Công Lược Trái Tim Anh
Sáu năm sau, nước A.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng cả ngôi nhà.
Một bóng lưng gầy gò mảnh khảnh đang bận rộn ở trong nhà bếp để chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho mọi người.
Hà Thuỵ Trạch ngồi ở trêи ghế sofa trong phòng khách nhìn Lâm Tân Ngôn đang bận rộn ở trong nhà bếp, Lâm Nhuỵ Hi trèo lên người anh, “Cậu ơi, có phải cậu thích mẹ của cháu không?”
Ấn đường của Hà Thuỵ Trạch bị giật một cái, mỗi lần nghe thấy xưng hô này thì anh đều cảm thấy vô cùng tức giận, Lâm Tân Ngôn không đồng ý tiếp nhận tình cảm của anh, cô nói cô chỉ coi anh là anh trai.
Hai đứa bé đều gọi anh là cậu.
Nhưng hai đứa bé này thực sự rất đáng yêu.
Làn da trắng nõn, một đôi mắt to tròn giống như một vũng thanh tuyền, lông mi cong vút, chớp mắt một cái liền giống như búp bê sứ.
Hà Thuỵ Trạch đưa tay ra ôm đứa bé vào lòng đi về hướng nhà bếp.
Anh đứng ở cửa nhà bếp, “Ngôn Ngôn.”
Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn bọn họ một cái, cô cười, “Hai người đói rồi sao? Rất nhanh là xong rồi đây.”
Hà Thuỵ Trạch không hề lên tiếng chỉ nhìn dáng vẻ bận rộn của cô.
Sáu năm trước, Lâm Tân Ngôn khăng khăng không gây tê để giữ lấy con. Hà Thuỵ Trạch không lay chuyển được cô, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng anh cũng có điều kiện là rời khỏi trong nước và trở về nước A sinh sống.
Lâm Tân Ngôn đồng ý, dưới sự giúp đỡ của Hà Thuỵ Trạch, cô đã dẫn theo Trang Tử Khâm đến nước A.
Chớp mắt một cái đã sáu năm rồi.
Hà Thuỵ Trạch, “Hai ngày nữa anh phải trở về nước một chuyến.”
Bàn tay cầm muỗng khuấy nồi canh của Lâm Tân Ngôn hơi ngưng lại một chút, cảm giác đau của sáu năm trước dường như đến tận bây giờ cô nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình.
Cô làm ra vẻ điềm nhiên như không, cô không quay đầu lại, “Có việc gì sao?”
Hà Thuỵ Trạch, “Ừm, em gái anh đính hôn.” Hà Thuỵ Trạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn quay người lại, khi cô sinh Lâm Hi Thần và Lâm Nhuỵ Hi thì Hà Thuỵ Trạch có nói anh đã tìm được đứa em gái mất tích năm đó.
Cô vẫn luôn vui mừng cho anh.
Lâm Tân Ngôn, “Đây là chuyện vui mà, anh nên trở về.” Lâm Tân Ngôn chân thành từ đáy lòng nói.
Hà Thuỵ Trạch nhìn sâu vào cô, “Đối tượng đính hôn là Tông Cảnh Hạo.”
Cách!
Muỗng trêи tay cô rơi xuống đất bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Cô mau chóng cúi xuống nhặt, cô cụp mắt xuống, “Em sớm đã không có quan hệ với anh ấy nữa rồi.”
Thời gian sáu năm quá lâu, cô sớm đã không còn nhớ có một người đàn ông như vậy từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Bây giờ, cô chỉ muốn chăm sóc tốt cho hai đứa con.
Cô chỉ không hiểu được, sáu năm trước không phải anh đã kết hôn với Bạch Trúc Vi sao?
Sao lại có thể cùng em gái Hà Thuỵ Trạch?
Cô nhìn Hà Thuỵ Trạch giống như là đang truy hỏi.
Hà Thuỵ Trạch đưa mắt nhìn cô, anh cắn môi, “Xin lỗi, anh đã giấu em.”
Lâm Tân Ngôn chau mày, “Anh giấu em chuyện gì vậy?”
Lời nói vừa cất lên, cô dường như lại nhớ đến cái gì, cô trợn trừng mắt, nói ra suy đoán trong lòng, “Bạch Trúc Vi là em gái anh sao?”
Hà Thuỵ Trạch, “Ừm.” Năm đó khi anh thay Lâm Tân Ngôn đi điều tra chuyện đêm đó, anh biết được chuyện đêm đó từ trong miệng của nhân viên phục vụ khách sạn, khi anh điều tra sâu hơn thì cũng đào ra được vai diễn của Bạch Trúc Vi ở bên trong.
Một người phụ nữ có suy tính, anh đương nhiên là căm ghét những
người như cô ta, chỉ là trùng hợp rằng khi đó Bạch Trúc Vi cũng ở nước A, bọn họ đã gặp mặt nhau.
Vốn dĩ anh và Bạch Trúc Vi không có điểm giao nhau, chỉ là do hôm đó Bạch Trúc Vi mặc một cái váy trễ vai, trêи vai cô ta lộ ra vết bớt màu xanh nên đã thu hút sự chú ý của anh.
Đứa em gái đi lạc của anh ở trêи vai cũng có một bớt màu xanh như vậy.
Thế là vì để làm rõ chuyện này, anh đã điều tra Bạch Trúc Vi sâu hơn, Bạch Trúc Vi lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, cô ta không có bố mẹ, lúc mới bắt đầu anh chỉ tò mò về Bạch Trúc Vi, do cô ta có vết bớt giống hệt em gái anh, nên đương nhiên anh cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn một chút về cô ta.
Nhưng khi điều tra ra cô ta là một đứa bé mồ cô thì Hà Thuỵ Trạch lại nảy ra một suy nghĩ đó là Bạch Trúc Vi chính là đứa em gái đã thất lạc từ lâu của anh, thế là anh liền theo dõi Bạch Trúc Vi và thu thập mẫu tóc và nước bọt của cô ta để làm xét nghiệm DNA.
Kết quả Bạch Trúc Vi chính là em gái thực sự của anh.
Anh biết được bí mật của em gái, biết em gái thích Tông Cảnh Hạo.
Cho nên anh vẫn luôn không nói với Lâm Tân Ngôn.
Hà Thuỵ Trạch đặt Lâm Nhuỵ Hi xuống, bảo cô bé ra phòng khách chơi.
Lâm Nhuỵ Hi gật đầu, cô bé bước những bước chân ngắn chạy ra phòng khách, “Con đợi anh trai trở về cùng chơi với anh ấy.”
Hà Thuỵ Trạch, “Con đi chậm một chút, đừng chạy nữa.” Hà Thuỵ Trạch kéo lấy con bé, “Con đi từ từ thôi.”
Lâm Nhuỵ Hi bĩu môi, dáng vẻ không vui.
Hà Thuỵ Trạch buông con bé xuống, véo một cái vào cái mũi nhỏ của con bé, “Nghe lời.” Nói xong anh liền quay người đi vào nhà bếp, anh đứng ở bên cạnh Lâm Tân Ngôn, đưa tay ra nắm lấy tay cô, “Để anh trai chăm sóc cho em có được không?”
Lâm Tân Ngôn, “Em có hai đứa con——”
Hà Thuỵ Trạch, “Anh không quan tâm…”
Lâm Tân Ngôn, “Nhưng em quan tâm.” Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, cô sẽ không để con của mình sống nhờ ở đậu.
Cô biết gia đình của Hà Thuỵ Trạch, một gia tộc như vậy sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như cô.
Hơn nữa cô từng nhận lời mẹ của anh rằng cô tuyệt đối sẽ không ở bên anh.
Cô cười rồi rút tay ra, “Anh đến phòng khách đi, cơm tối sắp làm xong rồi.”
Trong tay trống rỗng, trái tim Hà Thuỵ Trạch cũng trống rỗng theo, trước đây có lẽ là anh tìm thấy hình bóng em gái của mình trêи người cô, nhưng sau sáu năm chung sống với nhau thì anh đã yêu người phụ nữ dũng cảm và cố chấp này.
Hà Thuỵ Trạch không hiểu tại sao cô lại từ chối anh, từ chối triệt để.
Hà Thuỵ Trạch, “Em có người mình thích nên mới từ chối anh như vậy sao?” Hà Thuỵ Trạch đem những suy đoán trong lòng hỏi ra, “Người đó là Tông Cảnh Hạo sao?”
Bên cạnh cô chỉ xuất hiện một người đàn ông là Tông Cảnh Hạo mà thôi.
Lâm Tân Ngôn, “Không có!” Lâm Tân Ngôn nhanh chóng trả lời,
giống như đang chứng minh lời cô nói là sự thật, “Nếu không phải do anh nhắc đến người này thì em đã sớm quên anh ta rồi.”
Hà Thuỵ Trạch, “Vậy em…”
“Mẹ ơi.” Lâm Nhuỵ Hi chạy vào ôm thấy cổ Lâm Tân Ngôn, “Mẹ ơi, khi nào anh trai và bà ngoại về vậy?”
Lâm Nhuỵ Hi chạy vào cắt ngang cuộc đối thoại giữa cô và Hà Thuỵ Trạch.
Đúng lúc Lâm Tân Ngôn cũng không muốn nói đến để tài này.
Cô ngẩng đầu nhìn thời gian một cái, cô dùng cánh tay nhấc Lâm Nhuỵ Hi lên, “6 giờ 30 phút tan học, bây giờ đã là 6 giờ 20 phút rồi, hai người họ rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Lâm Tân Ngôn đặt con bé xuống, “Con ngoan ngoãn một chút, ở trong nhà bếp rất nguy hiểm.” Cô đưa tay ra cho Lâm Nhuỵ Hi xem, “Con xem tay của mẹ có bẩn không?”
Lâm Nhuỵ Hi chớp đôi mắt to của mình, “Bẩn.”
Lâm Tân Ngôn, “Vậy con nghe lời mẹ được không?”
Lâm Nhuỵ Hi, “Vâng ạ.”
Cô bé tủi thân, Lâm Tân Ngôn than thở một cái rồi hôn lên trán con bé một cái, “Buổi tối mẹ tắm cho con được không?”
Mắt Lâm Nhuỵ Hi sáng lên, “Vâng ạ.”
Bởi vì ban ngày Lâm Tân Ngôn phải đi làm, buổi tối còn phải học bài, cho nên cô không có thời gian chăm sóc bọn nhỏ.
Bình thường đều là Trang Tử Khâm tắm cho bọn nhỏ.
Tình hình bệnh tật của Trang Tử Khâm do được Hà Thuỵ Trạch tận tâm chữa trị nên đã kiểm soát được, chỉ cần bà không bị kϊƈɦ động nữa thì có thể giống như người bình thường.
Có thể giúp đỡ Lâm Tân Ngôn chăm sóc con cái, Lâm Tân Ngôn cũng có thời gian học tập, chuyên ngành trước đây của cô là nhà thiết kế thời trang, thông qua nỗ lực học tập mấy năm nay mà cô đã lấy được bằng tốt nghiệp và vào LEO làm việc.
Trong lĩnh vực này cô rất có khả năng thiên bẩm, quần áo mà cô thiết kế ra đã nhiều lần giành được giải thưởng, cô còn từng thiết kế áo cưới cho con gái của lãnh đạo quốc gia nước A, bộ áo cưới đó lúc đó đã làm kinh động toàn quốc, bây giờ cô đã trở thành nhà thiết kế hàng đầu của LEO và có cổ phần trong công ty.
Khi đến giờ ăn tối thì Trang Tử Khâm mới dẫn Lâm Hi Thần trở về.
Lâm Hi Thần mới được hơn 5 tuổi, nhưng lại có trí nhớ và khả năng tính toán siêu tốt, cậu bé rất nhạy cảm với con số, thằng bé rất có khả năng thiên bẩm, đương nhiên Lâm Tân Ngôn sẽ bồi dưỡng cho thằng bé.
Nhưng bản thân thằng bé cũng cố gắng, lại có thể vượt qua kì thi vào đại học AC.
AC là học viện top đầu trong ngành công nghệ thông tin nổi tiếng thế giới.
đây nghiên cứu và phát triển chip điện tử và hệ thống xử lý, ngôi trường này sớm đã thịnh hành ở trêи thế giới.
Nhưng Lâm Nhuỵ Hi lại không có khả năng thiên bẩm nào, con bé không khác gì với những đứa con nhà bình thường, con bé chỉ có khuôn mặt đáng yêu và mềm mại.
Nhìn thấy Lâm Hi Thần trở về.
Lâm Nhuỵ Hi vui mừng đến mức bổ nhào về phía thằng bé, “Anh trai ——”
------oOo------