Công Giá

Chương 42




Cung Trác Lương xoát một cái bậc người ngồi thẳng dậy, lấy tay sờ sờ dưới áo lót, xác định cảm giác của mình không sai, Cung Trác Lương quay đầu nhìn Kiều Ứng Trạch híp mắt cười, quỷ dị đến nói không nên lời a.

“Trác Trác, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không ngủ bị bóng đè?”

Kiều Ứng Trạch bị động tác đột ngột cùng biểu tình của Cung Trác Lương làm hoảng sợ, cũng vội ngồi dậy lo lắng nhìn hắn, còn sờ sờ trán cùng mắt Cung Trác Lương, cảm thấy không bị nóng mới nhẹ nhàng thở ra.

“Hắc hắc….. Khụ, không có gì a.”

Cung Trác Lương như kẻ trộm cười hắc hắc một chút, lập tức ho nhẹ một tiếng khôi phục bình thường, thập phần bình tĩnh đứng dậy xuống giường, giống như bình thường duỗi người, hoạt động gân cốt, kì thực đang ở trong lòng hướng mặt trời ôm quyền đầy mặt kiêu ngạo —— ta ta rốt cục trưởng thành!

“Nga......”

Trong lòng bị nụ cười của Cung Trác Lương làm cho có điểm sợ hãi, Kiều Ứng Trạch nghi hoặc nhìn bóng lưng hắn, thấy không có chổ nào không thích hợp, cũng liền cười lắc lắc đầu cho qua, cầm lấy quần áo lót mới để bên cạnh chuẩn bị thay.

Lại nói tiếp khi Cung Trác Lương ngủ ở bên ngoài luôn không thích mặc quần áo, khi ở nhà vì để cẩn thận nên mới miễn cưỡng mặc ngủ, mà Kiều Ứng Trạch cũng không thể không biết xấu hổ mà giống như đối phương, khi ngủ luôn mặc áo lót ở trong mới có thể thoải mái chút.

“……..”

Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch đưa lưng về phía mình thay quần áo, chính mình cũng vội vàng xuống giường đổi quần áo, sau đó dùng quần đơn giản tránh cọ xác với vật bên dưới, lại đem vật chứng phạm tội đặt dưới hai bộ quần áo đã được thay ra, trên mặt còn tiếp tục làm bộ lãnh mặt.

Kiều Ứng Trạch không nghi ngờ hắn, đợi hai người đều thay trung y liền gọi bọn nha hoàn tiến vào.

Ngày thường đều là Diệp Nhi cùng Tình Họa phụ trách cách ăn mặc chảy đầu cho Cung Trác Lương, Văn Thư cùng Vũ Họa phụ trách Kiều Ứng Trạch, Hàm Thư chuẩn bị thức ăn, mà Nhược Lam thay hai người thu thập giường chiếu cùng quần áo.

Bởi vì áo ngoài bình thường giao cho nha hoàn bên giặt quần áo giặt và phơi, mà hai bên này mặc dùng đều là thứ quý giá nên Nhược Lam tự mình phụ trách, cho nên đối với một số dấu vết nàng cũng biết được, vì thế sau khi nhìn thấy khác thường trên quần của Cung Trác Lương, Nhược Lam hiểu được nhịn không được phốc một tiếng nở nụ cười, sau đó nhận thấy ánh mắt ám chỉ của Cung Trác Lương, Nhược Lam liền thu liễm thần sắc cầm quần áo gom lại một chỗ, chính là ánh mắt nhìn Cung Trác Lương khó nén ý cười…… Tiểu thiếu gia của nàng đã trưởng thành a.

“?”

Kiều Ứng Trạch nhìn thấy động tác nhỏ của hai người nhưng không hiểu vì cái gì, thói quen tiểu tức phụ nhà mình thỉnh thoảng thường thay đổi, y cũng sẽ không đi nghiên cứu sâu hơn, ngược lại suy nghĩ chính mình trộm vì Cung Trác Lương chuẩn bị lễ vật đã lâu, còn thiếu một chút nữa là sẽ hoàn thành, vừa lúc xem như là quà mừng tạp chí của tiểu tức phụ bán đắc.

Năm trước Cung Trác Lương chính thức bắt đầu viết ‘tiểu thuyết’ nhiều kỳ, đến bây giờ tổng cộng ra sáu kỳ, lượng tiêu thụ của mỗi kỳ đều tăng rất nhanh, mặc khác bản in lẻ cùng cùng bản tập hợp cũng đều bán rất tốt, kéo theo những bộ sách khác cũng so với bình thường của hiệu sách có lượng tiêu thụ cao hơn, ân……. Này đó đều là Kiều Ứng Trạch nghe Cung Trác Lương nói, hắn tỏ vẻ mình chính là vừa học vừa dùng, tóm lại chính là hiệu sách tốt lắm, vì thế Kiều Ứng Trạch phải lấy danh nghĩa quà mừng đem lễ vật mình đã chuẩn bị hồi lâu đưa cho Cung Trác Lương, muốn cho tiểu tức phụ của y càng vui vẻ.

Bởi vì thời điểm Cung Trác Lương viết văn không muốn có người bên cạnh quấy rầy, cho nên từ lúc hắn chính thức bắt đầu viết, hắn liền làm cho mình một gian ‘phòng làm việc’, ngay tại cách vách thư phòng của Kiều Ứng Trạch, hai phòng cũng có một cánh cửa tương thông, bình thường lúc hắn viết văn ở chỗ này, mà xem sổ sách xem tiểu thuyết và vân vân đều là ở trong thư phòng cùng Kiều Ứng Trạch.

Mà hôm nay, Cung Trác Lương đem chính mình một người nhốt tại phòng làm việc cũng không phải là vì viết văn, mà là vì ‘tính phúc’ đại sự mà làm kế hoạch.

Thời đại này là ấn theo một tuổi kế một tuổi, cũng chính là khi ngày mười lăm tháng hai, hắn đã mãn mười bốn tuổi, mà hắn đời trước không tính cùng với hai bàn tay làm bạn qua ngày, tới năm hai mươi tuổi chính mình nổi danh, cũng bắt đầu tiếp xúc cái vòng lẫn quẩn của giới giải trí…….

“Ai………..”

Bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế dựa trầm tư tâm trạng, Cung Trác Lương cảm thấy được thời điểm mình chưa trưởng thành thực nghẹn khuất, hiện tại trưởng thành lại bắt đầu thực loạn tâm.

Ai cũng biết quá sớm mà đã miệt mài chuyện đó đều sẽ làm tổn thương thân thể, tổn thương gốc rễ, Cung Trác Lương cũng không muốn dài không lớn hoặc là JJ không lên, tật xấu sớm X linh tinh, vậy tính phúc cả đời hắn có thể đều bị hủy, ai bảo tiểu tướng công nhà mình câu người như thế, Cung Trác Lương nho nhỏ thời điểm chưa trưởng thành chính mình nhẫn nhịn được vài lần, loại tình huống hiện tại này Cung Trác Lương cũng không tự tin có thể quản được nửa người dưới của hắn a.

“Ít nhất còn phải chờ một năm, như thế nào đạt được luật định tuổi đây.”

Cung Trác Lương càng nghĩ càng cảm thấy nên vì tính phúc lâu dài của mình mà lo lắng, hắn vẫn là phải cố nhịn………. Bất quá, ta hiện tại  tuy rằng phải cố hạn chế không thể làm, trước có thể nếm chút ngon ngọt cũng không thể được sao? Nếu không…… Liền thức dịp sinh nhật lần này chuẩn bị vài trò vui đùa thú vị một chút?

Ai, thật sự là phiền não của trưởng thành a!

Cung Trác Lương nghĩ đến chỗ đáng khinh, không khỏi cong lên khóe miệng bên trái nở một nụ cười xấu xa, lúc này cánh cửa nối hai thư phòng đột ngột bị gõ vang, Cung Trác Lương ‘sưu’ một tiếng ngồi thẳng thân thể nhấc lên cây bút giả bộ như đang hết sức chăm chú, thản nhiên đáp ứng với Kiều Ứng Trạch một tiếng.

“Trác Trác, ta không quấy rầy đến ngươi đi?”

Cầm lấy cái hòm trong tay để ra phía sau, Kiều Ứng Trạch chậm hơi hơi khom khóe miệng rãi đi đến, ánh mắt nhìn Cung Trác Lương ôn nhu say lòng người.

“Không có a, cầm cái gì thế?”

Cung Trác Lương hàm chứa ý cười buông bút, đem một tờ giấy tuyên thành trống không tùy tiện bỏ vào trong bản thảo ở một bên, trong lòng bị bộ dáng này của Kiều Ứng Trạch câu dẫn đến tâm ngứa ngáy, trên mặt lại còn muốn tiếp tục làm bộ bình tĩnh, vì thế hắn đem lực chú ý chuyển đến vật mà Kiều Ứng Trạch mang tới, liền nghiêng thân vươn cổ hướng về phía sau của y xem xét.

“Tặng cho ngươi a.”

Kiều Ứng Trạch lấy tay còn trống gõ nhẹ lên cái đầu nghiêng nghiêng của Cung Trác Lương, sau đó mới đem cái hòm tinh xảo kia bỏ lên bàn.

“Quà sinh nhật? Sớm đi?”

Ngẩng đầu nhìn Kiều Ứng Trạch đứng bên cạnh mình, Cung Trác Lương cũng không đứng lên, liền như vậy cười tủm tỉm động thủ mở hòm.

“Không phải, là mừng cho tiểu thuyết của ngươi thành công.”

Nhìn Cung Trác Lương sau khi mở hòm ánh mắt toát lên sự kinh hỷ, Kiều Ứng Trạch nhất thời cảm thấy được cố gắn mấy ngày nay không có uổng phí.

“Đây là….. Ngươi không phải không có hứng thú với tiểu thuyết sao?”

Cung Trác Lương thật sự là vì phần lễ vật này của Kiều Ứng Trạch mà kinh hỷ, nhân vật trong mấy bức tranh sinh động kia, cơ hồ giống như là nhân vật trong truyện của hắn từ trong sách bước ra, Cung Trác Lương tin tưởng, nếu không phải Kiều Ứng Trạch lấy tiểu thuyết của hắn cẩn thận đọc thấu, thì không có khả năng vẽ ra những hình ảnh bức tranh như vậy.

Tuy rằng trước kia Cung Trác Lương có nói qua muốn Kiều Ứng Trạch thay mình xem bản thảo nhuận bút, nhưng gần đây Cung Trác Lương viết văn không thích người khác khoa chân múa tay, thứ hai cho dù đưa cho Kiều Ứng Trạch bản thảo cũng thường thường không thấy y có ý kiến gì, thiếu gia Cung Trác Lương liền nghĩ Kiều Ứng Trạch là không thích xem, vì thế dần dần cũng không cùng y bàn luận tiểu thuyết nữa, chỉ là viết xong bản thảo thì tùy tiện cho y xem mà thôi.

Cung Trác Lương thật không nghĩ tới, nguyên lai Kiều Ứng Trạch vẫn xem mà còn thật dụng tâm để xem, còn đem nhân vật chính xuất hiện trong sách vẽ ra, ấn theo tính cách thà ít mà tốt, đã tốt còn muốn tốt hơn của Kiều Ứng Trạch, nhất định là mỗi bức chân đều rất chăm chỉ nghiêm túc mà vẽ, này phải vẽ bao lâu a!

“Ngươi viết đương nhiên không giống.”

Khó có được mà nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch không khỏi từ phía sau ôm lấy vai hắn, sau đó cúi người hôn lên môi hắn một cái…… Thật đáng yêu.

“Cám ơn!”

Trên đầu bay vài cái chữ to ‘cảm động’, Cung Trác Lương cẩn thận buông bức tranh xuống, cầm lấy mặt Kiều Ứng Trạch ở trên môi của y ba một ngụm thật mạnh.

Đương nhiên, trước đó Cung Trác Lương không quên lau sạch son trên môi của mình.

“Lúc trước ta xem không nhiều lắm, không dám lung tung quấy rầy suy nghĩ của ngươi, hiện tại nhiều ít có thể hiểu một chút, hẳn là có thể giúp ngươi.”

Kỳ thật Kiều Ứng Trạch vẫn thực để bụng đối với tiểu thuyết của Cung Trác Lương, chỉ là lúc trước y thấy Cung Trác Lương giống như là tùy tiện nói nói, cũng không thật lòng có ý tứ muốn cho mình nhuận bút, hơn nữa y đối với phương diện này đọc qua rất ít, cũng sợ chính mình không hiểu nhiều lắm rước lấy chê cười, cho nên sau khi Cung Trác Lương nói qua, y cũng không vội vả cho hắn ý kiến, mà là trộm đi xem rất nhiều thoại bản truyền thuyết linh tinh, còn đem bản thảo của Cung Trác Lương đọc đi đọc lại rất nhiều, ấn theo lý giải của mình đi miêu tả ra cố sự của nhân vật chính, hiện tại rốt cục nắm chắc là có thể giúp đỡ Cung Trác Lương, y mới đem những bức tranh này đưa tới, cũng hiểu được, mình có thể giúp Cung Trác Lương nhận xét.

(PH: thực cmn đau lòng Đại Kiều mà!!!)

“Đương nhiên có thể, tướng công, ngươi thật sự là quá vĩ đại, ta muốn đem những bức tranh này làm thành tranh cuốn treo lên!”

Nhìn bộ dáng Kiều Ứng Trạch ngại ngùng Cung Trác Lương liền nhịn không được người nóng lên, vội vàng đổi thành ôm cổ y không muốn xem mặt, trong lòng lại bắt đầu rơi lệ, ý chí của mình lung lay sắp đổ, này một năm làm sao có thể cố gắn vượt qua a!

“Kia….. Đêm nay ta muốn có quà đáp lại, có thể chứ?”

Hai tay ôm thắt lưng Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch mặt đỏ hồng lên, nhẹ giọng ở bên tai y ám chỉ một câu…… Tiểu tức phụ xử lí chuyện năm mới trong nhà cùng quản lý hiệu sách, đã muốn hơn một tháng không chủ động thân cận y, y có chút không nhịn được.

“…….. Được.”

Giọng nói khàn khàn từ tính lộ ra hương vị hấp dẫn nồng đậm —— ít nhất ở trong tai Cung Trác Lương là vậy, vì thế ý chí lập tức cấp tốc tuyên bố bãi công, cùng lắm không làm toàn bộ là được, khóc a.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Kinh thành Cung gia, Cung Trác Tường vừa mới từ Hàn lâm viện trở về nghe được gia nhân bẩm báo, vẻ mặt nghiêm túc rẽ về hướng thư phòng, nơi đó có hai hộ vệ ăn mặt như gia nhân đang đứng chờ.

“Thế nào? Tìm được đầu mối gì sao?”

Cung Trác Tường vào phòng không đợi ngồi xuống, liền mở miệng hỏi chuyện hai người kia, đây là nhóm thứ ba hắn phái đi xuống phía nam tìm kiếm manh mối của Cung Trác Lương, cha đã nhắc hắn phải chú ý đúng mực, cho nên hắn không thể tăng số người lên để đi tìm người, mà những nhóm người trước không thám thính ra tin tức gì hữu dụng, hắn hiện tại trừ bỏ mỗi tháng gửi một phong thư liên lạc cho Cung Trác Lương, nhưng lại rốt cuộc không thể biết được tin tức chính xác của hắn.

“Bẩm thiếu gia,  bọn tiểu nhân vô năng, vẫn không thể tìm được chỗ ở của Lương thiếu gia, bất quá tiểu nhân ở Bạc thành tìm được thứ này, mặt trên có tiểu thuyết của Lương thiếu gia.”

Hai hộ vệ thấy sắc mặt thiếu gia nhà mình không tốt, vội đem mấy quyển tạp chí trong bao quần áo lấy ra, trong lòng nhịn không được kêu khổ.

Bọn họ ở phía nam nhân sinh không quen biết, thiếu gia lại không cho kinh động đến người của Cung gia và Cung gia, chỉ dựa vào thư từ qua lại giữa thiếu gia cùng vị Lương thiếu gia kia mà biết chổ ở, để cho bọn họ chạy đi tìm, tìm kim dưới đáy bể nào có thể dễ dàng tìm được người như vậy a.

“Lương nhi mở hiệu sách? Lương nhi ra…. Lương….. Trạch?”

Cung Trác Tường lật xem tiểu thuyết của Cung Trác Lương, ngón tay của hắn vỗ nhẹ lên tên của hiệu sách, từ tên của hiệu sách nghĩ đến Cung Trác Lương đưa tài sản cho Kiều Ứng Trạch giúp đỡ, ngay cả thư cho mình đều phải từ y chuyển qua, chứ không phải là……

“Kiều gia cùng Cung gia bên kia đâu?”

Áp chế cảm xúc trong lòng, Cung Trác Tường ở trong lòng an ủi mình, Lương nhi của hắn chắc sẽ không thay lòng đổi dạ, lại càng không cùng tỷ phu của mình thông đồng thành gian, vậy trong đó nhất định có nguyên nhân nhân gì đó!

“Các huynh đệ vẫn rất lưu ý, cũng chưa từng thấy Lương thiếu gia xuất hiện qua, Cung gia vẫn như cũ, Kiều gia thì…… Nghe nói tri phủ phu nhân khắc nghiệt không nhân hậu, nhân lúc đứa con cả ốm yếu gia thế con dâu trưởng thấp, liền chán ghét vợ chồng đứa con cả, mà thiếu phu nhân cùng nhà mẹ đẻ này một năm cơ hồ không có lui tới gì, bất quá nghe nói thủ đoạn kinh thương rất không bình thường, hiệu sách Lương Trạch chính là Kiều gia thiếu phu nhân kinh doanh, hiện tại ngay cả trong kinh chúng ta cũng có hiệu sách này…….”

Hộ vệ kia thấy sắc mặt Cung Trác Tường càng có xu thế nghiêm khắc, chịu đựng xúc động lau mồ hôi càng thêm cẩn thận bẩm báo, nghĩ thầm mấy tháng không thấy, thiếu gia này thân quan uy nghiêm càng ngày càng giống lão gia a.

“Ân, đi xuống lĩnh thưởng đi, nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục đi thăm dò.”

Nghe xong tin tức gia nhân thám thính trở về, Cung Trác Tường lãnh thanh đuổi bọn họ ra ngoài, trong lúc nhất thời suy nghĩ có hàng vạn hàng nghìn, đối việc này càng dứt không ra. Thầm nghĩ chỉ bất đắc dĩ mình hiện tại đang làm quan ở kinh thành không thể tùy ý rời khỏi, nhanh nhất còn phải đợi đến giữa tháng năm…….

Cung Trác Tường đậu tiến sĩ Hàn lâm mới có thể được thả ra ngoài rèn luyện một năm, sau đó lại chính thức quay về  làm quan hoặc là đi ra ngoài làm tri huyện, cho nên Cung Trác Tường chỉ có thể thừa dịp lúc ra ngoài rèn luyện lại đi Bạc thành một lần.

“Lương nhi, ngươi nếu không thể tới kinh thành tìm ta, ta đây liền đi Bạc thành tìm ngươi đi.”

Áp chế đủ loại nghi ngờ trong lòng mình, Cung Trác Tường đem tầm mắt dừng ở trên tiểu thuyết của Cung Trác Lương, nghĩ thầm đúng thật như những gì mọi người nói đi học tập viết thoại bản, không tự mình cũng viết một bản, bọn tỷ tỷ, tỷ phu bọn họ cũng không khuyên hắn hảo hảo đọc sách….

Từ đó về sau, trên bàn của Cung Trác Tường luôn để thêm một quyển tạp chí kỳ mới nhất của hiệu sách Lương Trạch, thẳng đến khi hắn rời khỏi kinh thành đến bạc thành.

XXXXXXXXXXX

Nhược Lam đồ vật mang tới chưa?”

Thừa dịp Kiều Ứng Trạch đi tắm, Cung Trác Lương đem Nhược Lam gọi vào phòng, ánh mắt lóe lên hướng nàng vươn tay ra.

“Thiếu gia, ngài vừa mới….. Như vậy không tốt đi.”

Nhược Lam đỏ mặt từ trong áo lấy ra một cái chai, do do dự dự không quá tình nguyện đưa cho Cung Trác Lương, cái này chính là thuốc bôi trơn chuyên chuẩn bị cho nam nam hoan ái, Nhược Lam biết thiếu gia nhà mình vừa mới lớn, sớm như vậy đã sinh hoạt vợ chồng chính là sẽ tổn hại thân thể a.

Về phần nói Nhược Lam một nha đầu chưa có chồng như thế nào lại có thứ này đưa tới, khụ khụ, Cung gia là cái nơi gì a, muốn cái loạn thất bát tao gì mà không có a, Nhược Lam tự nhiên có cách của mình.

“Ta biết, ta có chừng mực, yên tâm đi Nhược Lam, này là dự trữ, dự trữ.”

Cung Trác Lương lấy cái chai trấn an vỗ vỗ bả vai Nhược Lam, lại đem cánh cửa đóng lại chạy vào buồng trong giấu đồ đi.

Này hắn đúng là tính toán dự phòng cho tình huống bất ngờ nào đó, ai biết thời điểm hắn nhịn không được mà làm, đến lúc đó lại không có cái để dùng lại làm bị thương tiểu tướng công nhà hắn thì làm sao bây giờ? Bất quá hắn sẽ tận lực chịu đựng không làm đến bước cuối cùng.

“Tướng công, muốn ta giúp ngươi kỳ lưng hay không a?”

Vui vẻ bay tới cửa phòng tắm, Cung Trác Lương cười tủm tỉm đi vào, chỉ thấy Kiều Ứng Trạch đang ngồi trong bồn tắm quay đầu lại nhìn hắn.

“Không bằng cùng nhau tắm đi.”

Trên mặt Kiều Ứng Trạch hồng hồng cũng không biết là thẹn thùng, hay là bị hơi nước chưng đến hồng, y dừng tay đang tháo ra mái tóc, mím môi cười nhìn về phía Cung Trác Lương.

“Được.”

Cung Trác Lương bị tươi cười này của y câu dẫn thiếu chút nữa phi thân bổ nhào qua, đang lúc khẩn cấp cởi quần áo, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi có vẻ dồn dập của Văn Thư, nói lão phu nhân bảo thiếu gia cùng thiếu phu nhân đi qua viện của nàng, hình như là Tĩnh Thư bên kia sắp sinh.

“…………”

Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch theo bản năng liếc mắt một cái, Kiều Ứng Trạch vội vàng đứng dậy ra khỏi bồn tắm thay quần áo, Cung Trác Lương cũng kịp phản ứng đi giúp y sửa sang lại, trong lòng thật sự là hận không thể chỉ lên trời xanh rống to, lão thiên gia ngài lại chơi ta! Sớm không sinh muộn không sinh cố tình sinh vào lúc này, thực hắn #¥^*#%......