Edit: Aya Shinta
Để đạt được võ công của nguyên thân làm kỹ năng đặc biệt, sáng sớm hàng ngày Lăng Vu Đề sẽ luyện võ nghịch roi. Lăng Vu Đề vốn cũng dự định đi tham gia luận võ, nhưng lại bị Quân Kinh Vũ lấy lý do là phi tử hậu cung mà từ chối. Trận đầu thi ca vũ là Nam Quốc thắng, nhưng trận đấu nhạc khí sau đó là Đông Quốc thắng. Sáng ngày thứ hai Lăng Vu Đề dứt khoát không tới điện Tụ Anh, bởi vì cô biết kỳ thư họa rất tẻ nhạt, hiện tại cô sẽ chờ buổi chiều và ngày mai tới sân săn bắn hoàng gia cưỡi ngựa bắn cung! Cũng may ngoại trừ nghi thức đại điển nhất định phải đi, sau đó có đi hay không thì cũng không có ai nói gì. Lúc xế chiều, Lăng Vu Đề không có mặc cung trang mà mặc một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, giắt roi đi tới điện Tụ Anh. Khi thấy Lăng Vu Đề ăn mặc như vậy, Quân Kinh Vũ lập tức đen mặt. "Nàng làm cái gì vậy?!" Quân Kinh Vũ thấp giọng quát. Lăng Vu Đề ngồi xuống sát bên Quân Kinh Vũ, nhếch môi cười: "Ta không phải chỉ làm sôi nổi bầu không khí thôi sao ~ Không phải lát nữa đấu võ à? Ta ăn mặc như vậy, cung trang phiền toái không tiện lắm." "Lát nữa luận võ không cần nàng đi thi, có gì mà không tiện?" Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ dựa vào vai Quân Kinh Vũ cười khúc khích. Quân Kinh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không muốn nói gì nữa rồi! Chúng phi tần phía dưới trông thấy Lăng Vu Đề ăn mặc thế này, người nào kẻ nấy muốn cười lại không dám cười. Bởi vì cây roi giắt bên hông Lăng Vu Đề thực sự quá nổi bật dễ thấy. Luận võ bắt đầu, người lên đài trước là võ tướng Tây Quốc cùng Đông Quốc, một kẻ ốm tong teo, kẻ còn lại vô cùng cường tráng. Thoạt nhìn thực lực cách xa, nhưng cuối cùng kẻ thắng lại là tên võ tướng gầy kia. Bên Bắc Quốc, người lên đài trước chính là một võ tướng thoạt nhìn rất lão luyện, đối đầu chính là một vị Vương gia Nam Quốc, hoàng đệ của Quân Kinh Vũ. Cuộc đấu võ kết thúc, Bắc Quốc thắng, Vương gia Nam Quốc suýt nữa bị đánh cho hộc máu! Bên Bắc Quốc hoan hô một trận, Nam Quốc lại có vẻ hơi ủ rũ. Người lên đài trong cuộc đấu võ cuối cùng chính là Lục Tự, đánh với hắn là ái tướng của Lăng phụ - Tống Ngự Phong. Tống Ngự Phong cũng theo Lăng phụ đánh không ít trận, giá trị vũ lực tuyệt đối không kém. Nhưng còn chưa tiếp được vài chiêu, Tống Ngự Phong đã bị đánh rớt xuống đài. Bởi vì từ nhỏ đã cùng Tống Ngự Phong lớn lên, trông thấy Tống Ngự Phong bị đánh, Lăng Vu Đề trực tiếp cầm roi bay lên trên đài. Không chỉ Quân Kinh Vũ kinh ngạc mà cả mọi người ở đây đều thế. "Đề nhi, mau trở lại!" Quân Kinh Vũ đứng lên, nhíu mày. "Con gái!" Lăng phụ cũng đứng dậy, hô một câu thật vang dội. Lăng Vu Đề quay đầu lại nhìn ông, tướng mạo Lăng phụ rất dũng mãnh, mặt mũi rất bình thường, cũng may Lăng Vu Đề giống mẹ chứ không cũng thật là... Quân Kinh Vũ cho rằng Lăng phụ muốn gọi Lăng Vu Đề xuống đài đừng nghịch, kết quả... "Con gái cố lên! Quất chết tên này!" Quân Kinh Vũ: O__O "... Mọi người ở đây: O__O "... Lăng Vu Đề nghiêm túc gật đầu, sau đó giương cằm lên, kiêu ngạo nhìn Lục Tự: "Lục Tự đúng không? Phiêu Kỵ tướng quân Bắc Quốc đúng không? Hôm nay để bổn cung đến xem thử bản lãnh của ngươi!" Lục Tự là kẻ mặt đơ, trông gương mặt diễm lệ của Lăng Vu Đề mà không hề có hứng thú gì: "Ta không đánh với nữ tử." "Chớ xem thường nữ tử, như vậy đi, nếu hôm nay ngươi đánh thắng bổn cung, bổn cung đáp ứng với ngươi một yêu cầu. Yêu cầu gì cũng được, bất luận ngươi coi trọng cái gì, ví dụ như... Người!" Lăng Vu Đề giương môi, cười tỏ vẻ hiểu rõ. Bởi vì Lăng Vu Đề quay lưng với mọi người, thế cho nên ngoại trừ Lục Tự, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Vu Đề. Mặt mày Lục Tự lúc này mới có biến hóa, trong lòng có loại cảm giác rằng Lăng Vu Đề biết suy nghĩ trong lòng hắn. "Thế nào? Có làm giao dịch này hay không?" Lăng Vu Đề nắm roi trong tay, vụt qua bên cạnh một cái. Cây roi dài hai mét tạo thành đường cong đẹp đẽ trên không trung, sau đó "ầm" một tiếng, đánh trên đất thành một vết roi thật dài. Lục Tự dừng một chút, đặt tầm mắt trên bóng người màu tím nhạt ngồi phía dưới Quân Kinh Vũ. "Được." Hắn gật đầu. Ánh mắt Lăng Vu Đề trở nên nghiêm túc, không nói bắt đầu, trực tiếp quất roi đánh về phía Lục Tự. Tuy Lục Tự nói không đánh nữ tử, nhưng vì thắng, hắn cũng không ngại đánh một lần! Hai người ở trên đài ngươi tới ta đi, Lăng Vu Đề rất nhạy bén, tốc độ nhanh, vậy mà có xu thế ngang tay với Lục Tự ngay từ lúc bắt đầu. Quân Kinh Vũ cau mày, vừa sợ Lăng Vu Đề thua, lại sợ Lăng Vu Đề bị thương. Nếu thật sự so sánh, phòng chừng võ công của Lục Tự phải ngang tay với Quân Kinh Vũ. Ngay cả Quân Kinh Vũ cũng không có nắm chắc phần thắng Lục Tự, thế thì một Lăng Vu Đề đánh còn không lại Quân Kinh Vũ làm sao thắng Lục Tự đây? Tuy bây giờ xem ra võ công của Lăng Vu Đề giống như tiến bộ không ít... Hai người trên sân vốn đang hòa nhau, đột nhiên chuyển biến xảy đến, Lăng Vu Đề quấn roi lấy hông Lục Tự. Lục Tự xoay một vòng trên không trung, không chỉ thoát được khỏi cây roi, còn quăng Lăng Vu Đề lộn ngược trên không-- Mọi người đều ngừng thở, Quân Kinh Vũ trực tiếp rời khỏi long ỷ, nghiêng người về trước chuẩn bị đón lấy Lăng Vu Đề. Mắt thấy Lăng Vu Đề sắp bị ngã xuống đất... Kết quả Lăng Vu Đề quất roi về phía trụ đá bên cạnh, roi quấn lấy trụ đá, Lăng Vu Đề vững vàng rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống đất, Lăng Vu Đề cong môi nở nụ cười: "Lục tướng quân, ngươi muốn thắng không?" Lục Tự không hiểu tại sao Lăng Vu Đề lại đột nhiên nói chuyện với mình, có điều hắn vẫn thành thật trả lời: "Muốn." Hắn biết Lăng Vu Đề có phân vị cao nhất trong hậu cung trừ Thái hậu ra, còn là con gái của Lăng tướng quân. Nếu như hắn đưa ra yêu cầu muốn Nhược Phi Tuyết, nói không chừng Lăng Vu Đề thật sự có thể làm được... Thế nên hắn muốn thắng! Lăng Vu Đề quay đầu nhìn Nhược Phi Tuyết một chút, Nhược Phi Tuyết không biết ánh mắt kia muốn biểu đạt điều gì. "Xin lỗi ~~ Ta sẽ không để cho ngươi thắng!" Nói xong, Lục Tự chỉ nhìn thấy Lăng Vu Đề đóng mở miệng như là đang lầm bầm cái gì, sau đó hắn lập tức cảm bản thân như bị áp chế. Hai người vẫn giao đấu ở trên đài, có điều sau hai khắc, Lục Tự liền bị Lăng Vu Đề đạp cho một cước xuống đài. Lăng Vu Đề đứng ở trên đài cười đắc ý: "Ngươi thua rồi!" Ngoại trừ người của Bắc Quốc, mọi người đều đang vỗ tay chúc mừng Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề thu roi, thả người nhảy một cái xuống dưới đài, ngay bên người Lục Tự. Cô dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được mở miệng nói rằng: "Ta cho ngươi biết một bí mật, chỉ cần trái tim của nàng ở chỗ của ngươi, ngươi sẽ có được nàng." Sau khi nói một câu chẳng hiểu thế nào, Lăng Vu Đề lập tức quay đầu nhìn về Quân Kinh Vũ đã sớm xuống long ỷ, tiến về phía bên này. Cô qua chỗ Quân Kinh Vũ, kéo cánh tay hắn, vẻ mặt cầu khen ngợi: "Biểu ca, vừa nãy Đề nhi có lợi hại hay không?" Tuy có giở chút thủ đoạn...