Công Lược Trái Tim Anh
Tông Cảnh Hạo liếc cậu ta một cái, “Chuyện của tôi, dò hỏi ít thôi”
Quan Kình dò hỏi giúp Bạch Trúc Vi cười nói, “Chỉ là em tò mò thôi, cô Bạch đi theo anh lâu như vậy, em thấy cô Bạch thích hợp với anh hơn một chút”
Tông Cảnh Hạo, “Quan Kình” Giọng nói của Tông Cảnh Hạo chầm chậm cất lên, một luông uy hϊế͙pkì lạ kéo đến, Quan Kình run lạnh một cái, khi cậu ta vừa muốn giải thích, thì bắt gặp đôi mắt như cười như không của anh, “Cậu có hứng với chuyện riêng của tôi như vậy, nếu không ngồi xuống, chúng ta từ từ nói?”
Sống lưng Quan Kình toát đây mồ hôi lạnh, hậm hực cười xoà, “Em không dám”
Lúc này thang máy dừng lại, Quan Kình lập tức lùi về phía sau một bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với anh.
Tông Cảnh Hạo nhàn nhàn nhìn cậu ra một cái, bước chân ra khỏi thang máy.
Hình như biết Tông Cảnh Hạo trở về vào lúc này, Bạch Trúc Vi đang cầm tài liệu đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Tông Cảnh bước ra từ thang máy, cô ta lập tức bước đến, “Bản tài liệu này cần anh ký tên.”
Đối với chuyện hôm qua, cô ta chỉ có thể không hé răng một chữ.
Làm loạn vô lý chỉ có thể làm anh ác cảm.
Ngoan ngoãn hiểu chuyển, mới là một thanh kiếm mềm mại cảm vào trong lòng đàn ông.
Tông Cảnh Hạo nhận lấy tài liệu, viết mất nét bút ở phần ký tên, khi đưa tài liệu cho cô ta, nói, “Buổi tối, chúng ta cùng nhau ăn cơm”
Là đền bù sao?
Bạch Trúc Vi cười nói, “Vâng.”
Tông Cảnh Hạo, “Vị trí do em đặt, đặt chỗ em thích” Anh có trách nhiệm đối với người phụ nữ này.
Bạch Trúc Vi đi phía sau anh vừa đi vừa thông báo hành trình tiếp theo.
Đến cửa văn phòng, Bạch Trúc Vi đóng bảng hành trình lại, hỏi, “Anh muốn uống gì không?”
Tông Cảnh Hạo, “Cho anh cốc cà phê” Nói xong liền đi vào văn phòng.
Bạch Trúc Vi đến phòng nghỉ ngơi pha cà phê xuyên qua cửa kính nhìn thấy, giám đốc mới nhận chức của phòng nhân sự, dẫn theo Lâm Tân Ngôn đi về hướng bên này, vẻ mặt của cô ta căng thẳng, sao Lâm Tân Ngôn lại ở đây?.
Cô ta đặt bình cà phê trong tay xuống đi ra ngoài, chặn đường giám đốc, nhìn Lâm Tân Ngôn, “Cô đến đây làm gì?”
Trong mắt cô ta là sự phòng bị và kinh ngạc, hình như không ngờ rằng Lâm Tân Ngôn sẽ xuất hiện ở công ty.
Lâm Tân Ngôn cười, “Tôi là phiên dịch.”
Tay của Bạch Trúc Vi đột nhiên nắm chặt, trừng mắt nhìn chăm chằm vào cô, hôm đó sau khi cô ta rời đi, Lâm Tân Ngôn đã dụ dỗ Tông Cảnh Hạo sao?
Nếu không sao cô lại có thể vào công ty làm việc?
Lâm Tân Ngôn đi lại gần cô ta, ghé vào tai cô †a nói, “Chồng tôi lúc nào cũng muốn nhìn thấy tôi, cho tôi đến đây làm việc, như vậy thì anh ấy có thể thường xuyên nhìn thấy tôi”
Bạch Trúc Vi, “Cô dát vàng lên mặt mình ít thôi!” Bạch Trúc Vi tức giận nhìn chằm chằm vào cô, “Cô tưởng cô là cái thá gì? Anh ấy ——-sẽ thích cô sao? Cô cũng không soi gương xem!”
Tuy cô ta vô cùng tức giận, nhưng chút lý trí còn sót lại nói với cô ta, không được buột miệng nói ra quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo.
Bây giờ khắp công ty, đều biết cô ta mới là người phụ nữ mà Tông Cảnh Hạo sẽ cưới.
Nhìn thấy Bạch Trúc Vi giậm chân, Lâm Tân Ngôn cười khẩy.
Từ lúc cô ta kϊƈɦ động Trang Tử Khâm bị mắc bệnh tâm thân, bọn họ đã được định sẵn là không thể chung sống hoà bình!
Rất nhanh lý trí của Bạch Trúc Vị đã trở lại bình thường, chỗ này là địa bàn của cô ta, muốn chơi cô đến chết, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Ánh mắt Bạch Trúc Vi vô tình lướt qua bụng cô, cô ta tuyệt đối không để cô sinh đứa bé này ra.
“Thư kí Bạch quen biết cô Lâm sao?” Giám đốc nhân sự đã nhìn ra hai người bọn họ dường như có thù hẳn với nhau, nhưng ông sẽ không tuỳ tiện nói điều gì, mà giả vờ cái gì cũng không biết.
Làm việc ở tập đoàn như thế này, ai cũng rất thông minh, không có
ai ngu cả.
Trêи mặt Bạch Trúc Vi gương một nụ cười như thường lệ, hời hợt nói, “Đã từng gặp, nếu là phiên dịch mới, thì giao người cho tôi, tôi sắp xếp công việc cho.”
“Vậy thế thì tốt quá ạ” Giám đốc cười.
Sau khi giám đốc rời đi, Bạch Trúc Vi cố ý bỏ rơi Lâm Tân Ngôn, trở về phòng nghỉ ngơi pha cà phê.
Lâm Tân Ngôn chau này, người phụ nữ sao lại ấu trĩ như vậy?
Như vậy thì có thể làm gì được cô?
Lâm Tân Ngôn, “Cô Bạch, nếu cô bận, thì tôi đến văn phòng của chồng tôi, để anh ấy—- “
Bạch Trúc Vi, “Câm mồm!” Bạch Trúc Vị không dễ dàng gì điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lại bị câu nói chồng đó của cô chọc tức.
Người phụ nữ này sao không đi chết đi!
Lâm Tân Ngôn cười, “Muốn người khác không biết thì đừng làm, cô Bạch, là cô gây sự với tôi trước!”
Cô, cô biết rồi sao?
Biết được bao nhiêu?
Không, không, cô không thể nào biết được, người phụ nữ duy nhất biết đã chết rồi, sao cô có thể biết được?
Cô ta trấn tĩnh sự bất an trong lòng, bình tĩnh nói, “Tôi không biết, cô Lâm đang nói gì”
Lâm Tân Ngôn, “Cô Bạch chưa từng đến khu nhà ở Minh Uyển sao?” Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt cô ta nói.
Bạch Trúc Vi ngớ người một cái, hoá ta cô đang ám chỉ chuyện này.
Không ngờ rằng cô lại biết nhanh như vậy.
Không phải chuyện kia là được.
Nếu đã như vậy, cô ta cũng sẽ không thừa nhận, cô ta giả vờ không rõ, “Khu nhà ở Minh Uyển là chỗ ở của cô Lâm sao?”
Lâm Tân Ngôn cười khẩy một cái, không thèm nói với cô ta, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, “Tôi làm việc ở chỗ nào?”
Bạch Trúc Vi chỉ vào vị trí ở trong cùng nhất, “Chỗ kia”
Lâm Tân Ngôn cố ý chọc tức cô ta, “Cho dù sắp xếp tôi ở xó nào, thì chúng tôi vẫn ở cùng một tòa nhà”
Nói xong cô liền đi về phía vị trí kia.
Tập đoàn Vạn Việt đang phát triển dự án mới ở nước A, tài liệu chuyển đến trong nước cũng khá nhiều, khi chưa tìm được phiên dịch, thì đều bị tôn đọng lại.
Bạch Trúc Vi mang đến hết cho cô, không cho cô thời gian thở, yêu cầu cô phải dịch hết trong hai ngày.
Đến khi tan làm, Lâm Tân Ngôn vẫn còn đang vùi mặt trong đống tài liệu phiên dịch.
Tông Cảnh Hạo ra khỏi văn phòng, Bạch Trúc Vi đã thay bộ quần áo khác, khi làm việc thì ăn mặc nghiêm túc, bây giờ thì thay sang một chiếc váy dài màu trảng, tóc màu hạt dẻ, trang điểm xinh đẹp, đoan trang.
Cô ta tiến lên, ôm lấy cánh tay Tông Cảnh Hạo, “Em đặt chỗ ở nhà hàng “Phạm Không” rồi, em nhớ là anh thích đồ ăn ở đấy”
Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt ừm một tiếng và không có chút hứng thú nào.
Ánh mắt vô tình lướt qua Lâm Tân Ngôn ở trong góc, chân mày anh hơi hơi giật.
Bạch Trúc Vĩ liên tục giải thích, “Chỉ còn mỗi vị trí đó còn trống, chỉ có thể để cô ấy tủi thân ngồi đó” Cuối câu, cô ta lại bổ sung thêm một câu, “Em vì lợi ích riêng.”
Cho dù cô ta không nói, Tông Cảnh Hạo cũng sẽ nhìn ra ý đồ của cô.
Không bằng thừa nhận.
Mình không thích cô.
Cô ta cúi thấp đầu, “Có phải em nhỏ mọn quá không?”
Cô ta đã thẳng thắn như vậy, anh có thể nói gì?
Tông Cảnh Hạo, “Đi thôi” Anh ung dung bình tĩnh, không tức giận chút nào.
Đừng nói Quan Kình không hiểu anh, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tâm tư của anh đối với Lâm Tân Ngôn, ghét cô, đồng cảm với cô, còn muốn thăm dò cô, nước mắt của cô, nụ cười của cô, rốt cuộc trong đó còn có bí mật gì mà anh không biết?
Nhất định là người phụ nữ đầy mâu thuân này, thu hút sự hứng thú của anh.
Tông Cảnh Hạo không tức giận, cũng không nói giúp cô, trong lòng Bạch Trúc Vi dễ chịu hơn một chút, chắc hẳn Lâm Tân Ngôn ở trong
lòng Tông Cảnh Hạo không có vị trí gì.
Có thể là nể mặt bà mẹ đã mất của anh.
Dù sao mối hôn sự này, là mẹ anh định đoạt cho anh.
Nghĩ như vậy trong lòng Bạch Trúc Vi dễ chịu hơn một chút.
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy Bạch Trúc Vi ôm Tông Cảnh Hạo rời đi, chỉ là cô giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
Chỉ đến khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Tân Ngôn mới ngẩng đầu lên, bọn họ thật tình cảm.
Cô không hiểu Tông Cảnh Hạo thích Bạch Trúc Vi ở điểm nào, nhìn thì đơn giản, nhưng lòng dạ lại thâm sâu khó lường.
Chỉ là những việc này đâu có liên quan gì đến cô?
Cô cúi đầu cười gượng.
Gần đến 12 giờ tối, Lâm Tân Ngôn mới tan làm về nhà.
Giờ này, cả toà nhà hầu như không có ai, ngay cả xe trêи đường cũng ít hơn ban ngày, loại bỏ hết sự ồn của ban ngày, yên tĩnh hơn một chút.
Cô đứng ở ven đường đợi xe, đợi chưa lâu thì có một chiếc xe taxi đang lái đến.
Cô vẫy tay.
Xe dừng lại bên cạnh cô, cô mở cửa ghế sau, nói với tài xế, “Số 138 đường Đồng Phúc”
Tài xế khởi động xe.
Lâm Tân Ngôn nhìn phong cảnh lướt nhanh qua cửa xe, mắt nửa nhằm nửa mở, cô có chút buồn ngủ, cô lắc lắc đầu, để mình có chút tỉnh thần hơn.
Được một lúc, cô phát hiện phương hướng di chuyển của xe không đúng, “Bác ơi, cháu đi số 138 đường Đồng Phúc”
Tài xế quay đầu nhìn cô một cái, cười nói, “Tôi lái taxi quanh năm, biết đường gần hơn một chút”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, dù sao thực sự cô cũng không thuộc đường lắm.
Khoảng 10 phút sau, xe vẫn chưa lái đến nơi, theo như đường cũ thì đã đến nơi rồi, tài xế còn đi đường khác gần hơn, Lâm Tân Ngôn phát hiện có điều gì đó không đúng…..
------oOo------