Công Lược Trái Tim Anh
Văn phòng của Tông Cảnh Hạo vô cùng hiện đại, rộng rãi gọn gàng, bày biện đơn giản, một màu đơn sắc mộc mạc, tất cả làm hiện ra một bầu không khí yên tĩnh, mặt bên là cửa số sát đất của bức tường mặt chính, ánh sáng đầy đủ.
Đứng ở đó, tầm nhìn rộng rãi có thể nhìn xuống cả thành phố.
Tông Cảnh Hạo đang xem tài liệu, không ngẩng đầu lên.
Lâm Tân Ngôn cầm tài liệu đứng trước bàn, đem tài liệu đưa lên trước mặt Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo không nhận, nhàn nhạt nói, “Đặt lên bàn.”
Lâm Tân Ngôn chỉ có thể đặt tài liệu xuống, nhiều lần muốn mở miệng, nhưng đều không có lý do chính đáng nào để mở miệng.
Nên bắt đầu như thế nào?
Nói, anh Tông anh có thể cùng tôi trở về nhà một chuyến?
Chỉ nghĩ thôi thì Lâm Tân Ngôn cũng biết rằng anh nhất định sẽ từ chối.
Tông Cảnh Hạo tưởng là Bạch Trúc Vi, “Chuyện gì vậy?”
Anh lật một trang tài liệu, tầm nhìn vẫn không rời khỏi tài liệu.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi muốn nhờ anh Tông giúp một chuyện.” Lâm Tân Ngôn lấy đủ dũng khí nói.
Dường như nghe thấy giọng nói này không phải là của Bạch Trúc Vi, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Tân Ngôn lần lựa đứng ở trước bàn làm việc.
Lâm Tân Ngôn vội vàng nở một nụ cười, “Anh Tông.”
Khoảng khắc nhìn thấy là cô, trong ánh mắt anh nhanh chóng quét qua một luồng ánh sáng vui vẻ, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Dường như không ngờ cô lại xuất hiện trong văn phòng anh.
Tông Cảnh Hạo đóng kẹp tài liệu lại, cơ thể ngả về phía sau, ánh mắt rơi trêи người cô, anh không hề thu lại sự quan sát tỉ mỉ của mình, khuôn mặt của cô, cổ của cổ, ngực của cô, eo của cô, anh không bỏ qua bất kì chỗ nào.
Tông Cảnh Hạo, “Tìm tôi có việc gì sao?”
Lâm Tân Ngôn hơi trốn tránh ánh mắt trêu đùa của anh, “Anh Tông, anh không phát hiện, anh đem lại cho tôi rất nhiều phiền phức sao?”
“Hả?” Ngược lại Tông Cảnh Hạo cảm thấy bất ngờ.
Lâm Tân Ngôn nắm tay, bình tĩnh nói, “Bạch Trúc Vi ở công ty cố ý gây khó dễ cho tôi, điều này không cần tôi nói, tôi nghĩ anh Tông cũng biết, còn có, tối qua tôi suýt nữa bị người khác hại, cũng là do gả cho anh Tông, cho nên anh Tông có thể vì sự an toàn của tôi mà cùng tôi về nhà họ Lâm một chuyến không?”
Một tay Tông Cảnh Hạo chống lên trán, ngón tay day day huyệt thái dương, hình như là anh có chút mệt mỏi, không muốn lên tiếng.
Lâm Tân Ngôn đứng đó, trái tim cô thấp thỏm không yên, cũng
không biết anh có ý gì.
Qua một lúc lâu, anh đưa mắt lên, “Cô vừa nói cái gì?”
Lâm Tân Ngôn, “Anh có thể cùng tôi về nhà họ Lâm một chuyến không.” Lâm Tân Ngôn nhanh chóng nhắc lại một lần nữa.
Giọng nói của anh vừa trầm vừa ấm, “À.”
Được hay không thì nói một câu.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn như bị giày vò.
Muốn lên tiếng hỏi, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đắn đo suy nghĩ, ánh mắt nhìn vào động tác anh đang ấn huyệt thái dương.
Nghĩ đến việc có việc cầu xin anh, Lâm Tân Ngôn quyết định, lách qua bàn làm việc đi đến, lên tiếng khó chịu, “Tôi ấn giúp anh.”
Anh bỏ tay xuống, trầm lặng nhắm mắt lại, ý là ngầm đồng ý.
Lâm Tân Ngôn không có kinh nghiệm, chỉ là thử day và ấn huyệt thái dương của anh.
Khoảng khắc làn da trần trụi tiếp xúc với nhau, bắp thịt anh rõ ràng cứng ngắc lại.
Lâm Tân Ngôn tưởng anh không thoải mái, nhẹ tay hơn một chút, hỏi, “Như vậy được chưa?”
Anh khàn cổ khẽ ừm một tiếng.
Lâm Tân Ngôn theo sức lực này day và ấn huyệt thái dương ở hai bên trán anh, bắp thịt của anh ở mỗi nơi đều rất cứng chắc, rất đàn hồi, đứng ở góc độ của cô, nhìn xuống như vậy, đường nét ở hai bên mặt anh kéo dài xuống đến gáy, yết hầu nổi lên, cảnh tượng phác hoạ ra vô cùng gợi cảm.
Lâm Tân Ngôn không dám tiếp tục nhìn, thu hồi ánh mắt, thử hỏi, “Tôi bảo anh cùng tôi đến nhà họ Lâm không có ý gì khác, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi.”
Anh nhắm hờ mắt, rõ ràng là không tin, trong giọng nói có một chút trêu đùa nói, “Vậy sao?”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn trở nên căng thẳng, biết là không thể giấu nổi anh.
Thẳng thắn nói, “Tôi muốn để Lâm Quốc An nhìn thấy, thực ra anh khá “thích” tôi, trong tay ông ta có giữ chút đồ của tôi, tôi muốn đòi lại, cho nên anh Tông, có thể nhận lời tôi không?”
Lâm Tân Ngôn sợ anh từ chối, lại nói thêm, “Anh Tông, hôm nay tôi suýt nữa bị nước sôi hắt vào người, nếu không phải người phụ nữ của anh Tông quá xem trọng tôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không bị tai bay vạ gió như vậy.”
Cô dừng lại một lúc lại tiếp tục nói, “Lần trước ở nhà dịch tài liệu cho anh, tuy đã bàn bạc xong giá cả, nhưng anh vẫn chưa đưa tiền cho tôi, tôi có thể tốn thời gian cả một đêm, bây giờ, tôi không cần nữa, chỉ cầu xin anh Tông giúp tôi việc này.”
Cuối cùng anh cũng đưa mắt lên nhìn cô, “Cô đã nói đến mức như thế này thì tôi cũng không thể từ chối.”
Lâm Tân Ngôn, “Cám ơn anh Tông— ”
Cốc cốc——
Lời nói cám ơn của Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong, cửa văn phòng đã bị gõ vang lên.
Thần kinh Lâm Tân Ngôn căng thẳng lại, tự giác buông bàn tay đang mát-xa cho Tông Cảnh Hạo xuống, lùi lại một bên.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái và không lên tiếng, ngầm đồng ý hành động của cô.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu, vê đầu ngón tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Nếu không phải là muốn mượn oai hùm của Tông Cảnh Hạo, cô tuyệt đối không dám nịnh hót anh như thế này.
Cô không có chỗ dựa, bây giờ chỉ có thể lợi dụng quyền thế của người “chồng” này để cướp lại đồ của mình.
Bạch Trúc Vi cầm tài liệu đi vào, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, chân mày cô ta chau lại, đang muốn hỏi, tại sao cô lại có mặt ở đây thì Tông Cảnh Hạo lên tiếng, “Có chuyện gì sao?”
Bạch Trúc Vi, “Tài liệu này cần anh kí tên.” Bạch Trúc hơi cương cứng nở ra một nụ cười.
Anh đưa tay cầm lấy, xem tài liệu, nói, “Chỗ này không cần cô nữa, ra ngoài trước đi.”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, rời khỏi văn phòng.
Bạch Trúc Vi quay đầu nhìn cô một cái, cô ta hận không thể tiến lên cho cô một cái bạt tai, đây là cô nhân lúc cô ta không có mặt, đến dụ dỗ Tông Cảnh Hạo sao?
Chỗ này là địa bàn của cô ta, Lâm Tân Ngôn đừng hòng muốn vượt ranh giới!
Bạch Trúc Vi, “Anh Hạo, cô ta— ”
Tông Cảnh Hạo, “Anh bảo cô ấy vào đưa tài liệu phiên dịch, có chuyện gì sao?” Khuôn mặt bình tĩnh của anh, không có chút thay đổi nào.
Không nhìn ra dấu hiệu anh đang nói dối nào.
Trong tiềm thức đem hết trách nhiệm đổ lên người mình.
Bạch Trúc Vi không có thiện cảm đối với cô, sao anh có thể không nhìn ra.
Chỉ là anh đối với Bạch Trúc Vi cũng không thể làm gì.
Anh có trách nhiệm.
Bạch Trúc Vi, “Không có.” Bạch Trúc bước đến, bóp vai cho anh, “Về sau những chuyện như thế này giao cho em là được.”
Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt ừm một tiếng.
Sau khi tan làm, Lâm Tân Ngôn đứng ở bên đường ngoài toà nhà.
Nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ trong hầm xe lái ra, cô đứng thẳng sống lưng lên.
Bởi vì cô nhận ra chiếc xe đó là xe của ai.
Rất nhanh xe liền dừng bên cạnh cô, hôm nay Quan Kình không đi theo anh, anh tự mình lái xe, cửa kính xe hạ xuống.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo rơi vào trêи người cô.
Lâm Tân Ngôn mặc một chiếc váy màu đỏ, cổ áo hình chữ V, thiết kế bó eo, vạt váy dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân thon trắng.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Lâm Tân Ngôn giải thích một câu, “Nếu mặc quá xấu, tôi sợ sẽ làm anh mất mặt, dù sao cũng là thân phận “vợ” của anh.”
Cô có ý nghĩ riêng, sợ Lâm Quốc An bọn họ nhận ra cô và Tông
Cảnh Hạo không hề yêu nhau.
Nhân lúc nghỉ trưa, cô trở về biệt thự một chuyến, đây là chiếc váy mà Hà Thuỵ Trạch tặng cô lúc sinh nhật 18 tuổi, cô vẫn chưa mặc bao giờ.
Bản thân Lâm Tân Ngôn rất trắng, màu đỏ càng làm cho da thịt cô trở nên trắng hồng hơn, xương quai xanh xinh đẹp, cái cổ thon dài, mỗi một chỗ đều vô cùng hấp dẫn.
Làm cho người khác ấn tượng sâu sắc.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo hơi lấp lánh, nhàn nhạt nói, “Lên xe.”
Cô ngồi ở vị trí ghế phụ, bởi vì bây giờ là đến nhà họ Lâm, diễn kịch phải diễn cho đủ.
Sắc mặt Tông Cảnh Hạo quá trầm tĩnh, Lâm Tân Ngôn không biết anh có ý gì.
Lẽ nào là do cô ăn mặc không phù hợp sao?
Cô cũng hiếm khi mặc màu sắc sặc sỡ như vậy.
Lúc đó Hà Thuỵ Trạch nói hợp với cô.
Ánh đèn sặc sỡ bên ngoài cửa sổ lướt qua , không ngừng lùi về phía sau, các tia sáng quấn quanh lại nhau, chiếu lên khuôn mặt cứng rắn khôi ngô của Tông Cảnh Hạo.
Không chân thực, xa xôi như vậy.
Giống như khoảng cách của cô và anh, nhìn thì rất gần, nhưng lại cách nhau cả một ngọn núi lớn.
Khoảng khắc Lâm Tân Ngôn lần lựa, lên tiếng hỏi sự nghi ngờ trong lòng, “Có phải là tôi mặc không đẹp không?”
------oOo------