Công Khai

Chương 81: PN10: Từ ngữ lang sói






Dịch: Thiên Thiên

Các cư dân mạng vốn khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông trai giới dưỡng tính, nho nhã quân tử khắc cốt ghi tâm như Hạ Linh Tễ, một ngày nào đó sẽ có mối quan hệ cùng một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy động lòng người, vành tai chạm tóc mai, quấn quýt gắn bó keo sơn.

Dù sao, trước đó họ chỉ đọc những câu văn để cảm nhận được tình yêu của Hạ Linh Tễ dành cho Tần Mang.

Nhưng vừa rồi lại dưới dạng video, nó xuất hiện trước mắt bọn họ một cách đột ngột và bùng nổ!

Làm sao có thể không tò mò.

Hơn nữa, càng là những thứ không nhìn thấy được, càng khiến người khác lại muốn tiếp tục nhìn trộm.

Ví dụ như phòng live đột ngột bị ngắt kết nối.

Khán giả suýt chút nữa đánh sập tài khoản weibo chính của tổ chương trình.

Yêu cầu họ tiếp tục phát livestream.

Sau đó, tài khoản chính thức ra mặt, nói rằng—–

[Bên vợ chồng Cực Quang không tiện livestream, mọi người có thể đi xem phòng live của các cặp đôi khách mời khác.”

“A a a a a a a a không tiện??? Có chỗ nào không tiện? Các người đừng có lơ! Mau ra đây nói rõ ràng xem!”

“Mọe, các người thật biết cách khơi dậy sự tò mò của tui đấy!”

“Đạo diễn, ông không có lương tâm!!!”

“Tui muốn xem Hạ thần thế nào mà có thể diễn giả “làm” thật!!!”

“Mau cho tui xem điii!”

“Không tiện thì sao! Tui chính là thô lỗ lại không biết lễ phép như vậy đấy! Không nên xem tui cứ phải xem! Chống eo.jpg!”

“Hè hè hè, không phải ngày mai vẫn phải ghi hình sao, tiểu sư tử có xuống được giường không?”

“Đây là thứ tui đánh đổi giấc ngủ đêm nay để xem đấy!!! @Hôm nay kết hôn chưa”

“@Hôm nay kết hôn chưa, mau mở livestream đi, đừng ép tôi lóc khóc giãy đành đạch lên ở đây!!”

“…..”

Khán giả đều đang “la lối khóc lóc” trên mạng.

Còn Tần Mang thì đang tức giận trên giường.

Vừa nãy, cô liếc nhìn đến cánh cửa còn chưa khóa, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên mất điều gì.

Livestream đấy!

Hôm nay sẽ có một buổi live đột kích trực tiếp!

Cô thậm chí còn không dám xem weibo, chứ đừng nói là xem tình hình của siêu thoại Cực Quang.

Mỗi lần cô phải lấy rất nhiều can đảm, dũng khí mới có thể ấn vào xem siêu thoại Cực Quang.

Vì—

Siêu thoại này bi3n thái đến mức, ava của siêu thoại chính là bức ảnh đầu tiên được Loạn Mã đăng tải.

Bông hoa cắm trong bình hoa.

Bình thường đã không dám xem, chứ đừng nói là bây giờ.

Đầu ngón chân thon dài trắng nõn của Tần Mang đá vào kẻ đầu sỏ gây tội ở bên cạnh: “Em không muốn sống nữa….”

Lúc này, tất cả cửa ra vào và cửa sổ đều đã được đóng lại, chỉ còn lại một chiếc đèn tường làm đèn chiếu sáng.

Vì cảnh đối diễn vừa rồi, trên chiếc mũi cao của Hạ Linh Tễ đang đeo chiếc kính gọng vàng, trong ánh sáng mờ, người đàn ông đứng cạnh giường có vòng eo và đường cong cơ bụng hoàn hảo, sắc thái cấm dục cùng dáng vẻ uể oải lười biếng không kiềm chế được, tất cả cấu thành một không gian quyến rũ mê hoặc lòng người.

Ừm.

Hạ Linh Tễ cũng rất hiểu Tần Mang.

Biết đây là vị trí đứng mà cô yêu thích nhất.

Quả nhiên.

Cô gái vừa rồi còn tức giận đến mức che hết mắt lại, bây giờ từ từ mở những đầu ngón tay nhỏ nhắn ra, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn thẳng về phía vòng eo săn chắc của anh.   Liêm sỉ chị gái 

Hai đường nhân ngư dài và hẹp ở hai bên sườn như ẩn như hiện dưới lớp vải lụa, phong cảnh còn lại được giấu đến kín mít.

Tần Mang nhìn chằm chằm vào vòng eo của anh, mở to mắt nhìn vài giây, rồi sau đó mới khẽ chớp.

Tay khẽ động, ý đồ cố gắng kéo vạt áo đang buông xuống của người đàn ông lên.

Một tay Hạ Linh Tễ giữ lấy cổ tay của cô.

Đôi môi mỏng lạnh của người đàn ông ngậm lấy đôi môi đỏ mọng đang kinh ngạc mà hé mở của cô gái, như thể mùi hương lạnh lẽo của băng đang triền miên quấn quanh, thấm đẫm mùi thơm nồng nàn.

Ngay lúc đầu óc Tần Mang đang mơ màng mà đảo khách thành chủ.

Lại nghe thấy Hạ Linh Tễ nói nhỏ bên tai cô, không nhanh không chậm mà thốt ra—

“Em có thể chọn…..”

“Chết đi sống lại.”

Tần Mang nhìn đôi mắt vốn lãnh đạm nhưng lúc này lại tràn đầy d*c vọng của người đàn ông, khóe mắt cô ngập nước, trong đầu chỉ còn lại câu nói đầy ý cười cuối cùng của anh.

Mọe— lại còn chết đi sống lại.

Đồ đàn ông chó này chắc chắn cố ý!!!

……

Tần Mang mơ mơ màng màng không biết thời gian, nghiêng đầu sang một bên có thể nhìn thấy tấm rèm cửa đã được mở ra từ lúc nào.

Bầu trời tối đen như mực.

Bên ngoài là logo chương trình được tạo nên từ nhiều dãy đèn nối tiếp nhau.

Nghĩ đến việc vẫn còn trong thời gian quay chương trình.

Đầu óc đang mê mang của Tần Mang tỉnh táo hơn vài phần: “Anh nhanh lên.”

Nghe thấy lời thúc giục của bà Hạ.

Vẻ mặt Hạ Linh Tễ bình tĩnh tự nhiên, ngay cả góc độ cũng không có chút thay đổi nào.

Thuận miệng hỏi: “Thiếu nước?”  =)))))

Tần Mang phản ứng chậm 2 giây, đôi mắt trợn to nhìn anh: Đồ chó này vậy mà lại bắt đầu nói H văn!

“Anh thiếu nước chứ em còn lâu mới thiếu nước!!!!”

Hạ Linh Tễ: “Nếu đã không thiếu chút nước này của anh, thì em gấp cái gì?”

Tần Mang: “???”

A a a a a a!

“Đồ đàn ông chó!!!”

Đêm đó.

Sau khi xong việc, xương quai xanh của Hạ Linh Tễ nhiều thêm một dấu cắn rất sâu và rộng.

Ừm, đúng vậy, vào thời điểm mấu chốt thì Hạ phu nhân vẫn còn sót lại chút lý trí.

Biết không thể cắn vào vị trí dễ bị người khác thấy.

Dù sao thì, ngày mai vẫn còn phải ghi hình.

*

Sáng sớm hôm sau.

Nhân viên tổ tiết mục và các vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên ngoài căn biệt thự trên nước nhìn nhau.

Đạo diễn quay phim phụ trách vợ chồng Cực Quang nuốt nước bọt hỏi: “Cái kia….. Còn 10 phút nữa là đến thời gian ghi hình rồi.”

Không dám nhìn thẳng vào mắt những vệ sĩ đó.

Mọe ơi.

Mặt mũi đều không có cảm xúc gì, thật đáng sợ!

Như giây tiếp theo, bọn họ sắp bị bẻ cổ và ném xuống biển làm mồi cho cá vậy.

Ngay cả vệ sĩ của Hạ tổng cũng khí chất mạnh mẽ như vậy sao!

Thư ký Tùng giải thích thích đáng: “Hạ tổng và cô Tần sẽ đến địa điểm ghi hình đúng giờ.”

“Sáng sớm tạm thời không phát trực tiếp.”

“Được không?”

Đạo diễn: “…..”

Đối mặt với những ánh mắt như hổ rình mồi của nhóm vệ sĩ.

Bọn họ dám nói không sao?

Đạo biết đêm qua đã gây ra chuyện lớn, nên hôm nay dù Hạ tổng nói gì thì cứ làm vậy, cho dù lùi lịch ghi hình thì bọn họ cũng không dám nói lời nào.

Về vấn đề này, Tùng Trăn cho biết: “Cô Tần của chúng tôi đã nhiều lần nhắc rằng tuyệt đối không được làm điều gì đặc biệt, vì vậy cảm ơn ý tốt của đạo diễn.”

“Họ sẽ đến đúng giờ.”

Đạo diễn đã đến thế nào, thì lại dẫn nhóm người đi xuống thế đó.

Đáng tiếc.

Còn tưởng sẽ chụp được mấy bức ảnh sáng sớm!

Không chụp được ảnh thì rải đường ngay tại chỗ cũng được mà!!

Đúng như Tùng Trăn nói, Tần Mang và Hạ Linh Tễ đã đúng giờ ra khỏi biệt thự.

Ánh sáng mặt trời như tấm lụa sắc vàng, quấn lấy những con sóng lăn tăn nhẹ nhàng đang đánh trên mặt biển.

Cô gái mặc chiếc quần short màu xanh bạc hà, kết hợp với một chiếc áo ngắn tay màu trắng đơn giản, mặc áo chống nắng dài đến mắt cá chân, mái tóc xoăn được búi lên tùy ý, trông vừa giản dị lại lười biếng, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không giấu được tính cách sôi nổi, đầy duyên dáng.

Dường như mọi ánh sáng đều tập trung hết trên người cô vậy.

Không thể nhìn thấy được ai khác nữa.

Cho đến khi có một người đàn ông cao lớn, chân dài, dáng vẻ tuấn tú lịch lãm từ phía sau cô đi ra, bàn tay to lớn cầm chiếc bình nước cá nhân có hình một chú sư tử trắng nhỏ mũm mĩm đang ngồi xổm trên đó, cực kỳ đáng yêu: “Uống chút nước đi.”

Tần Mang mặt kiêu ngạo, giơ bàn tay trắng nõn thanh tú lên chặn lại: “Không uống.”

Hạ Linh Tễ lại bình tĩnh nói: “Đêm quá mất nước quá nhiều, bổ sung nước đi.”

“Tránh mất nước.”

???

Đợi đã.

Cô cần bổ sung nước….chỗ nào?

Tần Mang càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại nhìn xung quanh bốn phía.

May mà chỉ có hai người bọn họ!

Sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Linh Tễ, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ: “Anh—”

“Câm miệng!”

Hạ Linh Tễ cầm bình nước lên, chú sư tử ngồi xổm trên đó nghiêng mặt cười, anh nói: “Uống không?”

Tần Mang ấm ức duỗi tay ra nhận: “Uống….”

Sợ tên đàn ông chó này lại nói ra những từ ngữ lang sói nào!

Vậy nên trong buổi ghi hình hôm nay, Tần Mang không để Hạ Linh Tễ nhàn rỗi bất cứ lúc nào.

Hôm qua đã thi đấu rồi, vậy nên hôm nay sẽ chỉ quay cuộc sống hàng ngày.

Các khách mời đều phải tự mình chuẩn bị bữa trưa.

Ba nhóm khách mời còn lại đều là phụ nữ sẽ làm đầu bếp.

Còn đàn ông thì sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, khiến khung cảnh trở nên cực kỳ ấm áp.

Khi khán giả đến phòng live của vợ chồng Cực Quang—

Phong cách đã thay đổi hoàn toàn.

Tần Mang đang ở khu giải trí trên tầng hai, lười biếng dựa vào ghế sofa lớn, một bên lật xem kịch bản, một bên chỉ thị: “Hạ Linh Tễ, đi nấu cơm.”

“Hạ Linh Tễ, tới bóp chân.”

“Hạ Linh Tễ, ôm em xuống tầng.”

“Hạ Linh Tễ….”

Khán giả xem tới ngây người.

Trọng điểm là.

Mặc dù khuôn mặt Hạ Linh Tễ vẫn luôn lãnh đạm lạnh lùng như trước đây, nhưng cái gì cũng đều làm theo mọi yêu cầu của cô.

Điều chấn động nhất là.

Một nhân vật lớn có thời gian quý giá tính bằng giây như Hạ Linh Tễ, lại có thể làm ra một bàn đồ ăn màu sắc sặc sỡ, hương vị thơm ngào ngạt như vậy, hơn nữa còn trong tình trạng bị Tần Mang quấn lấy quấy rầy.

[Không…..Tần Mang thật sự không nói dối nha, tui còn tưởng rằng lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đó chỉ là một tính từ, không nghĩ tới…..vậy mà lại là thật?]

[Kỹ năng bếp núc của Hạ thần thật sự quá nghệ rồi!]

[Là Tần Mang quá sướng mới đúng? Quá may mắn rồi!]

[Bị bắt nạt cả đêm, không phải nên bồi bổ thật tốt sao.]

[Lầu trên….tui nghi ngờ cô đang lái xe?]

[Hahahahaha cách một cái màn hình, tui cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của tiểu sư tử, đêm qua chắc chắn “đối diễn” không ít đâu.]

[Mọe nó đối diễn, tui cười chết.]

[Bây giờ cả thế giới đều biết đêm qua hai người họ “diễn giả làm thật” rồi!]

[Cái câu “diễn giả làm thật” của Hạ Linh Tễ cũng không kém cạnh gì với câu “làm 5 lần” của Tần Mang đâu.]

[Ha…… A a a a a a toang tui rồi, bây giờ trong đầu tui chỉ toàn là “làm làm làm” thôi! Hãy trả lại một tâm hồn trong sáng và thuần khiết cho tui!!!]

[Mạnh dạn đoán một cái, chút nữa Hạ thần sẽ đút cơm cho vợ.]

Vài phút sau.

[A a a a a a a, đút thật kìa!!!]

[Cuối cùng tui cũng tận mắt nhìn thấy, cái gì gọi là, được chiều chuộng đến mức không thể tự chăm sóc bản thân mình rồi!]

[Hạ tổng anh…..đây là đang nuôi vợ hay nuôi con gái thế?]

[Bây giờ tui đầu thai lại còn kịp không?]

[Mau nói cho tui biết khi nào hai người sinh con, để tui cũng chuẩn bị đi đầu thai lại.]

[Tui khác mấy người, tui chỉ muốn— giục sinh con, giục sinh con!! Gen tốt như vậy, nhất định phải sinh mấy đứa! Cống hiến góp phần nâng cao nhan sắc trung bình của đất nước ta!]

[Khoảng thời gian ngắn tới có lẽ không nên sinh con đâu nhỉ, dù sao Tần Mang vẫn đang thời kỳ phát triển mà.]

[Đúng vậy, nhưng hình như Tần Mang cũng không có dã tâm gì với sự nghiệp lắm.]

[….]

Có lẽ thái độ không tham vọng trước đây của Tần Mang đã ăn sâu vào trong tâm trí của mọi người, dù 2 năm gần đây lịch trình khá nhiều, nhưng một khi đã để lại ấn tượng sâu sắc thì trong thời gian ngắn khó có thể thay đổi được.

Nhưng.

Không lâu sau, mọi người thật sự đã thay đổi quan điểm về Tần Mang.

*

Sau khi chương trình [Hôm nay kết hôn chưa?] được phát sóng, ước chừng siêu thoại Cực Quang đã thu hút hàng chục triệu fans và trở thành siêu thoại CP có nhiệt độ hoạt động tích cực nhất.

Siêu thoại cũng không cần sản xuất cẩu lương để duy trì nhiệt độ nữa.

Dù sao, chỉ riêng trong chương trình thực tế này, dù hai vợ chồng họ có tùy tùy tiện tiện đứng ở chỗ nào đó, cũng đều có thể làm fans tưởng tượng ra N kịch bản ngọt ngào lãng mạn.

Chưa kể còn có một đống đường hàng thật giá thật!

Nhưng, fans vẫn ngày ngày tag Loạn Mã và Tiểu dưa hấu để hóng họ sản xuất lương thực.

Thường xuyên như việc check-in siêu thoại hàng ngày vậy.

Vì hai người này đều là những người có thể biết được “cẩu lương thật sự” mà!

Còn về Tần Mang.

Sau khi ghi hình chương trình thực tế kết thúc, cô liền trực tiếp vào đoàn phim.

Sau khi đóng máy, thời gian rảnh đều sẽ nhận các hoạt động thương vụ và tích cực xuất hiện trước mặt khán giả.

6 tháng qua, siêu thoại ngày nào cũng có tư liệu mới, mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ như đang ăn mừng năm mới vậy.

Có người qua đường trêu đùa: Khối lượng công việc trong 6 tháng qua còn nhiều hơn những gì cô ấy từng làm kể từ khi ra mắt.

Đừng nói các fans, ngay cả thím nhỏ tương lai của Tần Mang— Tiểu dưa hấu cũng phải hẹn trước.

Hôm đó, Tần Mang đến Bắc Thành tham gia một sự kiện, có nửa ngày rảnh rỗi.

Ổ Vũ Tây cuối cùng cũng có thể hẹn được đại minh tinh.

Trong phòng riêng của nhà hàng.

Ổ Vũ Tây nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mang lại gầy đi một vòng, tự tay bóc tôm cho cô: “Sao gần đây cậu vất vả thế?”

“Mình còn thấy cậu tham gia một số sự kiện offline của các thương hiệu?”

“Không phải trước đó đều không tham gia sao?”

Tần Mang mặc một chiếc áo len dệt kim rộng rãi, lười biếng lại tùy ý, lúc này cánh tay chống lên mặt bàn, để lộ cổ tay trắng nõn thon dài như liễu, lộ ra vài phần gầy gò mảnh khảnh.

Đúng là đã gầy đi vài cân.

Cô từ từ nâng cằm lên, cắn một miếng tôm mà Ổ Vũ Tây đút cho cô.

“Vì kiếm tiền.”

Kiếm tiền?

Ổ Vũ Tây còn tưởng rằng cô đang nói đùa.

Từ nhỏ đến lớn Tần Mang chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Tần Mang lười biếng bổ sung thêm: “Tháng sau là sinh nhật của Hạ Linh Tễ.”

“Mình muốn tặng một món quà mà anh ấy thích.”

“Ồ ~~~”

Ổ Vũ Tây kéo dài giọng nói: “Chuẩn bị quà sinh nhật cho Hạ tổng cần nhiều tiền như vậy sao? Không phải hiện tại tiền thù lao đóng phim của cậu rất cao mà?”

Tần Mang “hừ” nhẹ một tiếng: “Ai bảo anh ấy có những sở thích rất tốn tiền chứ.”

“Chút tiền thù lao của mình cũng không đủ mua cái cánh máy bay….”

Ổ Vũ Tây cố ý trêu đùa cô: “Hay là cậu bán vài viên đá quý đi?”

“Đá quý quan trọng, hay là Hạ tổng nhà cậu quan trọng?”

Nếu như là trước đây, Tần Mang căn bản không cần phải suy nghĩ.

Ai quan trọng hơn không phải quá rõ ràng rồi sao.

Chắc chắn là những viên đá quý mà cô đích thân mua về rồi!

Mà hiện tại, Tần Mang vậy mà do dự rồi—

Cô do dự rồi!

Tần Mang chậc chậc nói: “Cậu xong đời rồi.”

“Lần này cậu thật sự rơi vào lưới tình rồi.”

“Cậu thì không rơi?”

“Có xem mắt thôi mà cũng đòi sống đòi chết đi uống say.”

Tần Mang nhướng mi lên, không chịu thua kém mà trả treo lại.

Ổ Vũ Tây: “…..”

Được rồi.

Chị em ta, ai cũng không nói được ai.

Tần Mang uống một ngụm nước trái cây: “Gần đây cậu và chú nhỏ mình thế nào rồi?”

Cô không dám hỏi chuyện riêng của chú nhỏ.

Nhưng có thể trực tiếp hỏi Ổ Vũ Tây.

Ổ Vũ Tây cũng có chút phiền lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình cảm thấy chú nhỏ cậu hình như không muốn kết hôn với mình.”

Bọn họ đều đã gặp trưởng bối rồi.

Theo lý mà nói, với độ tuổi này của Tần Diễm, cũng đã đến lúc sắp xếp hôn sự rồi.

Nhưng không.

Không có bất cứ gì cả.

Trọng điểm là, kể từ lần trước cô uống say mà vô ý ngủ với anh ấy ra, trong nửa năm gần đây, họ không có thêm lần thứ 2 nào nữa.

Ngay cả khi đều ngủ chung một giường mỗi ngày.

Tần Diễm không đề cập đến.

Mỗi lần Ổ Vũ Tây nhìn thấy khuôn mặt Bồ Tát của anh, thì đều sẽ bối rối, làm gì có dũng khí phạm thượng lần thứ hai.

Nhưng khi Tần Mang nghe được.

Lông mày hơi nhướng lên: “Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, cậu đè chú ấy ra!”

“Sau đó cái gì cũng đều nghe theo cậu.”

“Mình không dám.”

Ổ Vũ Tây r3n rỉ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang lộ ra vẻ nghiêm túc: “Ổ Vũ Tây.”

Ổ Vũ Tây nhìn ánh mắt Tần Mang rất giống Tần Diễm, như đang trực tiếp đối mặt với anh ấy, bỗng nhiên căng thẳng: “Hả….?”

“Cậu phải làm rõ ràng thân phận hiện tại của cậu.”

“Cậu là vị hôn thê của chú ấy!”

“Yêu cầu chú ấy thực hiện nghĩa vụ của vị hôn phu là điều danh chính ngôn thuận!”

Tần Mang tự tin nói.

Ổ Vũ Tây mê mang: “Nghĩa vụ gì?”

Tần Mang: “Nghĩa vụ phòng the!”

“Cậu nói cậu muốn, nếu chú ấy không dám đồng ý, thì cậu nói cậu sẽ ra ngoài tìm một tiểu thịt tươi trẻ tuổi sạch sẽ để giải quyết vấn đề s1nh lý của mình.”

“Xem chú ấy có vội không.”

Ổ Vũ Tây bị shock vì mánh khóe của cô bạn thân đã có chồng này.

Lúng túng hỏi: “Vậy…..còn có thể như vậy à?”

“Đúng vậy.”

Tần Mang chắc chắn.

Cô cảm thấy chú nhỏ mình chỉ là đang ra vẻ làm màu thôi, Tiểu dưa hấu xinh đẹp trẻ trung như vậy, từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích chú ấy, bây giờ ngủ cũng ngủ rồi, hôn sự cũng định rồi, còn hành hạ nhau làm gì nữa.

Ổ Vũ Tây mơ mơ màng màng gật đầu.

Cảm thấy Tần Mang rất có kinh nghiệm.

Nghe cô chắc hẳn sẽ không sai.

Dù sao, Hạ tổng bây giờ có thể nói là người chồng quốc dân tuyệt vời.

Trước khi tách ra.

Ổ Vũ Tây cũng đưa cho Tần Mang số tiền tích lũy của cô ấy mấy năm qua: “Không phải cậu thiếu tiền sao? Cứ cầm lấy mà dùng trước đi.”

Tần Mang cảm động ôm chầm lấy Ổ Vũ Tây, sau đó nhét lại trả cô: “Tuy rằng rất muốn nhận tiền của thím nhỏ, nhưng mình muốn tự kiếm tiền để mua quà cho chồng mình.”

Ổ Vũ Tây cúi đầu, nhìn tấm thẻ đen bị Tần Mang nhét vào trong cổ áo mình.

Khuôn mặt nghệt ra.

Sao cứ cảm thấy hành động này có gì đó là lạ ta.

*

Tần Mang không phải là khách khí với Ổ Vũ Tây, mà là…..

Cô thực sự muốn dùng số tiền mình kiếm được để chuẩn bị quà.

Ý nghĩa khác nhau.

May mà.

Trước sinh nhật của Hạ Linh Tễ, cô đã gom góp đủ số tiền cho chiếc máy bay tư nhân đã đặt trước đó.

Mạnh Thính nhìn thấy số tiền thu nhập mấy năm bị Tần Mang tiêu trong phút chốc: “Đại tiểu thư, em đúng là xuống tay được nha.”

Tần Mang đang cùng đối phương bàn bạc làm sao để thay đổi thành kiểu thiết kế mà cô muốn.

Lúc này, nghe thấy câu nói của Mạnh Thính: “Đây là lần đầu tiên em tặng anh ấy một món quà sinh nhật nghiêm túc, đương nhiên phải trịnh trọng chứ.”

Còn cái khóa lần trước—  (Ai còn nhớ chiếc khóa tr ym ấy =))))))

Không tính.

Tần Mang quay lại Thâm Thành trước 2 ngày, nhất định phải tận tay tặng cho Hạ Linh Tễ quà vào đúng ngày sinh nhật anh.

Cuộc đời này chưa bao giờ dụng tâm đ ến vậy!

Ngày 18 tháng 11.

Là ngày sinh nhật của Hạ Linh Tễ.

Sáng sớm, Tần Mang ăn sáng xong, lập tức dẫn Hạ Linh Tễ thay quần áo đi ra ngoài.

Trong xe, Tần Mang tìm một dây ruy băng màu xanh đậm sạch sẽ, quấn quanh mắt Hạ Linh Tễ.

“Bất ngờ sinh nhật.”

Hạ Linh Tễ tùy ý cô lăn lộn.

Sợi ruy băng màu xanh đậm khiến làn da vốn đã trắng lạnh của anh càng trắng thêm, giống như sứ men trắng không tì vết, ngay cả khuôn mặt cũng bớt đi vài phần lạnh lùng, nhiều thêm vài phần tuấn mỹ thần bí.

Khi xuống xe.

Có một cơn gió mạnh thổi qua.

Tần Mang nghiêng đầu nhìn anh, nhìn thấy phần đuôi của dải ruy băng bay lên, trên đó có thêu một con sư tử trắng nhỏ là ký hiệu độc quyền thuộc về Tần Mang.

Cứ như thể Hạ Linh Tễ cũng bị cô đánh dấu vậy.

Mười ngón tay của hai người đàn vào nhau rất chặt chẽ.

Hạ Linh Tễ cực kỳ tin tưởng Tần Mang.

Cô nói đi đâu, anh đều bước đến đó không chút do dự.

Nếu không phải Tần Mang đã thử chiếc ruy băng này, sau khi đeo lên hoàn toàn mất đi tầm nhìn, không thì cô còn tưởng anh vẫn còn đang nhìn thấy đấy.

Khi tiến vào trong cabin, đầu ngón tay Tần Mang nhéo một cái vào lòng bàn tay anh: “Không sợ em cố ý kéo anh xuống hố sao?”

Hạ Linh Tễ bình tĩnh nói: “Cô Tần.”

“Tầm nhìn của anh bị hạn chế, chứ không phải IQ có vấn đề?”

Tần Mang không hiểu: “Hửm?”

Hạ Linh Tễ: “Chúng ta đi lên, chứ không đi xuống.”

Hơn nữa máy bay vừa cất cánh, tiếng động lớn như vậy.

Chắc là anh ấy đã đoán ra được.

Tần Mang: “…..”

Có cảm giác IQ của mình bị xúc phạm!

“Hừ, cho dù đoán ra cũng không được phép nói!”

Cuối cùng cũng vào trong cabin.

Tần Mang mới bảo anh cúi người xuống.

Tự mình cởi dây ruy băng đó ra.

“Tada tada~~~”

“Anh có thích món quà này không?!”

“Em đã chuẩn bị rất lâu rất lâu, khó khăn lắm mới có được đấy!”

Chiếc máy bay tư nhân này, tuyệt đối không hề thua kém những chiếc được Hạ Linh Tễ sưu tầm những năm trước.

Có thể thấy Tần Mang thực sự rất dụng tâm.

Đặc biệt để tránh tầm mắt của Hạ Linh Tễ, Tần Mang đã tự mình làm tất cả mọi chuyện, cũng không nhờ vả hay dựa dẫm vào người khác.

Dải ruy băng mượt trượt xuống khuôn mặt hoàn hảo sắc cạnh của người đàn ông.

Hạ Linh Tễ nhìn thấy rõ ràng— nội thất bên trong của chiếc máy bay tư nhân vừa hoa mỹ lại cực kỳ có cảm giác công nghệ hiện đại.

Tần Mang ngẩng đầu hỏi: “Thích không?”

Đôi mắt to tròn trong veo, không che giấu được bất cứ cảm xúc gì, lúc này lại ánh lên chút đắc ý nho nhỏ.

Hạ Linh Tễ đối diện với ánh mắt của cô, khóe môi mỏng chậm rãi cong lên: “Rất thích.”

Ánh mắt anh vô tình rơi vào chiếc cằm nhọn và thanh tú của cô gái.

Nghĩ đến việc Tần Mang vì mua chiếc máy bay này.

Mà khoảng thời gian này đã nỗ lực làm việc, lịch trình kín mít.

Khóe môi cong của Hạ Linh Tễ cứng đờ trong giây lát.

Tần Mang không chú ý tới, kéo anh vào trong nhìn ngắm.

Nội thất của chiếc máy bay khổng lồ có thiết kế không gian mở, cực kỳ rộng rãi.

Bên trong lúc này, trên tấm thảm lộng lẫy có một chiếc mô hình máy bay thu nhỏ, giống hệt chiếc máy bay này, đứng lặng lẽ ở vị trí trung tâm.

“Cái này cũng là do em tự tay lắp ghép đấy.”

“Ngón tay cũng trầy hết da rồi.”

Tần Mang không quên làm nũng.

Hạ Linh Tễ cầm lấy đầu ngón tay trắng nõn không có chút thương tích nào của cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

Dưới ánh đèn.

Người đàn ông lãnh đạm cao quý đang rũ mi xuống, vẻ mặt cực kỳ thành kính.

Đáy lòng Tần Mang run rẩy.

Làm gì mà đột ngột làm vậy, cô không quen với việc này.

Giây sau đó.

Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của Hạ Linh Tễ: “Bây giờ anh đã từ bỏ sở thích sưu tầm máy bay tư nhân rồi.”

Ý tứ của anh chính là, sẽ không để Tần Mang mua nữa.

Tần Mang lại không nghe ra, trong đầu đang tràn ngập nụ hôn nhẹ nhàng lại thành kính vừa rồi.

Theo bản năng nói: “Còn du thuyền thì sao?”

“Xe thể thao nữa?”

Hạ Linh Tễ nheo đầu ngón tay cô, cùng nhau đi về phía mô hình máy bay cao bằng nửa người kia: “Đều không hứng thú nữa.”

“Cái này rất đẹp, nhưng không cần tự mình làm.”

“Để anh làm là được.”

Sở thích nhiều năm như vậy, đột nhiên nói không còn hứng thú liền không còn hứng thú nữa hay sao.

Tần Mang nghĩ tới mình.

Nếu bảo cô từ bỏ sở thích sưu tầm đá quý của mình thì điều đó còn tệ hơn cả việc trực tiếp giế t chết cô.

Làm sao có thể có người nói từ bỏ là từ bỏ được ngay chứ.

Cô có chút không tin: “Vì sao?”

Hạ Linh Tễ giơ ngón tay thon dài lên vuốt v e cánh của mô hình máy bay, bình tĩnh nói: “Vì có sở thích mới rồi.”

Tần Mang: “Sở thích mới gì?”

Hạ Linh Tễ cười khẽ: “Nuôi vợ.”

Đối diện với đôi mắt xanh xám của người đàn ông.

Tần Mang biết.

Anh thật sự rất nghiêm túc.

Làm sao bây giờ.

Tình cảm tràn đầy không kìm nén được muốn trào ra.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không nhịn được nắm chặt xương cổ tay của người đàn ông, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, đang định nói câu—

“Em…..” thích anh.

Từ “thích” còn chưa được thốt ra.

Thì đã bị Hạ Linh Tễ hôn xuống.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, nhưng Tần Mang lại nghe rất rõ.

Anh nói: “Chờ thêm chút nữa.”

Ánh mắt Tần Mang mờ mịt.

Còn đợi chờ cái gì nữa?

——————-

Tác giả có điều muốn nói:

Hạ nghèo nghèo: Tiến trình hoàn thành Núi đá quý đang được đẩy nhanh tốc độ.