Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 27: Chương 27




Louis tạm dừng vài giây ngắn ngủi, xác nhận lại hình thức màu xanh lục không bị kích hoạt.

Thật tốt, mặc kệ là vấn đề bản đồ hay là nguyên nhân gì khác, chỉ cần không kích hoạt hình thức màu xanh lục thì nó là một hình thức tốt.

Louis ức chế kích động trong lòng, động tác thong thả mà ngả ngớn.

Một tay hắn cố định sau lưng mị ma, một tay khác kéo cổ tay mị ma.

“Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Ác ma đỉnh cấp nói nhỏ, Bùi Y chỉ cảm thấy độ ấm nóng rực nơi cổ tay, cùng với mềm mại và ướt át nhẹ nhàng lướt qua như lông chim phía trên xương quai xanh.

Trong nháy mắt, mị ma cảm thấy hình như mình là một đạo cụ ma pháp vừa nguy hiểm vừa quý hiếm, được ác ma cẩn thận đặt trong lòng bàn tay thưởng thức.

Nhưng mà giây tiếp theo lại bị kéo về hiện thực phồn hoa.

Tất cả tiếng vang từ hẻm núi đều trở lại, thậm chí y còn nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ nhàng của chị gái mị ma nào đó.

Ác ma đỉnh cấp hôn một cái thật mạnh lên con dấu ma pháp của y, hàm răng chỉnh tề gần như không bao giờ làm vũ khí nhưng lại vô cùng sắc bén cắn lên.

Đau đớn rất nhỏ cùng với rót vào ma lực, nếu không phải Louis giữ chặt y thì Bùi Y thật sự sẽ ngã ngồi trên mặt đất.

Y chưa bao giờ biết rót vào một chút ma lực còn có thể kích thích như vậy.

“Được rồi.” Thanh âm mang theo ý cười của Louis truyền đến từ bên tai mị ma, hắn xoa xoa tóc dài hơi cuốn mềm mại của mị ma “Có thể đứng được không?”

Bùi Y hoãn mấy giây mới trả lời: “Có, có thể.”

Louis không hoàn toàn buông y ra, chờ mị ma run run rẩy rẩy đi vài bước, bước chân không loạng choạng nữa mới thu hồi lại cánh tay đỡ nhẹ ở phía eo lưng mị ma.

Bùi Y hít sâu, chỉ vào một cái lều màu đỏ có đỉnh nhọn phía xa nói: “Đó chính là nơi diễn ra lễ khai mạc, chúng ta nhanh qua thôi, chờ tí nữa đoạt vị trí sẽ không quá yên bình. Thế nhưng em nghĩ, nếu là Louis các hạ thì nhất định không thành vấn đề.”

Louis cảm thấy hứng thú nói: “Đoạt vị trí của Ngày tình thú có quy tắc đặc biệt gì sao?”

Bùi Y cười cười, không lập tức trả lời: “Ngài đi xem một cái sẽ biết. Em bảo đảm, ít nhất không phải là quy tắc làm nhóm ác ma chán ghét.”

Louis bị mị ma kéo chạy, hắn hơi chú ý đến hẻm núi có một vài chủng tộc mang cánh bay, vì thế hắn kéo Bùi Y một cái, giương cánh bay lên.

Bùi Y hoảng sợ, vội vàng nắm lấy vạt áo Louis: “Các hạ, nơi này có luật cấm bay, chỉ có khách hàng nhận được giấy cho phép mới có thể —” bay….

Khi y nói chuyện thì đã chậm.

Điều luật cấm bay được khởi động, một lượng lớn phi đạn ma pháp màu đỏ bay về phía Louis.

Tất cả sinh vật đều nhìn về phía nơi đó, là tên ngốc nào không lấy giấy chứng nhận cho phép bay đã dám bay vậy.

Louis hoảng sao?

Không, hắn không hoảng hốt một chút nào.

Bởi vì không một công kích nào có thể đánh trúng hắn.

Hắn đều không cần dừng trình tự, kỹ năng vô hiệu hóa đã phát động.

Không biết là giả thiết do tên kế hoạch nào nhàn tới không có việc gì viết, dù sao một cái kỹ năng đặc biệt không ma pháp như vậy, hiệu quả lại lớn ngoài ý muốn.

Đạn ma pháp tự động tan biến ở khoảng cách nửa thước xung quanh Louis, như là bị làm yếu đi mấy trăm lần vậy, thời điểm nó nổ tung không khác gì khi các ấu tể chơi trò gậy ma pháp tiên nữ.

Mị ma khiếp sợ không nói lên lời, dùng tay che miệng lại, trong đầu trống rỗng.

Đây thực sự không phải là tên pháp sư nào đã đổi đạn ma pháp thành đạn giả đấy chứ?

Phải biết rằng điều luật cấm bay của hẻm núi Marquette được tạo ra từ 16 vị pháp sư truyền kỳ, cho dù là Thiên giới đánh vào thì chỉ cần các thiên sứ dám bay là nó có thể bắn chết một đoàn Sí thiên sứ sáu cánh.

Nhưng hiện tại, một ác ma, dưới tình huống trong ngực còn mang theo một con mị ma, không hề cố kỵ cất cánh, hơn nữa còn bay được một đoạn.

Quan trọng nhất chính là những phi đạn ma lực ma pháp càng nạp nhiều năng lượng hơn phi đạn ma pháp bình thường ở trước mặt hắn chính là một trò cười.

Có thể tưởng tượng, trong lần gặp mặt lần tới của các pháp sư, trong 16 vị pháp sư truyền kỳ ít nhất có một nửa muốn khóc ngất ở phòng nghiên cứu, một nửa còn lại chắc chắn là còn chưa đến buổi gặp mặt.

Gargamel đặc biệt mua vé VIP, nằm vùng ở hẻm núi Marquette trước khi diễn ra Ngày tình thú với mong muốn sẽ bắt giữ một vài tin tức nổi trội, cầm lấy thủy tinh ghi nhớ điên cuồng chụp ảnh.

“Tốt, chính là cái này, đầu đề mới của số sau. Ác ma bá đạo yêu tôi 2 — bay lượn trên trời cao cùng ôm công chúa!”

“Vị các hạ này, xin ngài hãy dừng lại.”

Một quỷ hút máu mặc quần áo hoa lệ bay đến trước mặt Louis, hắn cẩn thận dừng lại cách 3m. Nói giỡn, đối phương ngay cả điều luật cấm bay cũng không sợ, muốn nghiền chết hắn còn không phải đơn giản như nghiền một con kiến.

Louis nhìn quỷ hút máu.

Quỷ hút máu có chút khẩn trương, hắn cảm thấy hắn khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh. Nhưng mà quỷ hút máu căn bản sẽ không đổ mồ hôi a.

“Các hạ, đây là giấy chứng nhận cho phép bay của ngài.” Quỷ hút máu khom lưng 90 độ, đôi tay đưa ra một tấm thẻ được buộc xung quanh bằng một sợi dây lụa vàng kim.

Ba mươi giây sau khi chuyện này xảy ra, Ủy ban quản lý của hẻm Marquette đã nhanh chóng quyết định cấp một giấy chứng nhận bay cho vị ác ma đỉnh cấp này.

Nói giỡn, đánh không đánh lại, không cấp phép cho hắn thì chẳng lẽ xông lên đưa đồ ăn sao?

Ủy ban quản lý nhất trí cho rằng, cho hắn một giấy chứng nhận, để hắn bay, muốn bay bao lâu thì bay, đây mới là cách làm giảm tổn thất đến mức thấp nhất.

Nếu Louis biết được quyết định mưu trí của thành viên Ủy ban quản lý thì nhất định sẽ đồng ý với phương thức tự hỏi của bọn họ, cũng sẽ khen ngợi. Mà hiện tại, hắn cũng không biết Ủy ban quản lý của hẻm núi Marquette trải qua đấu tranh tư tưởng như thế nào, chỉ biết, quỷ hút máu trước mắt này còn khá biết điều.

Hắn hơi hơi gật đầu, nói: “Bùi Y, có thể nhận thẻ giúp ta không?”

Bùi Y ngây ngốc lên tiếng, nhận tấm thẻ đen cho phép bay từ trong tay quỷ hút máu.

Quỷ hút máu lộ ra nụ cười nghề nghiệp: “Chúc ngài chơi vui vẻ ở hẻm núi Marquette.” Nói xong, nhanh chóng bay mất.

Chờ đến khi rẽ hai lần, xác định ác ma đỉnh cấp đó không nhìn thấy mình, quỷ hút máu mới cầm lấy thủy tinh liên lạc, kêu trong nhóm Ủy ban quản lý: “Các đồng nghiệp thân ái của ta, các bạn nhất định không thể tin ta đã nhìn thấy ai.”

“Ai?” Thủy tinh liên lạc chấn động một chút.

“Một mị ma tên là Bùi Y, nhi tử của Ruth. Hắn thu phục đại ác ma bay loạn kia!”

Thủy tinh liên lạc an tĩnh một lúc.

Sau đó một âm thanh có đề-xi-ben vô cùng cao phát ra: “Con của ta!? Nó rốt cuộc có thể mị hoặc các sinh vật khác sao? Mama quá kích động.”

———

Nhận được giấy cho phép bay, điều luật cấm bay liền không phát động công kích với Louis nữa. Nhưng mấy chục giây vừa mới xảy ra đã nhanh chóng được truyền bá rộng rãi khắp hẻm núi Marquette.

Bùi Y tương đối nghiêm túc quan sát ác ma đỉnh cấp.

Louis có chút buồn cười hỏi y: “Trên mặt ta có cái gì sao?”

Bùi Y: “Là lực lượng. Cả người ngài đều tản ra hương vị của lực lượng cường đại, có thể trở thành hàng xóm thành phố ngầm của ngài thật sự là vinh hạnh của em.”

Louis nhận toàn bộ lời tâng bốc của mị ma: “Có thể gặp em cũng là vinh hạnh của ta. Ta chưa bao giờ gặp một mị ma xinh đẹp và đáng yêu như em.”

Sau khi khen ngợi lẫn nhau một trận, Louis đáp xuống trước lều trại diễn ra lễ khai mạc Ngày tình thú.

Không khí nơi này, không quá thân thiện.

Thậm chí, có một chút giương cung bạt kiếm.

Ở hàng ghế phía trước, có một con ác ma Băng Sương đang ngồi. Bên người hắn là một ngự tỷ mị ma chân dài ngực lớn, hơn nửa thân thể của nàng đều dựa vào người ác ma băng sương, đang trêu đùa với các mị ma khác: “Các chị em, làm nhanh lên nha. Mị ma cùng đồng bạn cuối cùng không chiếm được vị trí sẽ phải tiếp ~ nhận ~ trừng ~ phạt ~ đó ~”

Nàng vừa dứt lời, những mị ma khác đều động.

Hoặc là giữ chặt cà vạt của đồng bạn, hoặc là đặt đồng bạn lên lưng ghế…..

Louis nhìn nhóm mị ma không chớp mắt, nghĩ thầm, đây là hành động gì vậy? Mị ma của hắn cũng muốn làm vậy với hắn sao?

Ngẫm lại, thế mà có một chút chờ mong nho nhỏ.

Nhưng mà, Bùi Y lại không động.

Những em gái mị ma đó cũng không phải khen thưởng đồng bạn các nàng, mà là “uy hiếp” trần trụi.

“Nếu thua, anh không cần trở lại nữa nha.”

“Anh sẽ thắng đúng không? Bằng không, roi nhỏ của em nói nó rất nhớ anh đó.”

Louis: “?”

Bùi Y kéo kéo ống tay áo của Louis, nói thầm vào lỗ tai: “Chỉ có kẻ mạnh mới có thể có được chỗ ngồi. Vào vị trí lễ khai mạc là trò chơi mà tất cả các mị ma mang theo đồng bạn đều cam chịu tham dự. Mị ma cùng đồng bạn không chiếm được chỗ ngồi sẽ phải lên đài nhận trừng phạt.”

Louis: “Ta có thể biết được nội dung trừng phạt là cái gì không?”

Bùi Y dừng một chút nói: “Mỗi năm đều không giống nhau lắm, nhưng điểm giống nhau chính là làm ngài nhìn mà lại không ăn được.”

Louis tưởng tượng hình ảnh này một chút, đệt, phản ác ma giống hệt hình thức màu xanh lục.

Không được, thật vất vả hắn mới thoát được hình thức màu xanh lục, hắn không thể lại thua ở trong tay trò chơi trừng phạt của mị ma.

“Thế nào mới được coi là vào sân?” Louis bỗng nhiên tràn ngập ý chí chiến đấu.

Bùi Y ý bảo ác ma đỉnh cấp nhìn đường cong màu trắng bạc trên mặt đất: “Đi vào khu vực màu bạc liền cam chịu tham dự trò chơi. Tiến vào khu ghế sô pha dài trong lúc hỗn chiến tức là thành công chiếm chỗ. Thế nhưng phải cẩn thận, trước khi bắt đầu lễ khai mạc thì ai chiếm được ghế cũng đều có thể bị khiêu chiến.”

A, đánh nhau.

Louis khẽ gật đầu. Cái này đúng là trò chơi mà ác ma thích.

“Như vậy, nếu thua có trừng phạt, thì kẻ thắng sẽ có được khen thưởng gì chứ?”

Đôi mắt Bùi Y sáng lấp lánh, cười lộ ra răng nanh: “Nếu ngồi ở ghế số 1 thì có thể chọn thoải mái tất cả đồ chơi ở triển lãm.”

Chơi cụ!

Cái từ này thế mà không đánh mosaic!

Louis quyết định kéo độ yêu thích bản đồ này ra khỏi trong góc, từ nay về sau, hẻm núi Marquette chính là một trong những bản đồ mà Louis hắn thích nhất!

“Chờ một lát, ta nhất định sẽ thắng được quyền chọn lựa tất cả các món đồ chơi cho em.”

Louis khí phách hăng hái bước một chân vào trong sợi dây màu bạc.

Những sinh vật dưới lòng đất khác nhìn về phía hắn, như là đánh giá thực lực của đối thủ mới.

Louis căn bản không muốn dừng lại bước chân, hắn muốn ngồi ở ghế số 1, hắn muốn lựa chọn món đồ chơi! Không có sinh vật nào có thể ngăn lại hắn, không có!

“Này, tiểu tử mới tới cũng quá kiêu ngạo rồi đấy. Thế mà muốn trực tiếp đi qua?”

Louis nhướng mày: “Có lẽ ta còn có thể bay?”

Hết chương 27