Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 6




Vườn hoa bên ngoài nhà họ Sở cũng rất lớn, trồng đủ các loại hoa cỏ quý hiếm.

Cô đi xuyên qua những lớp thực vật này, dạo bước đi trên con đường đá, đi đến gần một bể bơi, cô đang định đi đến ghế cạnh bể bơi để ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, cô lại nghe thấy đoạn đối thoại truyền đến từ bên cạnh.

“Trận lửa lớn ngày hôm đó trên du thuyền là do cậu đã làm?” Cô dựng lỗ tai lên, cô đã làm vệ sĩ bên cạnh Lệ Đế Minh một đoạn thời gian, cũng chính vì vậy mà có thể nhận ra được âm thanh của anh.

Người đang nói chuyện với anh là ai, cô không thể phân biệt được.

Nhưng mà giọng điệu của đối phương tràn đầy châm chọc: “Dù sao thì kể từ lúc tôi bắt đầu đứng bên phe đối lập với cậu, cậu đã có thể vô cùng tự nhiên mà liên kết chuyện này với tôi cùng một chỗ, có đúng không hả? Cậu cảm thấy tôi đang trả thù cậu thay cho Tố Vân đó à?” 2078760_2_25,60Tố Vân, đây là một cái tên xa lạ.

Vốn dĩ Cố Chiêu Nghi không phải là người thích nghe lén người khác, hơn nữa đây là cuộc đối thoại riêng tư của bọn họ, cô nên rời khỏi, nhưng mà cô phát giác ở một chỗ khác dường như cũng có người đang từ từ đi qua bên đây, cái này làm cho cô không có cách nào rời khỏi được.

Lệ Đế Minh không trả lời, sau đó nhanh chóng truyền đến âm thanh của người đàn ông đó, dường như là người đàn ông đã tức giận ngay lập tức: “Lệ Đế Minh, lúc đó cậu đã bảo đảm như thế nào? Không phải cậu đã nói... sẽ đối xử tốt với cô ấy hả? Nhưng mà kết quả cuối cùng là cái gì chứ, tại sao cô ấy lại... chết, hơn nữa còn bởi vì cậu mà chết!”

“Tôi nói cho cậu biết, đời này tôi đều đứng bên phe đối lập của cậu, tôi muốn cậu phải ôm lấy thân phận người có tội mà sống sót, tôi muốn nhìn thấy cậu tự trách, áy náy, bởi vì đây là cậu đã thiếu Tố Vân."

“Tố Vân đã chết rồi, mà cậu dựa vào cái gì lại có được hạnh phúc, cậu dựa vào cái gì mà yên tâm thoải mái sống sót như vậy, trên thế giới này bất cứ chuyện gì cũng đều phải công bằng... cậu nợ cô ấy thì phải trả, phải trả một cái giá đắt.”

Tâm trạng của người đàn ông vô cùng kích động, Cố Chiêu Nghi thậm chí có thể nghe ra được những lời nói này rít ra từ trong kẽ răng của người đàn ông.

Cố Chiêu Nghi chú ý đến người đang đi tới từ một bên khác đã rẻ qua chỗ khác, cho nên hiện tại là thời cơ tốt nhất để cô rời đi.

Cô cũng không muốn phải tiếp tục nghe đoạn đối thoại của người khác, nhưng mà không ngờ tới đó chính là cô vừa mới bước ra được một bước, đôi giày cao gót của cô không cẩn thận dẫm lên một cục đá nhỏ.

Vốn dĩ cô không quen mang giày cao gót, lúc này chân của cô bởi vì viên đá nhỏ mà đột nhiên bị trượt, làm cho cả người của cô ngã xuống bể bơi.

Xung quanh trống trơn, cô muốn bắt lấy một thứ gì đó cũng là điều không thể.

Quay lòng vòng... ngã xuống nước.

Âm thanh rơi xuống nước vô cùng lớn, hấp dẫn lực chú ý của Lệ Đế Minh và người đàn ông ở bên này.

Người đàn ông ngược lại cũng không để ý đến âm thanh rơi xuống nước, anh ta lạnh lùng nhướng mày nhìn Lệ Đế Minh rồi sau đó xoay người rời khỏi từ một hướng đi khác.

Mà Lệ Đế Minh bởi vì âm thanh vùng vẫy truyền đến từ trong bể bơi làm anh đi đến bên cạnh bể bơi.

Cố Chiêu Nghi biết bơi, nhưng mà lúc này chân của cô đang bị chuột rút, cho nên cô căn bản cũng không làm được gì, cũng chỉ có thể tùy ý để thân thể của mình hết chìm rồi lại nổi trong bể bơi, cô đã bị sặc nước mấy hơi, lúc này đang không ngừng giãy dụa.

Lệ Đế Minh thấy như vậy cũng không có khả năng thấy chết không cứu, thế là anh liền nhảy xuống bể bơi, đồng thời nhanh chóng cứu Cố Chiêu Nghi lên trên bờ.

Tóc của Cố Chiêu Nghi ướt hết, ướt sũng dính trên hai gò má, gương mặt của cô dưới ánh trăng lại như nổi bật, dường như là càng trở nên gầy gò hơn nữa, nhưng mà ngũ quan vẫn xinh đẹp trong trẻo như cũ, nhất là đôi mắt sạch sẽ giống như một dòng nước trong, dường như muốn hút hồn.