Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 397




Ý vị châm chọc trong mắt Vân Y, người khác chưa kịp nhìn đến, cô cũng đã che giấu mất.

Ánh mắt nhìn Mộc Linh Nhiên của nguyên chủ là cái cô không bắt chước được, sự toàn tâm toàn ý và si mê ấy.

Nguyên chủ trước kia thích Mộc Linh Nhiên đến mức đi vào trường đại học quân sự vì hắn.

Cũng vì chuyện này mà người Vân gia chỉ trích nguyên chủ là không hiểu chuyện, nhưng về sau vẫn đồng ý cho cô ấy đi học.

Vì sao chứ? Chính là vì không muốn nữ nhi khó xử, muốn ủng hộ nữ nhi, dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ làm chỗ dựa cho cô ấy.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Nguyên chủ vì Mộc Linh Nhiên làm mọi thứ, còn Mộc Linh Nhiên thì hoàn toàn không nghĩ đến trách nhiệm của mình với hôn thê... còn nói là cô ấy ngăn cản hắn đến với chân ái của mình.

Vân Y đứng ở vị trí của nguyên chủ, cảm thấy cô ấy thật ngốc, cũng cảm thấy người như Mộc Linh Nhiên thật nực cười.

Thời điểm nguyên chủ chưa hãm quá sâu, nếu không thích, nếu chỉ coi cô ấy là em gái, sao lại không mở miệng từ chối, tại sao vẫn "cam chịu" mối hôn sự này?

"A, có người bị cắn bị thương." Đột nhiên, ở trong đội ngũ chạy bộ phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Tiếng gọi đem Vân Y từ trong suy nghĩ kéo ra, cô đem tầm mắt hướng về phía bên kia đường chạy.

"Này, này chạy đi đừng ngoảnh lại, bị cắn đấy!"

"Chạy mau đi!"

Cùng với từng tiếng hét chói tai, chú chó săn vẫn như cũ gặm chặt lấy chân của người kia.

Người khác đều đã tản ra, sợ rằng chó săn thật sự sẽ nổi điên, rồi đi cắn hết đám người bọn họ một lần.

Lúc trước các nàng còn cho rằng chó săn chỉ là huấn luyện viên đem ra hù dọa bọn họ một chút.

Không nghĩ tới, chó cắn thật.

Cho nên bọn họ sợ đến mức chạy liền càng thêm nhanh.

Sợ chính mình chân chậm một chút, liền sẽ bị cắn.

"Kim cương, thả ra!" Vu Sanh nhìn thấy loại tình huống này, đôi mắt trừng lớn, vội vàng tiến lên liền kéo chó săn ra.

Chỉ là, chú chó săn hình như thật sự nổi điên, cắn người kia chết cũng không chịu bỏ.

Lúc này Mộc Linh Nhiên mới đi đến, cầm gậy đánh thật mạnh vào đầu chú chó. Một đòn này có lẽ rất mạnh, đến mức chú chó lập tức hôn mê, buông chân người kia ra.

Tân sinh bị thương thì lập tức được người đưa đi phòng y tế.

Vu Sanh thấy đám kia người còn ở nơi đó nhìn, vỗ vỗ tay, giải tán, tiếp theo liền theo sát đi lên.

Vân Y nhìn thấy tình huống này, lạnh lùng cười, Mộc Linh Nhiên...... Tuy rằng đơn giản thô bạo, nhưng lại không biết suy tính căn kẽ.

Sau tình huống kia, Vân Y cũng không nghĩ đến việc chạy đi xoát hảo cảm vội, ngược lại là cùng Long Tử Hân đi nhà ăn ăn cơm, rồi trở về nghỉ ngơi.

Buổi chiều, Vân Y phát hiện, Mộc Linh Nhiên, thế nhưng không có bị xử phạt? Còn tiếp tục huấn luyện tân sinh viên?

Điểm này, Vân Y cảm thấy thật đúng là không hợp lý, huấn luyện viên đả thương người như thế, quân doanh lại làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Nghiêm!"

Mộc Linh Nhiên nhìn ánh mắt đám tân sinh viên nhìn hắn, đầy tò mò cũng nghi ngờ, liền biết bọn họ trong lòng suy nghĩ cái gì.

"tôi biết các em đang nghĩ gì, có phải là tò mò vì sao tôi thả chó ra, để nó cắn người lúc sau, còn không có bị huỷ bỏ vị trí huấn luyện viên, đúng không?"

Mộc Linh Nhiên lạnh lùng cười, chỉ là, ở trong lúc lơ đãng, lại phát hiện tới rồi, Vân Y ánh mắt đầy lo lắng nhìn mình.