Công Khai

Chương 78: PN7: Siêu thoại ngã ngựa




Dịch: Thiên Thiên

Bên trong căn phòng tràn ngập những đường nét màu bạc lạnh lùng, lúc này còn chưa bật đèn, ánh sáng tự nhiên dọc theo tấm kính của bức tường chiếu vào căn phòng.

Dường như hai người đang nắm tay nhau đứng bên cạnh giá vẽ được phủ lên một lớp ánh sáng có chút lưu luyến.

Giọng nói của người đàn ông nhiễm ý cười.

Tần Mang nhéo nhéo ngón tay của anh, khi nói về mật khẩu còn mang theo chút kiêu ngạo: “Mật khẩu rất dễ đoán mà, sinh nhật của em cộng thêm sinh nhật của anh.”

“Nhanh nói cho em biết, nếu không…..”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không em sẽ vấn tội anh về những bức tranh này!”

“Anh phải biết, hiện tại anh đang là tội phạm bị bổn thẩm phán này bắt tại trận!”

Tần Mang nhướng mi, ra hiệu cho anh nhìn một loạt những bức tranh treo trên tường, đây đều là những chứng cứ phạm tội cả đấy.

Nghĩ đến những lời giàu trí tưởng tượng của đám người LSP trong siêu thoại Cực Quang.

Tiên nữ đỏ mặt!

Cái người này, không biết xấu hổ mà vẽ ra được!

Còn đăng lên siêu thoại CP của bọn họ nữa.

“Vậy Hạ mỗ muốn “hối lộ” vị tiểu thẩm phán này?”

“Không nhận….” hối lộ.

Tần Mang còn chưa kịp nói hết hai chữ kia.

Cơ thể mềm mại không xương đã bị áp vào giá vẽ to lớn bên cạnh.

Giá vẽ lung lay.

Giây tiếp theo.

“Rầm—”

Bảng vẽ và toàn bộ dụng cụ vẽ tranh đều rơi xuống đất.

Trên tấm thảm xám lạnh lẽo vang lên một âm thanh nặng nề.

“Ưm.”

Tần Mang không kịp phòng bị, đã bị người đàn ông cúi đầu xuống hôn lên.

Đuôi mắt hơi ẩm ướt, phân tâm nghĩ thầm: Dưới tầng hình như là phòng họp?

Bị người khác nghe thấy sao?

Cùng với giọng nói mơ hồ, trầm thấp của anh: “ Phản bác, vô hiệu.”

Cũng không còn cơ hội để phân tâm nữa.

Hạ Linh Tễ gần đây rất thích kiểu hôn vừa sâu vừa cuồng nhiệt này, mỗi lần Tần Mang đều hít thở không nổi nữa, phải đánh anh thì anh mới buông cô ra.

Vòng tuần hoàn cứ vậy lặp đi lặp lại.

Bá đạo.

Tần Mang mắng thầm.

Nhưng cơ thể lại rất thành thật mà vòng hai tay lên ôm lấy cổ anh, yếu ớt mà làm nũng kêu mệt.

Ngay sau đó.

Bị Hạ Linh Tễ đặt nằm lên chiếc thảm dày dặn.

Mái tóc dài màu đen óng mượt của cô gái xõa trên tấm thảm trắng xám đơn điệu, môi đỏ tóc đen, quyến rũ hơn người.

Vốn dĩ Tần Mang cho rằng Hạ Linh Tễ sẽ làm đến cùng.

Nhưng không ngờ.

Khi cô bị hôn đến thần hồn điên đảo, thì Hạ Linh Tễ lại muốn nhấc người dậy.

“Sao thế?”

Đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô gái vừa ngây thơ vừa quyến rũ, dùng sức kéo anh lại.

Hạ Linh Tễ rũ mắt kiềm chế: “Nơi này không có cái đó.”

Cái gì cơ?

Tần Mang chậm chạp 2 giây mới phản ứng lại, sau đó khép mắt lại, chủ động hôn anh: “Không sao.”

Đang ở kỳ an toàn.

Đôi mắt xanh xám của Hạ Linh Tễ lập tức tối sầm lại.

Bên ngoài bức tường kính, ánh hoàng hôn đang chiếu xuống.

Bảng vẽ úp xuống, trên đó là bức tranh sơn dầu vẽ một võ đài quyền anh, màu sắc có phần thâm thúy lại sặc sỡ.

Ngọn lửa bùng cháy ở phần đuôi dải băng vải đỏ giống như một ngọn lửa đang rực cháy mãnh liệt, dọc theo đầu ngón tay hồng hào của Tần Mang vô tình đ è xuống mép bảng vẽ. Bầu không khí nóng bỏng bắt đầu dâng lên, cho đến khi…..thiêu đốt đến không còn gì.

…….

Trước khi rời khỏi tập đoàn Hạ thị, Tần Mang đã lần lượt chụp ảnh từng “bằng chứng phạm tội”.

Vốn dĩ cô định lái xe đến đón Hạ Linh Tễ.

Nhưng bây giờ lại trực tiếp giao công việc lái xe cho Hạ Linh Tễ.

“Kỳ an toàn cũng không an toàn.”

“Lần sau không thế nữa.”

Tần Mang đang đẩy chiếc chăn nhỏ do Hạ Linh Tễ đắp lên người mình.

Cô cũng không lạnh.

Đột nhiên nghe thấy hai câu này, quay đầu lại nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Hạ Linh Tễ thản nhiên nói: “Tạm thời anh không muốn chăm sóc con cái.”

“???”

Đợi đã?

Tần Mang đột nhiên mở to hai mắt, lên án nói: “Cho nên anh muốn bỏ rơi vợ con?”

Con cái còn chưa thấy bóng dáng mà tội danh đã bị ụp xuống đầu.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng cầm vô lăng, dùng một tay cầm lên chiếc chăn bị rơi xuống lên đắp lại cho cô: “Không phải vậy.”

Tần Mang lại phản nghịch mà đẩy chăn ra: “Vậy sao anh lại không muốn chăm sóc con?”

Đèn đã chuyển xanh.

Hạ Linh Tễ đành phải tập trung lại xe trước, dỗ dành nói: “Chăm sóc một mình em là đủ rồi.”

Tần tiểu sư tử đang chuẩn bị tức giận.

Dễ dàng bị dỗ thành công.

Có lẽ là cảm thấy mình quá dễ bị dỗ, nên nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, kéo chiếc chăn mỏng vừa đẩy xuống đầu gối lên với vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý.

Che lại cẳng chân đã lạnh trong khoang xe điều hòa chạy vù vù.

Cũng không tiếp tục hành vi nổi loạn nữa.

Tần Mang vùi mặt vào trong chăn.

Khi chuẩn bị chợp mắt, luôn cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó.

Cơn buồn ngủ ập đến.

Cũng lười để nghĩ thêm.

Dù sao nếu là chuyện quan trọng, Hạ Linh Tễ nhất định sẽ nhắc nhở cô.

Hạ Linh Tễ nghiêng mắt nhìn sang cô gái đã khép mi bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ cong lên nụ cười dịu dàng.

*

Thứ 6 tuần này, bọn họ sẽ ghi hình thêm 2 tập nữa, vì tập đầu tiên đã bắt đầu được chế tác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuần sau sẽ trực tiếp lên sóng.

Để đảm bảo tư liệu đầy đủ, lần này sẽ ghi nhiều thêm một tập nữa.

Chủ đề lần này là “Trốn thoát khỏi mật thất”.

4 cặp phu thê cùng nhau bước vào một căn phòng mật thất, nhưng các cặp đôi sẽ bị tách ra và sẽ được ghép đôi lại một cách ngẫu nhiên.

Vừa phải giải quyết câu hỏi, vừa phải tìm kiếm nửa còn lại chân chính của mình, cuối cùng nắm tay nhau trốn thoát.

Nói chung, thiết lập chương trình hơi chó.

Nhưng!

Khán giá lại cực kỳ thích xem!

Lúc Tần Mang tháo khăn bịt mắt ra, phát hiện mình đang ngồi một mình trên ghế.

Trước mặt là một màn hình lớn.

Trên đó đang hiển thị khung cảnh bên kia của Hạ Linh Tễ vào lúc này.

Lúc này.

Anh và nữ đỉnh lưu Tống Thích Thích được xếp chung vào một nhóm.

Tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ bắt mắt.

Ống kính quay tới Tần Mang, lại thấy khuôn mặt vốn đang hứng thú bừng bừng của cô lập tức xụ xuống.

Đạo diễn đang ghi hình đoán:  Cô Tần chắc chắn đang ghen rồi.

Nào ngờ.

Giây tiếp theo.

Đột nhiên lại nghe thấy cô ấy lẩm bẩm một câu: “Không công bằng chút nào! Sao tôi lại không có một anh chàng đẹp trai nào đi cùng cơ chứ?”

Buổi livestream vừa mới bắt đầu.

Những khán giả vừa vào phòng live đã nghe thấy câu nói “hổ báo” của Tần Mang.

Suýt chút nữa cười ngất.

[Hahahaha, chồng chị nghe thấy rồi đấy!]

[Nữ thần, chị toang rồi, chồng chị ghen rồi!]

[Ếi, Tần Mang không biết là từ bên kia cũng có thể nhìn thấy sao?]

Không sai.

Hạ Linh Tễ bên này lúc đầu cũng có một màn hình lớn.

Tuy nhiên, từ góc độ của Tần Mang, không thể nhìn thấy màn hình đó, chỉ nhìn thấy được hai người kia đang đứng cách đó không xa.

Nhưng rất nhanh.

Màn hình hai bên đều đã mờ đi.

Xuất hiện dấu hiệu cho thấy cần bắt đầu trả lời câu hỏi.

“Chỉ bằng cách trả lời chính xác các câu hỏi và qua cửa, thì mới có thể mở khóa chỉ dẫn lộ trình của bên kia.”

Tổ đạo diễn càng chó hơn chính là.

Đưa ra cho Tần Mang— một câu hỏi liên quan tới vấn đề tài chính và kinh tế.

Họ cho rằng Tần Mang không quá hiểu biết về phương diện này.

Dù sao cô cũng là một nữ minh tinh.

Sao lại có thể biết được những khía cạnh này.

Tần Mang liếc nhìn câu hỏi, sau đó ánh mắt sâu kín nhìn về phía camera: “Al là người đưa ra câu hỏi này?”

Đạo diễn đắc ý, ngồi ở trong phòng điều khiển chính, trả lời qua loa: “Là tôi, cô Tần có gặp khó khăn gì không?”

“Nếu có khó khăn gì có thể cầu cứu bên ngoài hội trường, nhưng cơ hội cầu cứu chỉ có một lần thôi.”

Tần Mang: “Ông không chuẩn bị kỹ lưỡng trước rồi.”

Đạo diễn hoài nghi nhìn màn hình.

Sau đó—

Cô trả lời từng câu từng câu dễ dàng như trở bàn tay.

Đạo diễn: “???”

Lúc này, khán giả trong phòng live: [???]

[Đờ mờ, một câu tui cũng không hiểu được, vậy mà cô ấy đã giải hết được rồi?]

[Quan trọng là cô ấy đều trả lời đúng hết!]

[Có phải tổ tiết mục đã cho cô ấy biết trước đề không?]

Lúc này, cuối cùng cũng có những Tiểu Lưu Mang tới phổ cập kiến thức—

[Có thể bạn chưa biết, Tần Mang tốt nghiệp khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa, top 1 những trường đại học Song Nhất Lưu hàng đầu Trung Quốc!]

[Đờ mờ?]

[Đờ mờ!!]

[Đờ mờ mờ !!!]

[Tần Mang thế mà tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, hơn nữa còn là chuyên ngành Tài chính?]

[Mẹ ơi, đấy là Khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa đấy!!!]

[Không phải là…..Cao đẳng Kỹ thuật nghề Thanh Đại đấy chứ?]

[Website chính thức của Đại học Thanh Hoa cũng có thể tìm ra đấy, cô ấy thực sự quá trâu bò! Cũng quá khiêm tốn rồi!]

[Tần Mang chính là cầm kịch bản của đại nữ chủ, lúc đó toàn mạng còn đồn cô ấy là bình hoa, nếu như cô ấy tiết lộ bằng tốt nghiệp ra, tuyệt đối có thể thay đổi hướng gió của dư luận. Nhưng cô ấy không làm như vậy, ngược lại, cô ấy đã dựa vào kỹ năng diễn xuất xuất sắc của mình để có thể tự tạo dựng cho mình một khoảng trời riêng trong ngành diễn xuất này, còn nhận được tất cả những sự tán thành, thưởng thức của mọi người.]

[Hahahahaha, trừ 1 chiếc đùi gà của đạo diễn, không làm tốt chuẩn bị mà đã dám ra đề!]

Suýt chút nữa hại Tần Mang bị nghi ngờ là đã biết trước đề.

Loại chuyện học vấn bằng cấp này, bọn họ chưa bao giờ nghĩ có người có thể làm giả được.

Vì nó quá dễ bị lộ.

Đặc biệt là một ngôi trường top đầu như vậy.

Trong phòng live tràn ngập những cơn mưa lời khen.

Đạo diễn cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong câu nói kia của Tần Mang.

Phòng điều khiển ngập tràn sự im lặng.

Khuôn mặt đạo diễn thất vọng.

Trợ lý an ủi: “Không sao, không sao, vẫn còn Hạ tổng bên kia mà.”

Nghĩ đến Hạ tổng.

Đạo diễn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Sợ Hạ tổng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng càng sợ Hạ tổng không hoàn thành được nhiệm vụ.

Trầm mặc vài giây.

Đạo diễn quyết tâm cúi đầu trước tư bản.  =))))))))))

[Nếu Hạ tổng bên kia có vấn đề gì, thì nhất định phải tắt phòng live ngay lập tức.]

Hậu kỳ thì còn có thể cắt ghép được.

Nhưng livestream……

Trợ lý đã thông báo cho tất cả các bộ phận, làm tốt công tác chuẩn bị tắt phòng live bất cứ lúc nào.

Không sai.

Đạo diễn không muốn làm người, lại cho người làm kinh tế tài chính như Hạ tổng— một đề mang tính nghệ thuật. (Trúng mánh cả vợ lẫn chồng =)))) 2s mặc niệm cho ông đạo diễn =))))))

Lúc đầu chỉ là một số câu hỏi cơ bản liên quan đến nghệ thuật.

Chỉ cần đọc sách nhiều, cơ bản đều có thể trả lời đúng.

Cho đến câu hỏi cuối cùng—

Một bức tranh sơn dầu màu sắc sặc sỡ xuất hiện trên màn hình, vẽ một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn tràn đầy màu sắc.

Chỉ có thể quan sát trong vòng 5 phút.

Sau đó tái hiện lại nguyên vẹn bức tranh này trong vòng 40 phút.

Không ai có thể làm được.

Trừ phi bạn là một họa sĩ chuyên nghiệp, rất am hiểu về hội họa và cực kỳ thấu hiểu về bức tranh này.

Thì cũng rất khó để có thể vẽ lại y nguyên từng chi tiết khi chỉ nhìn 5 phút.

Tóm lại, đây là đề bài hoàn toàn làm khó khách mời.

Hơn nữa rất chắc chắn là còn hình phạt phía sau.

Nếu như không thể tái hiện lại được bức tranh, thì có lẽ phải chơi một trò chơi thân mật với bạn đồng hành của mình.

Ví dụ.

Để bạn đồng hành kia ngồi lên lưng mình, thực hiện các động tác chống đẩy.

Một ví dụ khác.

Tỏ tình thâm tình với bạn đồng hành trong 30 giây.

Sau đó gửi đoạn video đã ghi này cho….nửa còn lại của hai người.

Đơn giản chính là thích xem chuyện lớn đầy náo nhiệt giữa 2 cặp đôi.

Bạn đồng hành của Hạ Linh Tễ là Tống Thích Thích, tư tưởng của cô ấy rất phóng khoáng.

Vừa nghe thấy có thể cùng nam thần tiếp xúc gần gũi.

Ôi!

Lại còn có loại chuyện tốt này à.

Mà cô ấy cũng không quá bận tâm.

Nhưng vài phút sau.

Đối diện với đôi mắt xanh xám lạnh lùng đến tận xương cốt của Hạ Linh Tễ.

Tống Thích Thích lặng lẽ cách xa vài bước.

Quả nhiên.

Hạ thần không phải là người mà những cô gái bình thường như cô ấy có thể trêu chọc tới.

Với khuôn mặt kia, cô ấy không xứng!

Chứ đừng nói là ngồi lên lưng Hạ thần.

Cô ấy sợ mình bị fans của anh xé tan xác mất.

Đạo diễn càng nói càng nhỏ tiếng xuống.

Vì chỉ thông qua màn hình thôi, ông ấy cũng có thể cảm nhận được áp lực ở đó ngày càng lạnh lẽo hơn.

Nuốt nước miếng, đùn đẩy: “Đây đều là những thứ được cộng đồng mạng bình chọn nhiều nhất!”

Tổ tiết mục bọn họ cũng chỉ đơn giản là tôn trọng ý kiến của của khán giả thôi mà.

Chưa kể đạo diễn còn có chút hoang mang.

Mạnh Thính đang ngồi phía trước màn hình đột nhiên đứng dậy, không được—

Anh ta thề chết cũng phải bảo vệ sự trong sạch cho chồng đại tiểu thư của bọn họ!

Đang chuẩn bị định lên lý luận với đạo diễn.

Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi như vậy mà phải tái hiện lại một bức tranh y nguyên, đây không phải là muốn làm khó người ta sao?

Vậy trước tiên phải có một trí nhớ nhìn thoáng qua liền không quên, tiếp theo là kỹ năng vẽ tranh xuất thần.

Hơn nữa đây còn là một bức tranh sơn dầu đấy!

Quá khó rồi!

Chỉ riêng màu sắc thôi đã rất khó để phối lại chính xác rồi.

Mạnh Thính trước nay đều tôn sùng Hạ Linh Tễ như thần, đương nhiên cũng coi như là hiểu biết anh, ở trên phương diện hội họa này, Hạ tổng chưa bao giờ bộc lộ bất cứ sở trường hay hiểu biết chuyên môn nào trong lĩnh vực này.

Nào ngờ, thư ký Tùng ở bên cạnh cũng tiến lên ấn anh ta lại, bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”

“Có ý gì?”

Mạnh Thính cũng không ngốc, nghe giọng điệu của Tùng Trăn, quay đầu lại nhìn anh ta: “Hạ tổng biết vẽ tranh?”

Tùng Trăn nâng cằm ra hiệu cho anh ta tiếp tục nhìn vào màn hình.

Mạnh Thính vô thức nhìn sang.

Trên màn hình, mông người đàn ông cao lớn, chân dài cùng với cảm giác áp bức cực lớn, đã cầm lấy chiếc bút vẽ.

Không nhanh không chậm mà điều chỉnh màu sắc.

Mạnh Thính: “Hạ tổng biết vẽ tranh?”

“Học qua một chút.”

Thư ký Tùng khiêm tốn nói.

Một chút này.

Chính là do Dung công tử – người khó xin tranh nhất trong truyền thuyết Lăng Thành truyền thụ lại.

Đúng rồi, còn có Tạ Phật Tử – người cực kỳ am hiểu vẽ tranh sơn dầu với màu sắc sặc sỡ.

Đặc biệt.

Hạ tổng chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên, cái này cũng không chỉ là lời nói đùa.

Lúc này, trong phòng live—

[Đờ mờ, đờ mờ, đôi vợ chồng này còn những kỹ năng gì khác mà chúng ta không biết nữa???]

[Kỹ năng vẽ tranh của Hạ thần quá ảo diệu, màu sắc được điều chỉnh y hệt như thật!]

[Giống nhau như đúc!]

[Mọi người nhìn kìa, giống hệt nhau!!!!]

[Tui điên mất, vợ chồng Cực Quang yyds!!!]

[Chắc đạo diễn lại nghệt mặt ra rồi hahahahah, ai bảo trước khi ghi hình không có chuẩn bị tìm hiểu trước.]

[Tui cười chết, vốn dĩ định làm khó bọn họ, không ngờ lại trở thành sân nhà để họ thay nhau bộc lộ kỹ năng.]

[Chẳng lẽ không có việc gì mà hai vợ chồng này không thể làm được sao?]

[Á á á á, lúc Hạ thần vẽ tranh thực sự là vừa ngầu lòi vừa lạnh lùng!]

[Người đàn ông lúc nghiêm túc là có mị lực nhất!”

[Hahahaha, nhìn ánh mắt của Tống Thích Thích kìa, buồn cười quá đi……hoàn toàn là nằm không cũng thắng.]

[Wow, Tần Mang bên kia cũng đã giải xong câu hỏi, đang đi tới đây rồi!!!]

[Mong chờ – ing…..]

Đúng lúc này Hạ Linh Tễ cũng đã hoàn thành nét vẽ cuối cùng của mình, ống kính đã lia xuống đặc tả tác phẩm.

Đúng lúc này.

Phòng live trực tiếp kết thúc.

Phần hồi hộp còn lại nằm trong phần phát sóng chính thức.

Khán giả gào thét tức giận.

Điên cuồng tag tổ tiết mục, mắng đạo diễn quá chó!!!

Đạo diễn điếc không sợ súng.

Mắng càng gay gắt thì khi phát sóng chính thức thì càng sẽ có nhiều người tới xem!

Đây mà là mắng người sao?

Đây đều là ratings đấy!!

……

Ban đầu mọi người đều mắng tổ tiết mục không phải người, mắng đạo diễn quá chó.

Nhưng rất nhanh.

Có một fan CP trong siêu thoại đã nhanh tay chụp ảnh màn hình bức tranh sơn dầu được Hạ Linh Tễ tái hiện lại lúc phát sóng trực tiếp.

“Chuyện gì thế?”

“Kỹ năng hội họa của Hạ thần quá tuyệt vời!”

“Không chỉ đơn giản là kỹ năng hội họa siêu quần, mà anh ấy còn có thể vừa nhìn qua đã nhớ ngay nữa!!!! Trong vòng 5 phút, vậy mà anh ấy đã tái hiện lại hoàn toàn bức tranh sơn dầu cả vườn hoa hướng dương phức tạp như vậy!! Thậm chí ngay cả họa tiết của những chiếc lá cũng giống y hệt, quá ảo ma! Nếu nói là in ra thì tui sẽ tin đấy!”

“Không, các chị em, đây không phải là trọng điểm! Mọi người hãy nhìn chữ “h” cách điệu ở góc dưới bên phải kia đi!”

“Ế, bức tranh gốc này hình như không có, là Hạ thần vẽ sai à?”

Fans CP kích động như phát hiện ra cái gì đó, ngay lúc cộng động mạng vẫn còn đang chơi trò “tìm điểm khác biệt” giữa hai bức tranh.

Thì bọn họ nhanh chóng gõ xuống:

“Ấn là #Siêu thoại Cực Quang# để xem tinh hoa nhân loại, là tranh của bự thần chuyên sản xuất lương thực của chúng tui – Loạn Mã!!! Nhanh đi xem!!!!”

Cộng đồng mạng ai nấy đều mờ mịt mà ấn vào siêu thoại.

Sau đó là khuôn mặt kinh ngạc cộng thêm nụ cười hiền từ như mẹ hiền.

“A  a a a a a a a a! Meme sóc đất hét!”

“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!”

“Đờ mờ, đây mới thật sự là giống nhau như đúc nè! Hoàn toàn là chữ ký theo thói quen!”

Đúng vậy.

Những bức tranh do Loạn Mã đăng trong siêu thoại đều có một chữ “h” cách điệu giống hệt ở góc dưới bên phải.

“Mọe ơi, chúng ta đã phát hiện ra bí mật to lớn gì thế này!”

“Trời ơi, nếu như thật sự là Hạ thần, vậy thì….cũng quá cool rồi!!”

“Lần nào Hạ thần cũng làm mới kiến thức của tui về sự yêu đương mù quáng của anh ấy.”

“Hahahaha, tui cười chết với lầu trên, anh ấy thật sự là yêu đương mù quáng!”

“Không phải là vô dục vô cầu, thanh tâm quả dục, đóa hoa cao ngạo sao. Thế này? Cả đời này tui chưa bao giờ nghĩ Hạ thần sẽ yêu đương mù quáng đến mức này, vậy mà bây giờ lại có thể nhìn thấy!”

Có một số người qua đường không biết sự thật vẫn luôn cho rằng mấy người kia đang chơi đố chữ.

Sau đó bấm vào siêu thoại.

Đồng loạt kêu gào “ồ ồ ồ”.

Không ai có thể trốn khỏi tình yêu mù quáng của Hạ thần!

“Ai mà ngờ….chính chủ lại sản xuất lương thực cho fans CP của mình đây!! Fans Cực Quang chính là fans CP hạnh phúc nhất trên thế giới phải không?”

“Fans Cực Quang đang rất hạnh phúc!”

“Tui chưa bao giờ nghĩ, đời này cũng chưa bao giờ nghĩ….chính chủ sẽ sản xuất lương thực cho chúng ta.”

“Trọng điểm là vị chính chủ này lại chính là Hạ thần a a a a!”

“Trước đó Hạ thần nói “Là ánh sáng rủ lòng thương tôi”, tui đã có dự cảm, không phải là yêu đương mù quáng 20 năm thì chắc chắn không thể nói ra những lời như vậy được, mà bây giờ……quả nhiên thành sự thật rồi….”

“Hahahahah yêu đương mù quáng 20 năm, toẹt vời!”

“Nhưng mà tui có một câu hỏi…..”

“Tên tài khoản szgmlwx kia có ý nghĩa gì? Tui chỉ có thể dịch ra được hai chữ gm là ánh sáng thôi!”

“!!! Thật vậy à?”

“Lầu trên đỉnh chóp, trí tuệ siêu quần!”

“Tui có một dự cảm, lại là một đợt cẩu lương nữa.”

Tiểu dưa hấu oa oa oa: [Các chị em hỏi ra câu hỏi nội tâm tui gào thét rồi đấy!! @Hạ Linh Tễ, nam thần, ngã ngựa rồi, cũng không cần ngại ngùng nữa đâu nhỉ?]

“Hahahaha, vẫn là Tiểu dưa hấu to gan!”

“Từ từ, có phải Tiểu dưa hấu đã sớm biết áo giáp của nam thần rồi không?”

“?! @Tiểu dưa hấu oa oa oa!”

Ổ Vũ Tây thừa nhận.

Tiểu dưa hấu oa oa oa: [Một mình giữ bí mật này khó chịu chết tui mất thôi, may mà, sau này chúng ta đều có đường để gặm!]

Tần Mang sau khi quay xong tiết mục mới biết chuyện Hạ Linh Tễ ngã ngựa.

Trong phòng chờ ở hậu trường.

Cô liếc nhìn người đàn ông lịch lãm, phong thái ung dung thanh cao kia đang ngồi trên ghế sofa.

Cuối cùng cũng nhớ ra, lần trước khi hai người rời khỏi tập đoàn Hạ thị, cô đã quên mất chuyện gì.

Rõ ràng hai người ở rất gần nhau.

Tần Mang chậm rãi rũ mắt, đăng nhập vào tài khoản weibo chính, gõ một dòng chữ, sau đó ấn đăng.

Tần Mang V: [Không đoán nữa! Szgmlwx rốt cuộc là ý gì! Không nói thì đêm nay ngủ sofa!]

Bài weibo vừa đăng lên.

Cộng đồng mạng lập tức bắt đầu sống dậy.

“Hóa ra chuyện Hạ thần sản xuất lương thực trong siêu thoại, vẫn còn giấu vợ mình nha.”

“Hạ thần: Phải giữ thể diện chứ.”

“Thể diện cái gì, yêu đương mù quáng có thể đánh bại tất cả mọi thể diện.”

“Hahahaha, lầu trên, cô làm tui cười chết mất thôi.”

“Để fans đoán thì cũng được thôi, nhưng còn để vợ đoán? To gan!”

“Để vợ đích thân lên mạng cảnh cáo, @Hạ Linh Tễ, anh chính là người đầu tiên!”

“@Hạ Linh Tễ, hôm nay anh muốn ngủ sofa sao?”

“@Hạ Linh Tễ, hôm nay anh muốn ngủ sofa sao?”

“@Hạ Linh Tễ, hôm nay anh muốn ngủ sofa sao?”

Câu hỏi này bị cộng đồng mạng thi nhau spam.

Tần Mang lướt bình luận trên weibo.

Sau đó duỗi ra cẳng chân nhỏ nhắn, đá vào đôi chân dài của người đàn ông: “Mau nói.”

Lúc này, trong phòng chờ rộng như vậy.

Mọi người đồng loại nhìn sang đương sự vừa bị ngã ngựa kia.

Hạ Linh Tễ không hề xấu hổ khi bị ngã ngựa.

Mặt mày vẫn bình tĩnh, ung dung như cũ.

Khi đối mặt với người khác thì ánh mắt luôn lạnh lùng đến tận xương tủy, nhưng lúc này khi nhìn Tần Mang, ánh mắt đó dường như đong đầy sự ôn nhu, điềm tĩnh cùng dung túng của biển sâu.

Lúc sau, giọng nói ngậm ý cười của người đàn ông vang lên: “Được.”

Tùng Trăn lập tức đưa điện thoại cá nhân của Hạ Linh Tễ tới.

Nửa phút sau.

Hạ Linh Tễ đã chia sẻ lại bài weibo chiếc du thuyền “Thiên Quang Hiệu” từ hai năm trước kia.

Hai năm sau, những lời còn chưa nói xong, cuối cùng cũng được tiết lộ trọn vẹn.

Hạ Linh Tễ V: [Ai ngờ ánh sáng loạn lòng tôi. // Hạ Linh Tễ V: Vô tình nhìn Thiên Quang, Hình ảnh.jpg]

Đã từng có một dấu phẩy.

Còn hôm nay là một dấu chấm.

Szgmlwx. (shéi zhī guāngmáng luàn wǒ xīn)

Ai ngờ ánh sáng loạn lòng tôi.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Vậy ~ Mọi người có đoán ra được không?

Thiên Thiên: Best thả thính gọi tên Hạ Linh Tễ!