Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta Sau khi Lăng Vu Đề mặc đồ xong, cô đứng ở trước gương trong cửa tủ để soi gương, cô gái ở trong gương thật xinh đẹp! Chiều cao của nguyên thân cũng không thấp, khi mang giày đế thấp ít nhất cũng một mét sáu tám. Có thể là vì trước năm mười hai tuổi có học khiêu vũ và taekwondo mấy năm, cho nên xương của cô rất mềm dẻo, khung xương rất thẳng. Nhìn vào gương nhoẻn miệng cười, nguyên thân thực sự có hai lúm đồng tiền, rất nhỏ! "Tiểu Vu, đã xong chưa? Chúng ta phải đi thôi!" Ngoài cửa có tiếng gọi của mẹ Lăng, Lăng Vu Đề ngưng lại một chút, cầm túi xách màu trắng rồi nhấc chân đi ra ngoài cửa phòng. Lúc Lăng Vu Đề mở cửa phòng, cha mẹ Lăng ngạc nhiên đến nỗi nói không nên lời, làm trong lòng Lăng Vu Đề có hơi chua xót. Người làm cha mẹ luôn luôn yêu thương con cái của mình. Mười hai tuổi nguyên thân bị tai nạn, lúc đó cha mẹ Lăng còn trẻ như vậy, chính sách của đất nước này là một gia đình có thể sinh hai con. Nhưng mà cha mẹ Lăng lại vì nguyên thân mà trước sau chỉ có một đứa con gái! Người lớn ở trong Lăng gia đều yêu thương tha thiết nguyên thân, nhưng nguyên thân lại vì sự tự ti mà khép mình tự bế, không đón nhận tấm lòng của bất kì ai. Điều này chắc chắn cùng lúc tổn thương chính mình, và tổn thương cả người yêu thương mình! Giống như... Tạ Ức Chi! "Tiểu... tiểu Vu..." Rất lâu sau, cha mẹ Lăng mới như là tìm về được âm thanh của mình vậy. Sau khi chỉ gọi con gái mình được một tiếng, hốc mắt của cha mẹ Lăng đều ửng đỏ. Bọn họ không ngờ được... Không ngờ được những năm còn lại của mình vẫn còn có thể nhìn thấy con gái duyên dáng yêu kiều đứng ngay trước mắt mình! Cha Lăng vẫn còn ổn, hốc mắt chỉ là đỏ ửng, có chút nghẹn ngào... Mẹ Lăng lại không nhịn được, bắt đầu rơi nước mắt. Lăng Vu Đề trầm mặc, nhẹ nhàng nói: "Ba mẹ, đi thôi." Cha Lăng gật đầu, đưa tay ôm mẹ Lăng, vỗ về bà ấy: "Chúng ta đi thôi." Ngoài miệng nói là đi, cha mẹ Lăng lại vẫn đứng ở cửa phòng nhìn Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề biết, họ muốn tận mắt nhìn thấy Lăng Vu Đề nhấc chân bước đi. Cô không nói lời nào, bước đi bước chân đầu tiên, sau đó vững vàng đạp lên mặt đất, đi về phía cổng chính. Vì đã luyện tập được một tuần nên lúc Lăng Vu Đề bước đi trên đường, nếu như không chú ý xem kỹ thì nhìn không ra cô có hơi khập khễnh. Biết chắc rằng cha mẹ Lăng đang ở phía sau cô lau nước mắt, nên Lăng Vu Đề cũng không có quay đầu lại. Cô rất muốn quay lại ôm cha mẹ Lăng, dịu dàng an ủi họ! Nhưng không được, cô phải tiến hành theo từng bước! - - Nhà tổ Lăng gia ở ngoại ô thành phố, Lăng gia là thư hương thế gia, nhà tổ được xây dựng đã có lịch sử ba trăm năm. Mà ở xung quanh nhà tổ Lăng gia, cơ bản đều là nhà tổ trăm năm. Sau khi đến nhà tổ, Lăng Vu Đề mới đột nhiên nhớ ra, hình như nhà tổ của Thẩm Thanh Ngọc cũng ở chỗ này. Lại nói tiếp, Thẩm gia cùng Lăng gia cũng coi như là môn đăng hộ đối, đều là thế gia trăm năm. Hơn nữa hình như có quan hệ nhiều đời! Mặc dù trong cốt truyện chỉ nhắc đến có một câu... Lăng Vu Đề đang nghĩ, mình có cần lúc nào đó đi đến Thẩm gia chào hỏi một chút hay không? Nghe nói ông bà nội Thẩm vẫn còn sống, trong cốt truyện có nhắc rằng sau khi Thẩm Thanh Ngọc chuyển trường về nước, thỉnh thoảng có về đây thăm ông bà nội Thẩm vào cuối tuần! Nếu như hôm nay cũng đúng dịp Thẩm Thanh Ngọc quay về thì hay rồi! Ngoại trừ buổi gặp mặt người chơi lần trước, về sau mỗi lần gặp nhau đều là ở trong game. Mà mấy ngày nay, Lăng Vu Đề đã có hai ngày không gặp Thẩm Thanh Ngọc trong game rồi -- Xe dừng lại ở cửa nhà tổ, quản gia nhiều tuổi - bác Trần tươi cười tiến lên chào đón. "Nhị lão gia nhị phu nhân đã về rồi! Chào tiểu thư!" Bác Trần vẫn luôn ở nhà tổ Lăng gia kể từ khi Lăng Vu Đề có nhận thức. Bác Trần đã mấy năm không gặp Lăng Vu Đề rồi, tuy nhiên qua ánh mắt đầu tiên thì bác ấy đã nhận ra, lại còn ngạc nhiên đối với việc cô đứng. "Chào bác Trần." Khóe miệng Lăng Vu Đề hơi cong lên, lộ ra nụ cười rất nhạt. Trong trí nhớ, bác Trần yêu thương Lăng Vu Đề như cháu gái ruột. Thực sự thì nguyên thân rất hạnh phúc, lớn lên ở trong một gia đình ấm áp như vậy. Nếu như không phải có vụ tai nạn đó... Nghe thấy Lăng Vu Đề gọi bác ấy, hốc mắt của bác Trần ửng đỏ, vội vàng đáp lại. "Haizzz! Chỉ chớp mắt~ tiểu thư đã lớn như vậy rồi! Bên ngoài trời lạnh, nhanh vào trong nào! Đại lão gia đại phu nhân, đại thiếu gia đều đã đến rồi!" Nhà tổ Lăng gia rất cổ kính, nơi nào cũng có thể nhìn thấy được dấu vết của mấy trăm năm trước lưu lại. Trong phòng khách có rất nhiều người đang nói cười, nghe thấy bác Trần nói "Nhị lão gia nhị phu nhân cùng tiểu thư đã về rồi!" thì người trong phòng khách lập tức yên lặng. Lăng Vu Đề theo cha mẹ Lăng vào nhà tổ đã chín năm chưa từng đi vào, bước chân không có lảo đảo. Người trong phòng khách đều không xa lạ, người đàn ông cao tuổi chống gậy làm từ gỗ Tử đằng đó, mặc dù khòm lưng nhưng ánh mắt lại dịu dàng y như cũ, yêu thương nhìn cô như trong ký ức. Mà những người khác, chú thím họ, anh họ, chị dâu còn có hai đứa cháu trai hơn cô mấy tuổi nữa, mỗi người đều nhìn cô rất vui vẻ, trên mặt mỗi người tràn đầy ý cười. Đương nhiên, lúc họ nhìn thấy Lăng Vu Đề đứng, họ cũng hiện lên nét ngạc nhiên. Lăng Vu Đề dừng một chút, nhấc chân đi về phía ông nội Lăng... Cụ ông lớn tuổi vì xương cốt đã hơi co rút, người ông đã từng là một người khổng lồ trong mắt Lăng Vu Đề giờ đây chỉ cao hơn cô một chút. Dang tay ôm ông nội Lăng một cái, nhẹ giọng nói: "Ông, con về rồi." Ông nội Lăng ôm lấy Lăng Vu Đề vỗ về cô, ông gật đầu, dùng giọng nói uy nghiêm xen lẫn tang thương nói rằng: "Về là tốt! Về là tốt rồi..." - - Vì Lăng Vu Đề trở về cho nên nhà tổ Lăng gia càng thêm náo nhiệt. Tất nhiên, người cười đùa nói chuyện không phải là Lăng Vu Đề, mà là mọi người trong Lăng gia đang muốn làm cho Lăng Vu Đề vui vẻ cởi mở hơn! Lúc trước đã nói rằng đời ông nội Lăng có hai anh em, cho nên chú họ không phải là con của ông nội Lăng mà là con của anh ông nội Lăng. Mấy năm trước ông cụ và vợ đã mất rồi, nhưng mà nhà tổ vẫn còn ông nội Lăng, nên mỗi cuối tuần, chú họ và cha mẹ Lăng đều dẫn theo con cái về nhà tổ thăm ông nội Lăng một ngày. Mấy năm nay, người vắng mặt chỉ có mình Lăng Vu Đề mà thôi. Sau khi cả nhà cùng ăn cơm trưa, Lăng Vu Đề và ông nội Lăng chơi cờ ở trong phòng khách. Trước năm mười tuổi, Lăng Vu Đề vẫn ở nhà tổ. Lúc đó, việc ông nội Lăng thích làm nhất chính là dạy Lăng Vu Đề chơi cờ. Hai ông cháu ngồi đối diện nhau, ông nội Lăng cười hiền từ: "Đã lâu không có đánh cờ, tiểu Vu vẫn còn nhớ chơi thế nào không?" Lăng Vu Đề gật đầu, nở nụ cười nhẹ: "Nhớ ạ." Hai ông cháu cực kì ăn ý, một người lấy cờ trắng, một người lấy cờ đen. Chậm rãi chơi cờ, vừa đánh cờ vừa trò chuyện.