Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 389




Thực ra Vân Y phẫn nộ, không phải là do tiếp nhận thân thể nguyên chủ mà sinh ra oán khí, chỉ đơn giản là cô chán ghét hai người kia thôi.

Vì sao?

Nữ phụ độc ác đêu là do nam chính áp bức mà ra.

Cái này là do kinh nghiệm của mình mà cô đúc kết ra.

"Ký chủ, chú ý nhiệm vụ của cô, không cần cảm xúc hóa vấn đề làm gì."

Nếu Vân Y dùng loai cảm xúc thù địch này đi công lược, Mộc Linh Nhiên lập tức sẽ biết ý tưởng trong đầu Vân Y.

"Ta biết." Vân Y nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhưng hệ thống rõ, Vân Y căn bản là không để trong lòng, cái này làm hệ thống có chút buồn rầu.

Nếu Vân y bị mạt sát, cái hệ thống là nó cũng sẽ bị tiêu hủy theo.

Cho nên hệ thống quyết định máy ngày này tranh thủ làm Vân Y bình tĩnh lại.

Thế là...

Hệ thống từ thương thành lén cấp cho Vân Y một viên Thanh Tâm đan cấp trung, cùng với một đoạn thanh tâm chú, để cho cơ thể rơi vào hôn mê, hảo hảo tiêu trừ oán khí đi.

Hệ thống làm như vậy Vân Y cũng không biết.

Mà người nhà nguyên chủ cũng không biết vì sao con gái yêu nhà họ lại hôn mê bất tỉnh một trận lâu như vậy.

Từ sau khi Vân Y hôn mê, người Vân gia cùng với bác sĩ gia đình còn có bác sĩ bệnh viện quân khu đều đến xem qua. Tất cả bọn họ đều tìm không ra lí do, cho nên cũng đều sắp điên rồi.

Bốn năm ngày sau.

Tác dụng của thuốc cuối cùng cũng đi qua.

Thời điểm Vân Y tỉnh táo lại, cũng không cảm thấy có gì bất bình thường.

Vân Y mở đôi mắt vẫn còn cố díu lại với nhau của mình, xoay đầu nhìn ra phía cửa sổ, nhìn lá cây rơi xuống những vũng nước đọng dưới đất còn sót lại từ những trận mưa, lại lắng nghe tiếng chim hót truyền đến từ những ngọn cây cao vút, chỉ cảm thấy nhân sinh lại lần nữa tốt đẹp.

Nhưng mà, quay đầu nhìn mép giường ngủ, cô phát hiện còn một người nữa đang ghé đầu vào giường mình, nằm bò xuống.

Vân Y tập trung nhìn kĩ người này...là anh trai của nguyên chủ ư?

Vân Cẩm Thanh?

"Anh trai?"

Vân Y khẽ gọi một tiếng.

Kỳ thật, có một gia đình ấm áp, có những người quan tâm mình như vậy, đau cần phải sống chết vì một người không thèm để ý sống chết của mình chứ?

"Tiểu Y, em tỉnh rồi?"

Giọng nói của người kia có chút kinh hỉ, còn có cả thở dài nhẹ nhõm.

Nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Vân Cẩm Thanh, Vân Y mở lời hỏi "Anh trai, anh làm gì ở đây vậy?"

Vân Y lúc này, mới nhớ tới, hình như lúc cô vừa xuyên qua, nguyên chủ vẫn còn đang hôn mê?

Chỉ là, cô lại không biết, hết thảy đều là hệ thống giở trò quỷ.

"Không có gì, em đã tỉnh rồi, tỉnh rồi là tốt." Vân Cẩm Thanh ôn nhu trả lời, lai lắng nghe tiếng ồn bên ngoài hành lang. Có vẻ như mọi người cũng biết là Tiểu Y tỉnh lại rồi.

Vân Y cũng quay đầu nhìn ra phía cửa phòng, cũng may là có cốt truyện, nếu không thì cô cũng không biết nên làm như thế nào.

"Ba, mẹ, anh hai, tiểu Kiệt..."

Tiểu Kiệt chính là em trai nguyên chủ. Trong bốn người con, nguyên chủ là nữ nhi duy nhất, cho nên ở Vân gia, vạn sủng ái đều là rơi vào nguyên chủ.

"Tiểu Y, con tỉnh rồi."

"Y Y, hiện tại con thấy thế nào?"

"Tỷ Tỷ, tỷ có phải... mắc cái bệnh đáng sợ gì nữa rồi?"

Vân Mạc Kiệt vừa nói lời này đã bị đại ca cùng nhị ca vỗ vào đầu.