Công Lược Nam Phụ

Chương 455: Công Lược Bộ Đội Đặc Chủng Quả Cảm (07)




Edit: Aya Shinta

Bởi vì anh cho rằng trên danh nghĩa thì mình là cậu của Lăng Giai Kỳ, thế nên chỉ vẹn vẹn là sự yêu thích, anh cũng cảm thấy đây là việc trái đạo đức luân lý!

Chậc chậc... Rõ ràng có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!

Kết quả...

Lâm Ngộ Khê là nam phụ khiến hệ thống công lược như cô yên tâm nhất, chẳng ai bì kịp!

Có điều nam phụ cứng nhắc thế này có cả chỗ tốt và chỗ xấu.

Chỗ tốt đã nói ở trên rồi, yên tâm! Hoàn toàn không cần lo lắng anh ta có thể nghịch tập thành nam chính, bởi vì dù anh có thích cũng sẽ không hành động, chỉ có thể yên lặng bảo vệ.

Còn chỗ xấu ~ đương nhiên chính là thế giới nhiệm vụ này không dễ kiếm hảo cảm, cho dù có kiếm được, phỏng chừng cùng lắm là chín mươi điểm, sau đó rất khó tăng thêm nữa!

Sở dĩ Lăng Vu Đề không quá muốn nhận người thân cũng là bởi vì sau khi nhận rồi, độ hảo cảm chắc chắn càng khó thêm hơn!

Bởi vì cô mới là cháu gái chân chính của anh ~ dù không phải ruột thịt...

Cảm ứng độ hảo cảm tăng thêm năm điểm, Lăng Vu Đề âm thầm cổ vũ tiếp sức cho mình.

Cô phải tin tưởng Tịch Tử Thu, tin tưởng bản thân mình! Cô nhất định có thể bắt được Lâm Ngộ Khê!

Ngồi ở trong phòng khách nghe ngoại Lâm hỏi Lâm Ngộ Khê một vài câu, Lăng Vu Đề biết được lần này Lâm Ngộ Khê trở về có thể ở lại ba ngày, sau đó lại về đơn vị!

Ba ngày cũng quá ngắn rồi phải không?!

Lăng Vu Đề cúi đầu tính toán xem ba ngày có thể thêm được bao nhiêu điểm hảo cảm.

Cô biết Lâm Ngộ Khê rất bận, một tháng cũng không về được mấy ngày.

Lần trước Lâm Ngộ Khê trở về chính là bốn tháng trước!

Bốn tháng không trở về, sắp tới chỉ ở lại ba ngày!

Nếu vậy thì tính ra một năm Lăng Vu Đề còn chưa gặp Lâm Ngộ Khê được mấy ngày!

Vậy bao nhiêu năm cô mới có thể kiếm đầy độ hảo cảm nhỉ?!

- Buổi tối hôm đó -

Lăng Vu Đề nằm ở trên giường phiền não vò đầu bứt tai, cô không thể ngồi chờ chết, không thể lần nào cũng phải chờ Lâm Ngộ Khê trở về mới có thể thêm hảo cảm được!

Cô phải nghĩ cách... Tốt nhất có thể ở cạnh Lâm Ngộ Khê lâu dài mới được, chẳng qua biết làm sao đây?

Lâm Ngộ Khê là đội trưởng bộ đội đặc chủng, bằng không... cô cũng làm bộ đội đặc chủng?!

Phụt...

Vừa nảy ra ý nghĩ này, bản thân Lăng Vu Đề cũng tự mình phỉ nhổ.

Lấy võ thuật cổ xưa (Đẳng cấp hơn mèo quào một chút), cô đủ tư cách để làm nữ bộ đội đặc chủng à?

- -

Lăng Vu Đề biết dù Lâm Ngộ Khê có nghỉ ngơi thì cũng không bỏ bê huấn luyện, thế nên cô đặt báo thức năm giờ hai mươi.

Đồng hồ báo thức vang lên, Lăng Vu Đề dựa vào sự "nghị lực" của chính mình để bò dậy khỏi giường!

Cô nhanh chóng rửa mặt bằng nước lạnh, mở cửa phòng... đúng lúc đối diện với Lâm Ngộ Khê cũng mở cửa phòng chuẩn bị đi ra.

Hôm nay Lâm Ngộ Khê mặc một cái quần rằn ri và một cái ba lỗ màu đen.

Làn da màu lúa mạch, đầu húi cua, ánh mắt cương nghị sắc bén.

Ngày hôm qua anh mặc quân trang có ống tay áo nên nhìn không ra, chỉ có thể biết rằng Lâm Ngộ Khê có vóc người rất tốt, nhưng lúc này anh mặc áo ba lỗ nên có thể nhìn thấy bắp thịt rắn chắc trên người

Bởi mặc áo ba lỗ nên Lăng Vu Đề mơ hồ trông thấy chỗ dưới xương quai xanh, ở gần trái tim có một vết đạn.

"Chú Ngộ, chào buổi sáng!"

Lăng Vu Đề nhếch môi cười chân chất với Lâm Ngộ Khê, vẻ thanh xuân tràn trề trên gương mặt.

Nhìn thấy Lăng Vu Đề, Lâm Ngộ Khê hơi ngừng lại.

Anh gật đầu xem như là đáp lại, thế rồi trực tiếp nhấc chân xuống lầu.

Lăng Vu Đề vội vã đi theo sau Lâm Ngộ Khê, tò mò hỏi: "Chú Ngộ, chú muốn đi rèn luyện à?"

Lâm Ngộ Khê ừ một tiếng, không ngừng chân.

Trái lại anh còn muốn hỏi sao Lăng Vu Đề lại dậy sớm vậy, mới năm giờ rưỡi! Nhưng anh vốn không phải là người quá nhiệt tình, sau khi suy nghĩ một chút thì vẫn nên bỏ qua.

Dù sao người ta dậy sớm chắc chắn là có lí do.

Lâm Ngộ Khê tiến thẳng ra cửa rồi đi về phía sân huấn luyện của đại viện quân khu, được một lúc, anh mới phát hiện vẫn có một cái đuôi nhỏ theo ở đằng sau!

Anh quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề với ánh mắt... vô cùng nghiêm túc.

"Cháu tìm tôi? Có việc sao?"

Lăng Vu Đề gật đầu thế rồi lại lắc đầu, gãi đầu cười ngây ngô: "Hì gì ~ Cháu chỉ muốn nhìn xem chú Ngộ rèn luyện thế nào!"

Nói xong, cô vội vã giơ hai tay lên, thành khẩn bảo đảm: "Cháu chỉ yên lặng nhìn thôi, thật đấy!"

Lâm Ngộ Khê nhìn Lăng Vu Đề, không nói gì.

Nghĩ rằng có thể chỉ là bé gái hiếu kỳ về quân nhân thế nên anh ngầm đồng ý.

Xoay người tiếp tục đi đến sân huấn luyện, còn cái đuôi nhỏ ở phía sau, anh coi như không nhìn thấy --

Đây là lần đầu tiên Lăng Vu Đề nhìn thấy một người lính, một bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp rèn luyện thể năng.

Tuy chỉ là rèn luyện thể năng cơ bản nhất, thế nhưng Lăng Vu Đề đã hiểu biết được về lực bộc phát của Lâm Ngộ Khê.

Chừng tám giờ rưỡi, bởi vì cần ăn sáng cùng với ngoại Lâm nên Lâm Ngộ Khê chưa có rèn luyện bao lâu liền dừng lại.

Lăng Vu Đề vội vã đưa khăn mặt và nước cho Lâm Ngộ Khê, Lâm Ngộ Khê nhìn cô một cái rồi nhận lấy.

"Chú Ngộ làm quân nhân bao nhiêu năm rồi?" Lăng Vu Đề đứng ở một bên, có lẽ nguyên thân lần này không đủ dinh dưỡng, cũng may cha mẹ gien tốt hơn, miễn cưỡng đủ mét sáu, đứng bên người Lâm Ngộ Khê cao mét chín thì như là một bé gái vậy.

Anh lau mồ hôi trên người, lại uống nửa bình nước.

Lăng Vu Đề nhìn hầu kết của Lâm Ngộ Khê lăn theo, nghĩ rằng dù người đàn ông này là nam phụ trong thế giới tiểu thuyết, nhưng trong thân xác đó là Tịch Tử Thu lạnh nhạt kia.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ về đến Hiệp hội Vị diện, Tịch Tử Thu nhớ tất cả những ký ức ở thế giới nhiệm vụ... gò má Lăng Vu Đề lặng lẽ nổi lên rặng mây hồng.

Uống nước xong, Lâm Ngộ Khê mới cúi đầu lại nhìn Lăng Vu Đề: "Mười ba năm."

Năm nay anh ba mươi mốt, mười tám tuổi tòng quân, mười ba năm.

Lăng Vu Đề thán phục một tiếng: "Đã lâu như vậy rồi sao!"

Lâm Ngộ Khê ừ một tiếng, sau đó nói: "Về nhà đi." Thế rồi bước chân đi về Lâm trạch.

Bước chân của anh rất dài, Lăng Vu Đề phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.

Cô vừa chạy, vừa ngước đầu cười híp mắt nhìn Lâm Ngộ Khê: "Chú Ngộ, các chú có tuyển nữ bộ đội đặc chủng không? Chú xem cháu có được không?"

Lăng Vu Đề nghĩ thế này ~ có tố chất thân thể, nếu được huấn luyện chuyên nghiệp, vậy làm bộ đội đặc chủng chắc chắn không thành vấn đề.

Hơn nữa việc này cũng có chỗ tốt!

Làm bộ đội đặc chủng, am hiểu tranh đấu, đi đến những thế giới nhiệm vụ tiếp theo cũng có cái để phòng thân.

Nghe Lăng Vu Đề đột nhiên nói vậy, Lâm Ngộ Khê dừng bước.

Lần này ánh mắt anh mang theo vẻ xem xét kỹ lưỡng...

Truyện convert hay : Ta Bạch Phú Mỹ Lão Bà