Công Lược Trái Tim Anh
Trong đầu nhanh chóng hiện lên một hình ảnh, giống như gương mặt người đàn ông này. Lúc cô xảy ra tai nạn xe cộ chính là khuôn mặt như thế, lái xe tải đâm vào cô.
Cô hoàn toàn hiểu rõ lúc ấy vô cùng chấn động, đến bây giờ trong lòng cô còn sợ hãi cho nên cô nhớ rất rõ.
Sau khi cảnh sát điều tra, kết luận là phanh không ăn dẫn đến tai nạn xe xộ.
Lái xe taxi gây ra tai nạn năm đó đã chết, cô bị thương.
Lái xe không phải là người chịu trách nhiệm chính nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm tương đối.
Bởi vì cô bị thương, Hà Thụy Trạch đưa cô ra nước ngoài, chuyện sau đó cô cũng không rõ lắm.
Tuy nói rằng phanh không ăn, nhưng lái xe lại đâm vào xe của người khác, không có bất kỳ hành động cứu vãn giảm tổn thương nào cả.
Chỉ điều này cũng khiến người ta không có thiện cảm.
Chỉ là cô thấy lạ, lái xe như thế này còn có thể được lái taxi à?
“Cô gì ơi, không ngồi xe à?”
Người đàn ông lại hỏi một câu, dường như không có ấn tượng gì với Lâm Tân Ngôn.
Chẳng những Lâm Tân Ngôn trầm mặt xuống, ngay cả thanh âm cũng lạnh: “Người như anh cũng có thể lái xe taxi?”
“A, cô có ý gì?”
Vu Đậu Đậu thấy lạ, anh ta chỉ muốn kiếm mối làm ăn thôi mà, không đi thì thôi, làm sao phải mở miệng tổn thương người ta chứ?
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn so đo chuyện trước kia nữa, dù sao cô và con cô không có chuyện gì, nhưng vẫn rất chán ghét dạng người này.
Cô không để ý đến anh ta nữa, tiếp tục đi dọc theo vỉa hè.
Vu Đậu Đậu tức giận lái xe theo cô: “Này, lời cô mới nói có ý gì? Nói rõ ràng đi, tôi không quen biết cô, cô lại tùy tiện đánh giá một người như thế, không cảm thấy mất lịch sự à?”
Lâm Tân Ngôn cau mày, cô không so đo, anh ta còn không buông tha à?
Cô đứng lại: “Chuyện trước kia tôi không muốn nhắc lại, làm ơn đừng đi theo tôi, OK?”
Nói xong, Lâm Tân Ngôn bước nhanh hơn.
Mà tài xế Vu Đậu Đậu giẫm phanh, ngơ ngác nhìn Lâm Tân Ngôn đi xa.
Nghe cô nói rằng cô biết anh ta, thế nhưng anh ta không nhận ra cô.
Mà thái độ và dáng vẻ tức giận khi cô nói chuyện thể hiện rõ ràng cô có quen biết mình.
Chẳng lẽ cô biết anh trai đã chết của anh ta sao?
Vu Đậu Đậu cắn chặt răng, từ từ lái xe theo đuôi Lâm Tân Ngôn.
Muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Giữa chừng, Lâm Tân Ngôn gọi xe đi đến cửa hàng.
Không chú ý tới có người đang đi theo mình.
Vị trí được chọn và trang trí trong cửa hàng, Lâm Tân Ngôn đã từng nhìn thấy phương án thực hiện lúc ở nước A rồi, bây giờ tới chỉ là để xem xét thực địa, hiện tại đã trang trí kha khá rồi.
“Chị Lâm.”
Tần Nhã đi tới, cho cô nhìn bản vẽ trang trí.
Địa điểm là ở khu vực phồn hoa của thành phố B, tuy phu nhân William được người nhờ vả mới mở chi nhanh nhưng dù sao cũng là tâm huyết cả đời của bà, cho nên sẽ không tùy tiện qua loa.
Dù cho là chọn địa điểm hay trang trí cũng đều phải trải qua công đoạn khảo sát thị trường và tính toán kỹ lưỡng.
“Tất cả mọi thứ đều được đặt làm, có thể muộn một chút, nhưng cũng không muốn lắm đâu, chắc cuối tuần đều sẽ có đủ.”
Tần Nhã nói.
Lâm Tân Ngôn khẽ gật đầu: “Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”
Chuyện bên này gần như đều là Tần Nhã làm.
“Không vất vả đâu ạ.”
Tần Nhã cười cười.
Lúc đó cô ấy bị LEO từ chối, là Lâm Tân Ngôn giữ cô ấy lại thì cô ấy mới có cơ hội ở lại LEO.
Hiện tại tuy nói rằng Tần Nhã là trợ lý của Lâm Tân Ngôn, nhưng cô ấy học được rất nhiều điều.
Mà Lâm Tân Ngôn lại đối xử với cô ấy rất tốt, chưa từng keo kiệt trong việc chia sẻ kinh nghiệm của mình, giúp đỡ cô rất nhiều.
“Nơi này có em rồi. Chị ngồi máy bay lâu như vậy, chắc là mệt lắm rồi nhỉ. Chị mau đi về nghỉ ngơi đi, nơi này em theo dõi là được.”
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một chút: “Vậy được, chị về trước, có gì thì gọi điện thoại cho chị nhé.”
Hai đứa trẻ mới đến một nơi xa lạ, cũng không biết có quen chưa.
Lâm Tân Ngôn ra khỏi cửa hàng, vừa mới về nước nên cô còn chưa có xe, hiện tại chỉ có thể gọi xe hoặc đi bộ. Cô đứng ở ven đường, chờ xe.
Vu Đậu Đậu theo dõi cô tới tận đây, thấy cô đứng một mình ở ven đường thì đỗ xe trước mặt cô.
“Cô gì ơi, có phải cô quen anh trai tôi không?”
Lúc Lâm Tân Ngôn nhìn thấy lại là anh ta, sắc mặt lập tức trầm xuống, người này theo dõi cô?
“Anh đang nói gì cơ?”
Thanh âm Lâm Tân Ngôn rất là không vui.
Vừa trở về, có cần phải vừa hay đụng đến một người khiến cô
không vui đến thế không, hơn nữa còn theo dõi mình nữa chứ.
Tâm trạng sao có thể tốt được?
Vu Đậu Đậu cũng không tức giận với thái độ của Lâm Tân Ngôn mà kiên nhẫn giải thích: “Dáng vẻ lúc nãy của cô dường như là có quen tôi, tôi xác định chưa từng nhìn thấy cô, người cô nói khẳng định không phải là tôi, có thể là anh trai của tôi. Anh trai tôi đã mất sáu năm trước rồi, nói là tự sát nhưng tôi phát hiện anh ấy không phải tự sát.”
Lâm Tân Ngôn lui về sau một bước: “Anh trai của anh?”
Cô cảm thấy rất loạn.
Chết rồi?
Người tài xế đâm xe vào cô đã chết rồi sao?
Vu Đậu Đậu sợ cô không tin, rút ví ra, bên trong có ảnh chụp chung của anh ta và anh trai anh ta, lấy ra đưa cho Lâm Tân Ngôn: “Cô xem này, bên phải là tôi, bên trái là anh trai tôi.”
Lâm Tân Ngôn đưa tay nhận lấy, cô xem ảnh chụp chung rồi lại nhìn Vu Đậu Đậu, đúng là rất giống.
Anh ta và anh trai anh ta rất giống nhau, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, người tài xế lái xe tải kia càng giống anh trai anh ta hơn.
“Anh trai của anh chết rồi?”
Lâm Tân Ngôn khó tin hỏi.
Nhắc đến người anh trai đã mất, thần sắc của anh ta không còn nhẹ nhõm nữa, trịnh trọng gật đầu: “Anh ấy mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, trị bệnh tốn rất nhiều tiền, nhà chúng tôi cũng không có nhiều tiền đến vậy nên vốn không có hi vọng gì cả. Bỗng một
hôm anh ấy đăng tin trong vòng bạn bè trêи Wechat rằng anh ấy có tiền rồi, còn đăng kèm một tấm ảnh ghi ‘tôi giàu rồi’ nữa. Thế nhưng một ngươi như vậy lại đột nhiên tự tử, cô có cảm thấy lạ không?”
Đây là một chiếc gai ở trong lòng anh ta, vẫn luôn điều tra nhưng không tìm được chứng cứ có sức ảnh hưởng nào cả.
Phản ứng của Lâm Tân Ngôn khiến anh ta nghĩ rằng mình đã tìm được điểm đột phát rồi.
“Đăng ảnh có tiền mà lại tự sát quả thực rất kỳ quái.”
Theo lý thuyết, có tiền thì có hi vọng chữa bệnh, có hi vọng sống sót, sao lại lựa chọn tự sát chứ?
Điều này quả thực khiến cho người ta cảm thấy hoang mang.
Nhưng điều này không liên quan gì đến cô cả. Cô đưa trả ảnh chụp cho Vu Đậu Đậu: “Ngại quá, cái này không liên quan gì đến tôi cả.”
Vu Đậu Đậu cầm lại ảnh chụp, bỏ ảnh vào trong ví da, biết việc này không vội vàng được: “Cô muốn ngồi xe không. Tôi đưa cô đi.”
Lâm Tân Ngôn từ chối: “Không cần đâu.”
“Cô đứng ở ven đường không phải là đang chờ xe sao?”
Lâm Tân Ngôn đứng không nhúc nhích.
“Tôi không phải người xấu, cũng không lừa tiền xe của cô.”
Vu Đậu Đậu thành khẩn nói.
Lâm Tân Ngôn do dự một chút, trông hắn không hề giống người xấu, bèn mở cửa xe ngồi vào.
Vu Đậu Đậu hỏi: “Đi đâu?”
“Cảng Kim Sắc.”
Lâm Tân Ngôn trả lời.
Vu Đậu Đậu không nhắc lại chuyện của anh trai anh ta nữa, mà tự giới thiệu mình: “Tên tôi là Vu Đậu Đậu, cô gọi tôi Đậu Đậu là được.”
Lâm Tân Ngôn cũng không tiếp lời, cảm thấy anh ta nhiệt tình thái quá.
“Khụ, có phải tôi đường đột quá rồi không?”
Sau khi nói, anh ta cũng cảm thấy mới gặp nhau lần đầu tiên mà đã nói nhiều quá, không phải rất tốt, nhưng anh ta muốn để lại ấn tượng tốt cho Lâm Tân Ngôn, biết rõ cô và anh trai anh ta có ân oán gì đó nên cô mới tức giận như vậy.
Hai địa điểm khá gần nhau nên đường đi chỉ mất năm, sáu phút.
Tới nơi, Lâm Tân Ngôn trả tiền xuống xe.
Vu Đậu Đạu gọi cô: “Có thể kết bạn với cô được không?”
“Chúng ta không quen, tôi không thích kết bạn với người khác, ngại quá.”
Lâm Tân Ngôn quả quyết từ chối.
Vu Đậu Đậu chưa từ bỏ ý định, đẩy cửa xe ra xuống xe, muốn đuổi theo Lâm Tân Ngôn, bỗng nhiên bị người ngăn lại: “Làm gì thế? Biết cô ấy là ai không?”
“Anh là ai?”
Vu Đậu Đậu nhìn chằm chằm người đàn ông chặn trước mặt mình.
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là anh không thể có suy nghĩ không an phận, nhớ rõ chưa?”
Quan Kình cảnh cáo nói.
Lâm Tân Ngôn nghe thấy thanh âm của Quan Kình, xoay người, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Lâm tiểu thư.”
Tốc độ Quan Kình trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cười cười đi về phía cô: “Tông tổng muốn gặp cô.
------oOo------