Edit: Aya Shinta
Hai người đứng đối diện nhau, anh không mở miệng, tôi cũng không mở miệng. Cuối cùng vẫn là Lăng Vu Đề hơi mất kiên nhẫn, cầm lấy chìa khóa xe nhấn mở khóa. Tiếng mở khóa xe khiến Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn, anh nuốt một ngụm nước bọt, dương môi cười với Lăng Vu Đề. Đưa đóa hồng xanh trong tay cho Lăng Vu Đề: "Màn biểu diễn hôm nay của em rất tuyệt!" Lăng Vu Đề nhận hoa, cười xã giao: "Cảm ơn!" Nói xong, cô liền ôm hoa đi tới bên chỗ ghế lái, mở cửa chuẩn bị đi vào... "Tiểu Vu... Chúng ta một năm không gặp, tôi có rất nhiều lời muốn nói với em!" Lăng Vu Đề dừng một chút, nói một câu: "Vậy thì lên xe nói đi." Sau đó lên xe. Thẩm Thanh Ngọc cười cười, đi tới bên ghế phụ lên xe. Sau khi lên xe, Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ dứt khoát lái xe rời đi —— Xe lái vào trong gara của một tòa biệt thự, hai người bước xuống xe. "Đây chính là nơi em sống trong một năm qua sao?" Đi theo sau Lăng Vu Đề, Thẩm Thanh Ngọc đánh giá hoàn cảnh bên trong biệt thự. "Ừm." Biệt thự cũng không quá lớn, khắp nơi đều bố trí rất tươi mát, như là gió mát thấm lòng người trong mùa hè. Thứ tùy ý có thể thấy được là bồn hoa thực vật xanh nho nhỏ, trong vườn hoa nhỏ ở ngoài cũng có trồng không ít thực vật. Một con mèo đen từ trên lầu chạy xuống, mềm mại kêu một tiếng. "Minh U, mẹ về rồi!" Toàn thân con mèo màu đen, nhưng móng vuốt tứ chi lại trắng như tuyết. Nhìn cặp mắt xanh lam của con mèo đó, Thẩm Thanh Ngọc hơi ngẩn người: "Con mèo này lại giống như Minh U trong game vậy!" "Ừm, nửa năm trước khi tới siêu thị thú cưng thì nhìn thấy nó, cảm thấy rất giống Minh U nên đã mua về." Lăng Vu Đề vừa đi về phía nhà bếp, vừa trả lời Thẩm Thanh Ngọc. Khóe miệng cô luôn nở nụ cười mỉm. Lăng Vu Đề như vậy lại khiến cho Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có chút xa lạ. "Đúng rồi, lần này anh đến nước M là có chuyện làm ăn à?" Lăng Vu Đề rót hai ly nước đi ra, đưa một ly cho Thẩm Thanh Ngọc, sau đó ngồi trên ghế sô pha nhìn anh. "Không, tôi tới đây tìm em!" "Tìm tôi? Tìm tôi làm cái gì?" Lăng Vu Đề đã biết ông nội đưa tin cô ở đây cho Thẩm Thanh Ngọc. Vừa rồi khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy cô thì độ hảo cảm đã thêm đầy, vậy nên đương nhiên cô biết Thẩm Thanh Ngọc tìm cô để làm gì. Tay cầm ly nước xiết thật chặt, Thẩm Thanh Ngọc uống hơn nửa ly rồi sau đó đặt ly nước xuống, anh lấy hết dũng khí đi tới trước người kia rồi ngồi xổm xuống. Anh ngước đầu, Lăng Vu Đề cúi đầu, hai người nhìn thẳng đối phương. Thẩm Thanh Ngọc hít sâu một hơi: "Tiểu Vu... Tôi biết, em chắc chắn đã biết một năm qua tôi làm những gì! Tôi cũng biết, một năm qua, em luôn không chịu để cho tôi biết em ở đâu là vì em tức giận!" "Một năm qua, mỗi ngày khi làm việc tôi nhớ em! Khi ăn cơm nhớ em! Khi ngủ nhớ em! Khi tỉnh táo nhớ em! Khi không tỉnh táo vẫn sẽ nhớ em!" "Tôi không biết lúc đó khi em ở cạnh tôi có cảm giác như vậy hay không, thế nhưng, tôi thực sự cảm nhận được sự đau khổ của em!" "Tiểu Vu... Tuy chúng ta đều còn rất trẻ, nhưng cũng không thể cứ lãng phí thời gian được!" "Tiểu Vu, một năm là được rồi! Sau này trong suốt khoảng thời gian còn lại của cuộc đời, có thể đổi một loại phương thức trừng phạt hay không, để tôi ở bên cạnh em, nhẫn nhục chịu khó, mặc em đánh mắng!" Sau khi nói mấy lời này xong, Thẩm Thanh Ngọc lại lấy nhẫn ra. "Chiếc nhẫn này là do sau khi tôi đi học tự mình làm được, kim cương ở phía trên là viên tôi đánh bóng thành công nhất!" Có thể thấy rằng vì chiếc nhẫn này, Thẩm Thanh Ngọc đã lãng phí bao nhiêu kim cương! "Tiểu Vu, gả cho tôi đi!" Lăng Vu Đề nhìn chiếc nhẫn kia, thủ công không tính là hoàn mỹ, thế nhưng rất tinh xảo. Viền mắt hơi nóng kên, nói không cảm động chắc chắn là giả! Một năm này, những gì Thẩm Thanh Ngọc làm cô đều biết, thậm chí cảnh anh quỳ xuống van cầu ông nội Lăng được ghi lại, gửi cho cô xem. "Đời này không chờ được, sẽ chờ đến đời sau" đúng là một câu bày tỏ cảm động nhất mà cô từng nghe. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lăng Vu Đề đưa tay đẩy tay cầm nhẫn của Thẩm Thanh Ngọc ra: "Xin lỗi." Thẩm Thanh Ngọc mất mát cúi thấp đầu xuống, đã sớm dự liệu rằng Lăng Vu Đề có thể sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của anh. Nhưng cô thật sự không chấp nhận... Anh vẫn là rất mất mát! Nhưng không sao! Bây giờ anh biết Lăng Vu Đề sống ở đây, anh chỉ cần mỗi ngày đi theo Lăng Vu Đề, một ngày nào đó, Lăng Vu Đề sẽ chấp nhận anh! Trông Thẩm Thanh Ngọc vốn còn dư lại chút máu mà lại như đầy máu sống lại trong nháy mắt, Lăng Vu Đề không cần đoán cũng biết rằng anh đang nghĩ gì. Giả vờ không biết đứng lên, nói một câu: "Tôi muốn ra ngoài." Ý tứ chính là hạ lệnh tiễn khách. Nhưng Thẩm Thanh Ngọc một mực không nghe được, đứng lên đi theo phía sau Lăng Vu Đề: "Tôi đi cùng em!" —— Mười năm sau —— "Minh U, mày nói xem hôm nay có phải là ba lại ngớ ngẩn không? Không phải là lúc sáng sớm rời giường mẹ hôn ba một cái thôi sao! Vậy mà cười khúc khích một ngày!" Một bé trai sáu, bảy tuổi ôm một con mèo đen lớn, nhỏ giọng thầm thì. "Meo~~" "Ừ đúng rồi! Ngày nào mẹ cũng hôn chúng mình, có cái gì mừng rỡ?" "Meo~~" "Thẩm Minh Diễm, mấy giờ rồi, đi ngủ nhanh!" Ông bố ngớ ngẩn Thẩm Thanh Ngọc trừng cậu con trai một chút, khí thế kia, nào có cẩn thận từng tí như ở trước mặt vợ mình đâu! Thẩm Minh Diễm bĩu môi, bất đắc dĩ ôm Minh U về phòng ngủ. Mà sau khi Thẩm Thanh Ngọc giúp Lăng Vu Đề hâm nóng sữa bò, hùng hục lên phòng ngủ lầu trên. Lăng Vu Đề vừa tắm xong đi ra, mặc váy ngủ dây đeo màu đỏ ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi. Thẩm Thanh Ngọc cười nịnh nọt, đem sữa bò tới tay Lăng Vu Đề: "Vợ à, từ từ uống!" Nhận ly sữa bò, Lăng Vu Đề nhàn nhạt ừ một tiếng, không nhìn Thẩm Thanh Ngọc lấy một cái. Thẩm Thanh Ngọc lại không để ý chút nào, ngồi xuống bên cạnh Lăng Vu Đề rồi, anh tự nhiên đặt chân trái của Lăng Vu Đề lên trên bắp đùi mình, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp. Tắm rửa sạch sẽ xong, Lăng Vu Đề không có mang chân giả. Nơi bị cắt chân rất mượt nhưng vẫn không đẹp. Nhưng mỗi một tấc trên người Lăng Vu Đề đều là trân bảo đối với Thẩm Thanh Ngọc! "Hôm nay em xem điện thoại cũ hồi trước." Lăng Vu Đề lấy một chiếc điện thoại di động cảm ứng màu trắng từ một bên ra, mở khóa xong, nhẹ nhàng nói một câu trên. Thẩm Thanh Ngọc ngừng tay một chút, sau đó nghiêng đầu vào nhìn di động: "Di động làm sao?" "Không có gì, chỉ là nhìn thấy tin nhắn anh gửi em hồi trước." Tìm được tin nhắn vẫn được cô giữ lại, Lăng Vu Đề đưa tới trước mắt Thẩm Thanh Ngọc. Cô nhếch môi, cười đến mức có chút xán lạn: "Không phải anh nói chúng ta muốn làm bạn tốt cả đời sao?" "Chuyện này... Chắc chắn không phải anh nhắn! Nếu anh có nhắn, chắn chắn nhắn là chúng ta muốn làm vợ chồng cả đời!" Thẩm Thanh Ngọc cười gượng, ánh mắt lập loè phủ nhận. Anh theo đuổi Lăng Vu Đề ba năm, Lăng Vu Đề mới gật đầu đồng ý. Vất vả lắm mới ôm được vợ vào lòng, còn lâu anh mới thừa nhận! "Thật sao?" Lăng Vu Đề tỏ vẻ hoài nghi. Để phòng ngừa Lăng Vu Đề còn nói thêm gì nữa, Thẩm Thanh Ngọc nói một câu: "Vợ à anh yêu em!" Liền nghiêng người dùng miệng mình ngăn miệng Lăng Vu Đề lại —— Aya: Quà Giáng sinh sớm một ngày! Aya không ngờ rằng bản thân vẫn còn đang chạy chương sml thế này, bởi vì lịch thi tiếng Anh từ cuối tháng 12 chuyển sang đầu tháng 1, tình hình là Aya chưa học hành gì hết. Chậc thôi kệ:))) Chúc mọi người có một Giáng sinh an lành, chúc mừng năm mới luôn! Lặn tiếp đây:)))