Công Lược Nam Phụ

Chương 217: Công lược gian thần Tả tướng (28)




Edit: Aya Shinta

Hơn một năm nay, cô ở trong phủ Tả tướng, có Đoan Mộc Thanh Duyệt che chở, cho nên cứ việc Lăng Mộ Lam rất muốn đối phó với cô, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra biện pháp.

Vào lúc này, Lăng Mộ Lam tiến cung cũng đã được nửa tháng, nghe nói nàng ta ở trong cung cũng rất được sủng ái.

Nhưng việc khiến cho người ngoài nghi hoặc chính là, không hiểu tại sao, chỉ cần là Lăng Mộ Lam thị tẩm thì ngày tiếp theo, mặt Lăng Mộ Lam nhất định sẽ bị thương. Hơn nữa, vẫn là Hoàng Đế "tự tay" gây thương tích!

Để không ảnh hưởng tới kế hoạch của Đoan Mộc Thanh Duyệt, mỗi lần Đoan Mộc Thanh Duyệt sai người rạch mặt Lăng Mộ Lam đều sẽ không tàn nhẫn lắm, dùng thuốc tốt thì chỉ cần ba, năm ngày là tốt.

Sau đó, lại thêm vết thương mới...

Đoan Mộc Thanh Duyệt thương tổn đến Lăng Mộ Lam, tuy Lăng Vu Đề có lúc cảm thấy hắn hơi tàn nhẫn, nhưng cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Chí ít thì cô biết rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt quan tâm đến cô!

Tới hoàng cung dự tiệc, nhất định sẽ có mỹ thực. Mỹ thực trong hoàng cung mà không ăn, chẳng phải rất lãng phí hay sao?! Nhưng cô lại mang khăn che mặt nên không có cách nào ăn đồ ăn được!

Tháo khăn che mặt... Tuy Đoan Mộc Thanh Duyệt không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, thế nhưng Lăng Vu Đề cũng không muốn mình làm mất mặt Đoan Mộc Thanh Duyệt đâu!

Dù sao, trong mắt của mọi người thì cô chính là nữ nhân của Đoan Mộc Thanh Duyệt!

May là việc tới hoàng cung tham gia cung yến thì Đoan Mộc Thanh Duyệt thông báo cho cô trước nửa tháng, không biết là bởi vì cuối năm hay là nguyên nhân nào khác. Trong khoảng thời gian này, Đoan Mộc Thanh Duyệt rất bận, hầu như ngày nào cũng đều xử lý sự tình ở trong thư phòng, thấy những người mà cô chưa gặp bao giờ.

Tuy xưa nay Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ không tránh cô, thế nhưng Lăng Vu Đề vẫn tự giác không vào thư phòng.

Không cần ở bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt, thời gian nhàn rỗi của Lăng Vu Đề lại càng nhiều hơn một chút.

Nhìn mặt mình, đột nhiên Lăng Vu Đề nghĩ đến mỹ phẩm hiện đại, kem che khuyết điểm gì đó! Cô đột nhiên thông suốt, nghĩ rằng nếu không thì mình thử dùng những dược liệu kia để làm thành thuốc tương tự như kem che khuyết điểm!

Đến lúc đó, coi như không thể che khuất tất cả vết tích trên gương mặt, nhưng làm nhạt một ít thì cũng đã tốt rồi! Dù gì thì cô cũng không có cách nào từ bỏ mỹ thực trong hoàng cung!

Khoan hãy nói đến chuyện cả ngày cô vùi đầu nghiên cứu trong dược viện mà quả thực đã nghiên cứu thành công!

Đoan Mộc Thanh Duyệt biết cô đang nghiên cứu loại thuốc nào đó, hắn không có hỏi là cái gì, Lăng Vu Đề cũng không nói.

Cô dự định tạo cho Đoan Mộc Thanh Duyệt một niềm vui bất ngờ!!

Ngày đó, Lăng Vu Đề nhờ Vũ Trúc giúp cô búi một kiểu phi vân tà kế, cắm thêm một cái trâm vàng khảm hồng ngọc. Mặc vào một bộ váy dài thắt eo bằng lụa màu xanh lam có thêu hoa thụy thảo cùng chim nhạn, một đôi giày thêu ngọc trai đế mềm.

Ngay khi Vũ Trúc chuẩn bị mang khăn che mặt lên giúp Lăng Vu Đề thì cô vung vung tay: "Ta tự mình làm là được rồi, Vũ Trúc đi ra ngoài trước đi."

Vũ Trúc ngẩn người, đeo khăn che mặt mà cũng cần nàng tránh đi sao?

"Vâng." Vũ Trúc gật đầu, xoay người ra ngoài phòng.

Chờ đến khi Vũ Trúc đóng cửa phòng lại, Lăng Vu Đề mới lấy từ hộp đựng đồ trăng sức đặt trên bàn trang điểm ra một cái hộp nhỏ.

Nàng ngồi ở trước tấm gương giống như chiếc gương của hiện đại mà Đoan Mộc Thanh Duyệt đã đặc biệt đưa cho mình, bôi bôi xoa xoa gì đấy một chút.

Đại khái sau nửa giờ, Vũ trúc ở bên ngoài cũng bận tâm gọi cô: "Cô nương, ngài đeo cái khăn che mặt mà sao lâu như vậy? Không phải ngài lại gỡ kiểu tóc ta búi cho ngài rồi đấy chứ?!"

Sở dĩ Vũ Trúc sẽ dùng từ "lại", đương nhiên là bởi vì Lăng Vu Đề từng làm như thế rồi! Cái cô nương Lăng Vu Đề này, bởi vì chê việc búi tóc rồi đeo đồ trang sức lên thì quá nặng, dù sao cũng không ra khỏi cửa gặp người nào, thế nên đã lén lút dỡ xuống.

Lăng Vu Đề đứng dậy khỏi ghế, sau đó cầm lấy áo choàng màu trắng được móc trên giá áo rồi khoác lên người, lại cầm lấy khăn che đặt ở trên bàn trang điểm.

Quay về bóng người của mình trong gương mà cười cợt, cô nhấc chân đi tới cửa phòng rồi mở cửa ra.

"Cô..." Vũ Trúc bị cô làm cho nghẹn họng, bởi vì giờ khắc này nàng ấy bị kinh diễm đến mức nói không nên lời!

Nhìn Vũ Trúc trợn mắt há miệng, kinh diễm tràn đầy trong mắt, Lăng Vu Đề nhếch môi nở nụ cười: "Sao? Không quen biết ta?"

Vũ Trúc há há miệng, lại là một tiếng "Cô...". Thế nhưng còn chưa nói xong, thì đã bị nước miếng của mình làm cho sặc sụa.

Một hồi lâu sao thì Vũ Trúc mới hoàn hồn lại, không dám tin tưởng nhìn Lăng Vu Đề: "Cô nương, ngài làm thế nào thế?! Sẹo trên mặt đã không còn rồi?!"

Lăng Vu Đề lắc đầu một cái: "Không phải là không có, mà là bị ta che khuất. Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng để cho A Duyệt đợi lâu." Nói xong, Lăng Vu Đề cầm khăn che trong tay đeo lên.

Bởi vì mấy ngày nay Lăng Vu Đề đều ngủ trong viện tử của mình, cho nên cô còn phải đi từ viện tử của mình qua Thanh Cư.

"Ai cô nương... Tại sao lại đeo khăn che mặt nhỉ?! Cô nương đẹp như vậy thì hoàn toàn không cần đeo khăn che mặt mà!" Vũ Trúc nghi hoặc nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề vừa cười, vừa đeo khăn che mặt lên lại: "Ta phải cho A Duyệt một bất ngờ!"

Vũ Trúc cười gật đầu: "Thì ra là như thế, vậy thì chúng ta mau đi thôi!"

Tuyết rơi liên tục mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng coi như đã ngừng một chút, Lăng Vu Đề và Vũ Trúc đi đến Thanh Cư.

Đoan Mộc Thanh Duyệt đã dậy từ sớm, sau đó lại xử lý một ít việc. Nghe Mông Nguyên bẩm báo rằng Lăng Vu Đề đã đến rồi, hắn mới gật đầu liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở cách hắn không xa.

"Bên Đại Kỳ quốc, ngươi chỉ cần dựa theo lời ta nói mà làm là được, đi đi." Đoan Mộc Thanh Duyệt thản nhiên nói.

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đứng dậy, hai tay ôm thành quyền: "Thuộc hạ, chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng của chủ nhân!"

Đoan Mộc Thanh Duyệt gật đầu, người đàn ông trung niên liền nhấc chân rời thư phòng, vừa vặn gặp được Lăng Vu Đề vừa mới đi tới cửa.

Nhìn người đàn ông trung niên với khuôn mặt cùng cách ăn mặc đều rất phổ thông, Lăng Vu Đề dừng bước chân một chút. Trung niên nam tử kia cũng ngừng lại, cung kính cười với Lăng Vu Đề: "Chào cô nương!"

Lăng Vu Đề gật gù không nói gì, Đoan Mộc Thanh Duyệt đã từ trong thư phòng đi ra: "Tới rồi à."

Cô chuyển tầm mắt chuyển qua Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó nhấc chân đi vào: "Ừm, dùng bữa sáng cùng uống thuốc chưa?"

Bởi vì phải trang điểm, vậy nên sau khi Lăng Vu Đề làm đồ ăn sáng cho Đoan Mộc Thanh Duyệt thì cô để người khác đưa tới Thanh Cư.

Nghe thấy Lăng Vu Đề quan tâm mình, Đoan Mộc Thanh Duyệt rất tự nhiên gật đầu đáp lại: "Ừm, đã dùng rồi."

Nhìn Lăng Vu Đề ăn mặc như vậy, tuy cô mang khăn che mặt nhưng Đoan Mộc Thanh Duyệt vẫn cảm thấy rằng: "Hôm nay ngươi rất đẹp!"

Nghe được lời khen ngợi thật lòng này, Lăng Vu Đề hơi đỏ mặt, khẽ rũ mắt xuống. Sau một khắc, cô lại giương mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Duyệt, có chút vui vẻ nói rằng: "A Duyệt, ta cho ngươi một niềm vui bất ngờ!"

Đoan Mộc Thanh Duyệt nhíu nhíu mày, sau đó nghiêng đầu nhìn hai tay trống trơn của Lăng Vu Đề, đúng là có chút ngạc nhiên đối với cái "kinh hỉ" của cô: "Được, cho ta đi."

"Ngươi nhắm mắt lại trước đi!"

Đoan Mộc Thanh Duyệt nghe lời nhắm mắt lại, Lăng Vu Đề không có lập tức lấy khăn che mặt của cô xuống...

Aya: Hồi bữa trước, Aya đang tung tăng vì hết thế giới này thì sẽ qua đến phần PHẢN CÔNG ~~~ nhưng lên đọc lại truyện thì lại thấy tiếp đó là phần Công lược bạn trai cũ TvT.... Là bạn nào nói Aya là hết phần này thì qua phản công đấy TvT ~~~ Bắt đền bắt đền!!!

Truyện convert hay : Hào Môn Vô Địch Con Rể