xuyên than thở một tiếng, anh ấy không đến lại sợ Thẩm Hâm Dao sẽ suy nghĩ nhiều, dù sao thì kết hôn cũng là chuyện lớn, cả đời chỉ có một lần thôi, để lỡ mất coi như xong, hơn nữa, anh ấy chỉ có một cô con gái thôi, anh ấy còn muốn đích thân giao tay con gái cho Trang Gia Văn nữa.
“Theo tôi thì chuyện này cần phải lưu ý thêm, mọi người đến nội gián là ai cũng chưa điều tra ra được. Nói không chừng tin tức anh đến thành phố C đã sớm bị tiết lộ ra bên ngoài rồi.” Trong lòng Tô Trạm chỉ muốn nói ‘có quan lớn cũng không thể dựa dẫm vào được’.
Tông Cảnh Hạo tán thành với suy nghĩ của Tô Trạm: “Thời gian này cẩn thận chút vẫn hơn.”
“Chuyện này vẫn nên nói cho Gia Văn biết để trong lòng nó có sự chuẩn bị trước, nếu không nó không biết nội tình, lỡ như có xảy ra chuyện gì nó lại không biết phải ứng phó thế nào.”Tô Trạm rót đầy một ly rượu và uống cạn.
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy có lỗi với Trang Gia Văn: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói với nó.”
“Chẳng lẽ tôi làm việc thiếu trách nhiệm thế sao?” Thẩm Bồi Xuyên lấy ly rượu trước mặt ông ấy đi: “Tuổi tác lớn rồi, uống ít thôi còn giữ gìn sức khỏe, con rể của tôi lại còn cần cậu đi nói sao?”
“Coi kìa, nó là con rể nhưng lại thường xuyên ở bên cạnh chúng tôi không phải sao?” Tô Trạm tỏ ra cứng rắn: “Đang bắt nạt tôi đúng không?”
Thẩm Bồi Xuyên lập tức im lặng không nói thêm gì nữa, anh ấy hiểu Tô Trạm có ý gì, một lát nữa kiểu gì tên này lại nói mình bắt nạt cậu ta là vì cậu ta không có con đúng không?
Anh ấy rất sợ thảo luận vấn đề này với Tô Trạm, tốt nhất là không nên nói gì cả.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Bồi Xuyên đã gọi Trang Gia Văn vào phòng mình và nói riêng về tình trạng của mình với anh ấy.
“Bố em đúng là, có chuyện gì cũng giấu em, chỉ nói cho Gia Văn biết thôi, còn không cho em nghe nữa, rốt cuộc em là con gái ông hay Gia Văn là con gái ông đây?” Thẩm Hâm Dao bị bố mẹ đuổi ra khỏi phòng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nên đã tìm Tông Ngôn Hi tám nhảm.
Tông Ngôn Hi cười nói: “Gia Văn cũng đâu phải là con gái của hai người họ, cùng lắm là con trai thôi.”
Thẩm Hâm Dao cười, cô ấy đi đến bên cạnh chiếc xe và hỏi: “Chị, em lái hay chị lái đây?”
Tông Ngôn Hi mở cửa ngồi vào vị trí ghế phụ và nói: “Em lái đi.”
Hai người họ đến chỗ nhà mới, có một tập tục truyền thống khi tổ chức hôn lễ chính là ngày hôm trước khi kết hôn, cô dâu và chú rể không được gặp nhau, theo phong tục thì lúc này Thẩm Hâm Dao nên về nhà mẹ đẻ nhưng nhà mẹ đẻ cô ấy lại không ở thành phố này, còn xa hơn cả thành phố B một chút nữa, thế thì lại quá xa rồi nên quyết định một người ở nhà mới, còn một người ở biệt thự cũ.
Nhà mới cách biệt thự cũ hơi xa, Thẩm Hâm Dao nói một mình cô ấy ở đó có chút sợ nên bảo Tông Ngôn Hi cùng đi với cô ấy, ở đó với cô ấy một đêm, sau khi kết hôn, cô ấy và Trang Gia Văn sẽ ở đó.
Cô ấy và Trang Gia Văn vẫn còn trẻ, mọi người đều muốn cho đám trẻ chút không gian riêng tư, đặc biệt là họ vừa mới cưới nữa nên không muốn họ tiếp tục ở trong biệt thự.
“Sắp kết hôn rồi, có phải là hào hứng quá nên ngủ không được không?” Tông Ngôn Hi trêu cô ấy.
Thẩm Hâm Dao nở nụ cười ngọt ngào, còn có chút xấu hổ nữa: “Đâu phải là mới quen với anh ấy, có gì mà hào hứng chứ?”
“Ồ, thế hả?” Tông Ngôn Hi dựa người qua: “Nói cho chị biết, em và Tiểu Bảo có ở bên nhau chưa?”
Khuôn mặt Thẩm Hâm Dao lập tức đỏ hết cả lên nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh: “Chị này, đáng ghét thật.”
Tông Ngôn Hi cười.
Tới nơi ở, họ bước xuống xe, trong nhà đã được trang bị đồ đạc đầy đủ, đến phòng tân hôn cũng được trang trí xong xuôi rồi.
“Chúng ta ngủ ở phòng khách nào.” Tông Ngôn Hi nói: “Hôm nay ngủ sớm chút nhé, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm để trang điểm nữa.”
Thẩm Hâm Dao hỏi: “Chúng ta ngủ chung giường hay là ngủ hai phòng khác nhau?”
Tông Ngôn Hi cười hỏi: “Em muốn ngủ cùng chị sao?”
“Dù sao phòng dành cho khách cái gì cũng có, chúng ta chia phòng ra ngủ đi.” Cô ấy sợ Tông Ngôn Hi lại trêu cô ấy.
“Ừ.” Tông Ngôn Hi lôi từ trong túi xách ra một cái hộp nhung màu xanh lam và chuyền cho cô ấy: “Tặng quà cưới cho em này.”
“Không phải ngày mai mới là hôn lễ sao, hôm nay đã đưa cho em rồi?” Thẩm Hâm Dao chưa nhận vội mà chỉ nhìn cái hộp, đó giống như cái hộp đựng đồ trang sức vậy: “Quý giá quá, em không nhận đâu.”
Tông Ngôn Hi cười: “Tiểu Bảo là bảo bối quý giá nhất của nhà chị, cuối cùng cũng bị em lấy mất rồi thì còn gì mà quý giá hơn nó nữa chứ?”
Cô cứ nhét vào lòng của Thẩm Hâm Dao: “Chị biết Tiểu Bảo sẽ không đối xử tệ bạc với em, chắc là nó cũng có chuẩn bị cho em rồi nhưng ý tốt của chị, em hãy nhận lấy đi.”
Tông Ngôn Hi lấy ra một cái hộp khác: “Cái này cũng tặng em.”
“Hai phần quà sao?” Thẩm Hâm Dao lắc đầu nhìn Tông Ngôn Hi.
“Ngủ sớm đi, mai sáng chị gọi em.” Tông Ngôn Hi đẩy cửa đi vào phòng.
Thẩm Hâm Dao cũng nở nụ cười ngọt ngào cầm lấy hai món quà của Tông Ngôn Hi tặng đi vào một căn phòng khác.
Ngồi trên giường, cô ấy mở hộp quà ra, trong hộp quà châu báu đầu tiên là một bộ trang sức bằng kim cương, hộp còn lại là một chiếc váy hai dây màu đen, trông rất hở hang, kiểu dáng rất gợi cảm.
Mặt cô ấy hơi nóng lên, trong đầu cô ấy đang tưởng tượng mình sẽ mặc trên mình bộ váy gợi cảm này và đứng trước mặt Trang Gia Văn.
Thẩm hâm Dao nghĩa mà cảm thấy vừa xấu hổ vừa có chút mong chờ.
Sau đó, cô ấy thu dọn đồ đạc lại, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, thật ra hôm nay cô ấy cũng có chút hưng phấn, dù sao ngày mai cũng kết hôn rồi, sắp phải trở thành vợ người ta rồi, trong lòng vừa hồi hộp lại lẫn mong chờ.
Thẩm Hâm Dao nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không cách nào ngủ được.
Một lúc sau cô ấy đành đứng dậy một mình đến phòng tân hôn.
Cô ấy đẩy cánh cửa phòng ra, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi, tấm chăn màu đỏ, trên đầu giường có tấm hình cưới của cô ấy và Trang Gia Văn.
Trên người Trang Gia Văn mặc bộ âu phục màu đen, anh ôm lấy eo của cô, khuôn mặt hai người đều nở nụ cười, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh, đây là bộ váy do Tần Nhã thiết kế dành riêng cho cô ấy, là chiếc váy độc nhất vô nhị, trang phục cưới cũng do đích thân Tần Nhã thiết kế.
Nơi này cũng do Tô Trạm và Tần Nhã cùng nhau trang trí.
Những quả bong bóng màu hồng phấn, chữ ‘Hỷ’ màu đỏ, chỉ những thứ này thôi cũng khiến cô cảm nhận được niềm hạnh phúc trong lòng.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trang Gia Văn: “Ngủ rồi sao?”
Bên kia có lẽ không thấy tin nhắn nên không hề trả lời.
Bây giờ đã là nửa khuya rồi, anh ấy chắc đã ngủ rồi.
Thẩm Hâm Dao nhìn màn hình điện thoại rồi lại gửi thêm một tin nhắn: “Gia Văn, em yêu anh.”
Sau khi gửi đi, cô ấy lại thấy mình quá sến sẩm, rồi lại nhìn màn hình tủm tỉm cười.
Đợi đến lúc cô ấy muốn thu hồi thì đã không kịp nữa rồi, nên đành tắt máy chuẩn bị về phòng ngủ, bỗng nhiên lúc này cô ấy nghe thấy có tiếng động ngoài cửa sổ nên nghi ngờ đi qua đó kiểm tra thì đột nhiên cánh cửa sổ bị ai đó mở ra.
Thẩm Hâm Dao không kịp kêu la, sau đó cô vừa tính thét lên thì một người đàn ông bỗng nhảy vào từ cửa sổ và ép cô xuống giường rồi bịt miệng cô lại.
“Cô chính là Thẩm Hâm Dao sao?” Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô và để ý từng biểu cảm trên khuôn mặt cô: “Thẩm Bồi Xuyên là bố của cô sao?”