Edit: Aya Shinta
"Lăng Thủ Nghiệp, anh nhìn lại con gái ruột của mình xem! Chúng tôi nuôi dưỡng Kỳ Kỳ rất tốt! Tất cả mọi thứ đều là tốt nhất cho con bé! Cả nhà đều yêu thương cưng chiều con bé!" "Tại sao!? Tại sao lại đối xử với con gái tôi như thế!?" "Lăng Thủ Nghiệp, Tào Mỹ Hồng, lương tâm của các người bị chó ăn hết rồi sao!? Cho dù tiểu Vu không phải con gái các người nhưng con bé cũng là cháu gái các người đấy! Được -- coi như nhà các người nghèo khổ túng quẫn, không đủ cho con đến trường, không thể cho con ăn no mặc ấm!" "Thế nhưng... Các người dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà muốn gả con gái tôi cho một gã đàn ông bạo lực ghiền rượu!?" "May là tên Trương Tam Hỏa kia tự thiêu chết mình, bằng không, tôi nhất định phải tự tay giết hắn!" Chỉ mấy câu nói thôi nhưng dường như đã vắt kiệt sức lực của mẹ Lăng. Nói xong, bà hoàn toàn mất sức ngã vào lồng ngực của cha Lăng. Cha Lăng đau lòng ôm lấy mẹ Lăng. Dẫu mới đầu Lăng Vu Đề lấy thị giác của một người đứng xem chuyện ầm ĩ hôm nay, nhưng nhìn thấy mẹ Lăng sụp đổ như vậy, cô vẫn không nhịn được mà đau lòng. Lăng Vu Đề đỏ mắt đi tới trước mặt cha mẹ Lăng: "Ba... Mẹ..." Một tiếng gọi thôi đã khiến mẹ Lăng khóc không thành tiếng, khiến một người đàn ông thà chảy máu không rơi lệ như cha Lăng đỏ cả vành mắt. Hai vợ chồng ôm lấy Lăng Vu Đề, vừa thương tiếc vừa vui mừng -- Cuối cùng, vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp bị bắt bởi tội danh đánh tráo chiếm đoạt trẻ em, chờ đợi xét xử. Còn Lăng Giai Kỳ, bởi dù sao cũng đã thương yêu hai mươi năm, vả lại con cái vô tội nên cha mẹ Lăng còn khuyên Lăng Vu Đề, hi vọng cô không có ý kiến gì đối với Lăng Giai Kỳ. Lăng Vu Đề tỏ vẻ đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Bởi vì chân tướng của việc tráo con bị công bố rồi nên không thể nói dối là sinh hai đứa bé giống với kiếp trước. Trong nháy mắt, Lăng Giai Kỳ trở thành con gái của tội phạm chiếm đoạt trẻ em. Một đứa trẻ vốn nên ở chốn thâm sơn cùng cốc. Một con vịt nhỏ xấu xí hông thể biến thành thiên nga trắng... Dù bị không ít người bôi nhọ Lăng Vu Đề bởi "Án phóng hỏa giết người" nhưng đa số vẫn tỏ vẻ hâm mộ chúc phúc cô. Sự tình giải quyết rất nhanh, hầu như chỉ qua một ngày mà đã xong xuôi. Lăng Vu Đề gửi tin nhắn cho Lâm Ngộ Khê nhưng anh không hề trả lời. Lăng Vu Đề biết Lâm Ngộ Khê đã biết chuyện xảy ra ở đây, bởi vì mẹ Lăng từng nhắc rằng Lâm Ngộ Khê có gọi điện thoại cho bà. Như vậy... tại sao Lâm Ngộ Khê lại không trả lời tin nhắn của cô? Chín mươi điểm hảo cảm, không lên không xuống. Suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề dứt khoát gọi điện thoại qua -- không ai nghe máy! Cắn môi, Lăng Vu Đề nghĩ ngày mai gọi lại là được... Sáng hôm sau Lăng Vu Đề bị chuông điện thoại đánh thức, trên màn hình hiển thị người gọi đến là "Bé thỏ đen" - đàn chị tên Tả Giai Mẫn cùng ký túc xá đại học. "Thỏ đen, có chuyện..." gì? "Quào mẹ kiếp ~ Bé thỏ trắng thật có bản lĩnh! Yêu đương với cậu mình luôn?!" Đầu óc Lăng Vu Đề còn chưa tỉnh táo lắm, gì mà yêu đương với cậu mình? Cô chưa kịp nói gì, Tả Giai Mẫn bên kia đã nói tiếp: "Thảo nào cô toàn gọi bạn trai là chú ~ Hóa ra là bởi vì anh ta là cậu của cô!" "Tốt lắm! Tình yêu cấm kỵ gì đấy, quả thực quá ngầu rồi!" Bị mấy câu của Tả Giai Mẫn làm cho choáng váng, Lăng Vu Đề vò đầu, nhu huyệt Thái dương: "Sao... sao chị biết?" Tiếng cười hô hố của Tả Giai Mẫn vang lên ở bên kia đầu dây: "Không chỉ là tôi đâu ~ Tôi đoán chừng cả nước đều biết!" "Cái gì!?" Lăng Vu Đề bật dậy ngồi trên giường, cơn ngái ngủ lập tức bay sạch. Lẽ nào... Thật sự đăng tin này lên rồi?! "Lớn tiếng như vậy làm gì?! Suýt nữa bị cô hét điếc tai rồi!" Bên kia, Tả Giai Mẫn dời điện thoại ra xa theo phản xạ. Cô ấy móc lỗ tai rồi mới nói nói: "Hiện giờ trên diễn đàn trường có, trên mạng nữa! À ~ nghe nói còn có trên báo~~ " Nghe vậy, Lăng Vu Đề nói một tiếng "Tôi có việc, cúp máy trước." sau đó lập tức cúp điện thoại. Cô lấy điện thoại ra xem tin tức, một cái tiêu đề là "Tình yêu cấm kỵ giữa cậu và cháu gái" đập vào mắt. Vừa nhấn vào, đầu tiên chính là tấm ảnh Lâm Ngộ Khê tới trường học tìm cô, ôm lấy cô từ phía sau. Bức ảnh rất rõ ràng rất đẹp, nói hai người không phải người yêu thì cũng chẳng ai tin! Nội dung trong bài viết không chỉ nói tên và thân phận của Lăng Vu Đề và Lâm Ngộ Khê, còn nói hai người ở bên nhau như thế nào. Xem xong nội dung, Lăng Vu Đề chỉ biết -- xong rồi! Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Ngộ Khê, kết quả vẫn không có ai nghe điện thoại. Hơi phẫn nộ trực tiếp bấm điện thoại của Lăng Giai Kỳ, chưa được một lúc đã có người nghe, đó là giọng điệu đắc ý của Lăng Giai Kỳ: "Thế nào? Tao giúp mày nhận tổ quy tông, không vui vẻ sao? Không cần phải cảm ơn tao!" "Lăng Giai Kỳ, tôi nói rồi, nếu cô chán sống thì nói cho tôi biết, tôi không ngại giúp cô!" "Ha ha ha ~ Tao chán sống đấy! Tao đếch muốn sống nữa! Nhưng Lăng Vu Đề, dù tao có chết thì nhất định sẽ kéo cả mày xuống địa ngục!" "Nói vậy mày cũng biết Lâm Ngộ Khê là hạng người gì đúng không?! Dính phải chữ tình yêu cấm kỵ thì cả đời này, mày đừng hòng ở bên hắn ta!" "Mày không nhận người thân chính là vì Lâm Ngộ Khê đúng không?! Tao cứ không cho mày như ý đấy!" "Dựa vào đâu mà mày có thể sống thích ý như vậy?! Dựa vào đâu mà mày muốn gì có đó?!" "Lăng Vu Đề! Những thứ mày muốn -- tao sẽ hủy diệt tất cả!" Gần như điên cuồng nói xong những câu này, Lăng Giai Kỳ trực tiếp cúp điện thoại. Nghĩ rằng hành động của mình sẽ gây bất lợi cho Lăng Vu Đề, Lăng Giai Kỳ liền cảm thấy rất khoan khoái! Lên báo, lên bản tin, điều động lực lượng để cảnh sát điều tra vụ án mạng ở sâu trong núi vào một năm trước... Quả thực chỉ có người ở phía trên mới làm được! Người này... là đối thủ chính trị của cha Lăng mà Lăng Giai Kỳ đặc biệt tìm được. Ông ta đương nhiên biết cái gọi là án mạng này không có chứng xác thực, thế nhưng mục đích chủ yếu của ông ta chính là bôi xấu cha Lăng, khiến cha Lăng ngột ngạt. Không thể không nói lần này Lăng Giai Kỳ vẫn biết kiếm trò khôn vặt -- Lăng Vu Đề tức giận nghiến răng, hận không thể vọt thẳng đến trước mặt Lăng Giai Kỳ bóp chết cô ta! Giời ạ! Đi qua nhiều thế giới như vậy, đây là lần đầu Lăng Vu Đề hận không thể "rắc" nữ chính đi thế này! Hồi phục tâm trạng lại, Lăng Vu Đề mới rửa mặt xuống dưới lầu. Ngày hôm nay cha Lăng không có đi công tác, nhìn thấy Lăng Vu Đề xuống, ngoại Lâm cùng với cha mẹ Lăng đều nở nụ cười. "Ông ngoại, ba mẹ, chào buổi sáng!" "Tiểu Vu chào buổi sáng!"