Công Lược Nam Phụ

Chương 130




Edit: Aya Shinta

"Nhưng khó chịu! Tiểu Vu không muốn gọi người là ba!" Lăng Vu Đề bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện.

Cô đã sớm muốn đổi một cái xưng hô!

Cũng không thể để sau khi cô công lược thành công mà còn phải tiếp tục gọi Lăng Kiêu Hàn là ba chứ?!

"Không muốn gọi ta là ba?!" Lăng Kiêu Hàn hơi kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề.

Không gọi ba, vậy thì gọi là gì?! Hắn không phải là ba của cô sao?!

Hay là, cô cho rằng, ba nuôi liền không phải là ba rồi?!

Lăng Vu Đề gật đầu: "Ừm, mỗi lần khi gọi ba, đều như không cẩn thận như là sẽ cắn phải đầu lưỡi mình vậy! Tiểu Vu muốn gọi tên người! Kiêu Hàn!"

Khi gọi ra hai chữ "Kiêu Hàn" thì Lăng Vu Đề nhếch môi cười, hai cái răng nanh liền lộ ra.

Khi hai chữ này được nói ra từ miệng Lăng Vu Đề, trong lòng Lăng Kiêu Hàn xẹt qua một tia dị dạng.

Như lông chim cọ qua, ngứa, cái xúc cảm kia, lại rất khoan khoái...

"Có thể không? Tiểu Vu có thể gọi người là Kiêu Hàn không?" Lăng Vu Đề tiến sát vào mặt Lăng Kiêu Hàn, nhìn thẳng đôi mắt của hắn.

Lăng Kiêu Hàn cảm thấy cô con gái này của mình đúng là càng lúc càng to gan!

Cô bây giờ, nơi nào còn có cái dáng vẻ khúm núm câu nệ lúc trước, ngay cả khi nói chuyện cũng không dám nhìn hắn!

"Được được! Nếu Tiểu Vu muốn gọi như thế, vậy thì gọi như thế đi!" Cuối cùng, Lăng Kiêu Hàn vẫn đồng ý với cái yêu cầu vô lý của Lăng Vu Đề!

"Cảm ơn Kiêu Hàn, Kiêu Hàn tốt nhất, moa moa ~" Đoạn, Lăng Vu Đề lại hôn trên mặt Lăng Kiêu Hàn một cái rồi như không có chuyện gì xảy ra mà đi chơi di động.

--

Nhạc Ninh cùng Mộ Phong, ngay khi tin tức Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng mến nhau được hai ngày, tuyên bố tin tức đính hôn!

Lễ đính hôn được tổ chức ở tháng sau, thời gian còn có nửa tháng.

Thời gian đính hôn cũng cùng thời gian khi Lăng Kiêu Hàn cùng Nhạc Ninh đính hôn trong kịch tình.

Trong kịch tình, đính hôn đã không thành công.

Bởi vì Dã Cuồng đến!

Dã Cuồng đã ngăn cản thành công lễ đính hôn của Lăng Kiêu Hàn cùng Nhạc Ninh!

Như vậy lần này, Lăng Vu Đề phỏng chừng cũng giống nhau không sai lệch!

Cô ôm một loại ý đồ xấu xem cuộc vui, chờ mong một ngày kia đến!

Từ khi Lạc Lạc nói cho Lăng Vu Đề, cô ấy cùng một con người yêu đường mà không có được sự ủng hộ của Lăng Vu Đề thì, Lạc Lạc cũng không còn liên lạc với Lăng Vu Đề nữa.

Coi như là Lăng Vu Đề chủ động tìm cô ấy, cũng không tìm được Lạc Lạc.

Cuối tuần trước buổi lễ khai giảng trôi qua rất nhanh, Lăng Vu Đề càng ngày càng coi trời bằng vung, Lăng Kiêu Hàn càng ngày càng sủng nịch cô!

"Kiêu Hàn Kiêu Hàn! Người còn nhớ ngày hôm qua đã đáp ứng chuyện của Tiểu Vu không?"

Ăn xong bữa sáng, Lăng Vu Đề nhìn Lăng Kiêu Hàn vẫn cúi đầu xem công văn, suy nghĩ một chút, cô trực tiếp đi tới bên người Lăng Kiêu Hàn, sau đó kéo kéo lỗ tai của hắn mà hô.

Lăng Kiêu Hàn giật giật lông mày, hắn móc móc lỗ tai của chính mình: "Nhớ tới nhớ tới! Đưa Tiểu Vu đi tới trường học mà!"

"Ừm, Tiểu Vu đã ăn xong, chúng ta đi thôi?!" Lăng Vu Đề rút công văn khỏi tay Lăng Kiêu Hàn, sau đó kéo cánh tay của hắn đi về phía ngoài cửa.

Lăng Kiêu Hàn cười đi theo phía sau Lăng Vu Đề mà cùng ra ngoài.

Có lúc, Lăng Kiêu Hàn nghĩ, có phải là hắn đã sủng Lăng Vu Đề quá mức đấy chứ?!

Nhưng, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng hắn đã coi việc sủng cô là một việc rất đỗi quen thuộc!

Rõ ràng, cũng mới một tháng mà thôi!

Vậy mà hắn đã nuôi thành thói quen!

Ngày hôm nay là Lăng Kiêu Hàn tự mình lái xe, Lăng Vu Đề ngồi ở ghế phụ, vẫn líu ra líu ríu nói liên tục.

Không biết làm sao, Lăng Vu Đề nói còn có tám ngày chính là lễ đính hôn của Nhạc Ninh cùng Mộ Phong: "Cho nên nói, kỳ thực chị Nhạc Ninh thích anh Mộ Phong, mà những tin tức nói chị ấy cùng người sói Dã Cuồng mến nhau là giả đó chứ?! Những nhà truyền thông cũng quá đáng thật, cũng không cần chứng thực mà liền đưa tin!"

Lăng Kiêu Hàn đang lái xe thì nhìn Lăng Vu Đề một chút, hắn không có nói việc đính hôn giữa Nhạc Ninh và Mộ Phong là giả, cũng không có nói Nhạc Ninh cùng Lang Nhân Dã Cuồng mến nhau là sự thật.

Hắn sợ sau khi mình nói sau, Lăng Vu Đề sẽ la hét nói muốn hắn đi giúp Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng!

Nếu như đứng trên góc độ là bạn bè, xác thực hắn nên giúp Nhạc Ninh.

Thế nhưng nếu như đứng về phía các thế gia vampire, hắn lại không khoan dung dị tộc mến nhau!

Vì thế, hắn quyết định giữ yên lặng!

Không được câu trả lời của Lăng Kiêu Hàn thì Lăng Vu Đề cũng không thèm để ý, bản thân cô đang nói rất hăng say: "Đúng rồi, đến ngày đính hôn của chị Nhạc Ninh cùng anh Mộ Phong, Kiêu Hàn cùng Tiểu Vu mặc bộ lễ phục đã mua hồi dạo phố được không?!"

Cái bộ lễ phục kia là của tình lữ, lúc đó Lăng Kiêu Hàn nói không thích hợp thì Lăng Vu Đề trực tiếp nói một câu: "Hoàn toàn có thể coi chúng nó là trang phục cha con mà!"

Lăng Kiêu Hàn càng không có gì để nói!

"Được."

Sau khi quyết định được tới buổi tiệc thì mặc cái gì, cũng đã đến Đại học Thánh phệ rồi.

Lăng Vu Đề cởi đai an toàn, hôn lên mặt Lăng Kiêu Hàn một cái thì liền xuống xe.

Lăng Kiêu Hàn nhìn Lăng Vu Đề đi vào trường học rồi, mới lái xe rời đi.

Trở lại trong phòng học, Lăng Vu Đề nhìn thấy Lạc Lạc mà đã nửa tháng qua đều không có liên lạc được.

Tâm tình Lạc Lạc có chút tệ, nguyên bản gương mặt vampire trắng nhợt, Lạc Lạc lúc này, quả thực nhợt nhạt đến mức có chút dọa vampire!

Lăng Vu Đề vội vã đi tới bên người Lạc Lạc: "Lạc Lạc, cậu không sao chứ?"

Lạc Lạc giương mắt nhìn Lăng Vu Đề, ánh mắt của cô ấy có chút tan rã, không có tiêu cự.

Một hồi lâu, cô ấy tựa hồ mới nhận ra Lăng Vu Đề, sau đó ôm vai Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu... Tiểu Vu, tôi hại chết Hách Di, tôi hại chết anh ấy!"

Lạc Lạc nói rất nhỏ, chỉ có Lăng Vu Đề nghe thấy, đối với Hách Di trong miệng Lạc Lạc, Lăng Vu Đề biểu thị, cô không quen biết đâu!

"Lạc Lạc... Hách Di, là ai nhỉ?"

Vẫn chưa nói hết, Lăng Vu Đề cũng cảm thấy được có cái gì ướt nhẹp lên trên bả vai cô, cô biết, đó là nước mắt của Lạc Lạc.

Đến cùng là ai chết, vậy mà để Lạc Lạc khổ sở như vậy đây?

"Hách Di, Hách Di chính là con người mà tôi yêu!" Lạc Lạc nói, mang theo tiếng khóc nức nở.

Lăng Vu Đề:!!!!

Vì thế, kỳ thực Lạc Lạc đã từng giao du với con người, chỉ là người nọ, chết rồi!

Vậy nên, Lạc Lạc mới lấy phương thức liên gia gả tới Nhạc gia hay sao?

"Anh ta..." Đã chết như thế nào?

Lăng Vu Đề không có hỏi, cô vừa hỏi, không phải là đang xát muối lên vết thương Lạc Lạc hay sao!

Vì lẽ đó nên cuối cùng thì Lăng Vu Đề cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Lạc, không hề có một tiếng động mà an ủi cô ấy.

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, Lạc Lạc buông Lăng Vu Đề ra, cô ấy gạt gạt nước mắt trên mặt, nhìn thấy vai của Lăng Vu Đề bị cô ấy làm cho ướt mẹp.

Lạc Lạc có chút áy náy nhìn Lăng Vu Đề: "Xin lỗi Tiểu Vu..."

Lăng Vu Đề không thèm để ý lắc đầu một cái, sau đó ngồi xuống sát bên Lạc Lạc: "Đừng khổ sở!"

Lạc Lạc vừa nói xong thì trong đôi mắt cô ấy lại chứa đầy nước mắt.

"Tiểu Vu, tôi thật sự thật là khổ sở! Tôi cho rằng, cho rằng tôi với anh ấy, cứ việc trong nhà phản đối, cũng có thể cùng nhau! Nhưng mà không nghĩ tới..."

Aya: Tối mai làm bánh, không ra chương...