Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 40




Tuy nhiên điều Cố Chiêu Nghi không có ngờ, ngày hôm sau, chuyện này đã được giải quyết một cách thuận lợi rồi.

Vì chuyện của ba, cô có thể nói là cả đêm không ngủ, đều đang nghĩ cách.

Mà khi cô đang vắt óc nghĩ cách, Nguyễn Bích Phượng còn không ngừng ồn ào bên tai cô.

Sáng sớm hôm sau, cô liền chạy tới nhà họ Lệ trước.

Cho dù phải nghĩ cách cho ba, cô cũng không thể làm trì hoãn công việc này được.

Cô biết Lệ Đế Minh cực kỳ ghét nhân viên dưới trướng không đúng giờ.

Khi cô chạy tới nhà họ Lệ, quản gia mỉm cười với cô: “Lệ tổng với cả cậu Tống đang ở phòng khách đợi cậu.”

“Cậu Tống?” Trong đầu của Cố Chiêu Nghi xuất hiện gương mặt của Tống Toàn.

Quản gia gật đầu: “Phải, Tống Toàn cậu Tống.”

Điều Cố Chiêu Nghi nghĩ trong lòng là loại cậu chủ lớn này cũng sẽ dậy sớm như vậy sao?

Hơn nữa, Tống Toàn sao lại tới đây rồi?

Cô mang theo nghi hoặc này, đi vào phòng khách của nhà họ Lệ.

Tống Toàn với Lệ Đế Minh không biết đang bàn luận chuyện gì, khi Cố Chiêu Nghi đi vào, vừa hay nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Tống Toàn.

Hai người nhìn thấy Cố Chiêu Nghi tới rồi, liền dừng chủ đề vừa rồi.

“Lệ tổng, có thể xuất phát rồi chứ?” Cố Chiêu Nghi cung kính hỏi.

Tống Toàn không nói chuyện, mà yên lặng ngồi ở đó pha trà, cử chỉ rất là ưu nhã.

Lệ Đế Minh ngước mắt liếc nhìn cô: “Cậu chắc chắn... mình bây giờ còn có tâm trạng đi làm sao?”

Trái tim của Cố Chiêu Nghi bỗng đập thình thịch.

Cô mặt mày sửng sốt nhìn sang Lệ Đế Minh, từ câu hỏi này của anh nghe ra được, anh chắc đã biết tất cả mọi chuyện rồi?

Cố Chiêu Nghi không lên tiếng, chỉ cụp mắt, hai tay bất giác dùng sức.

“Chuyện này tôi đã giúp cậu giải quyết xong rồi.” Lệ Đế Minh sau vài giây, đã nói một câu như này.

Trong mắt của Cố Chiêu Nghi, càng nhiều thêm vài phần chấn động: “Giải quyết... xong rồi?”

Cố Chiêu Nghi quay đầu liếc nhìn Tống Toàn: “Chuyện này... cậu vẫn phải cảm ơn Tống Toàn.”

Cố Chiêu Nghi mê mang nhìn sang Tống Toàn.

Tống Toàn lắc đầu, tiếp tục pha trà: “Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ xíu, cậu cũng đã đích thân mở miệng rồi, tôi có thể không giúp sao?”

“Công trường nơi ba cô làm việc, tòa nhà bây giờ đang xây dựng, là của nhà họ Tống, cũng tức là tòa nhà văn phòng mới của Dệt may Duy Hồng. Bây giờ thi công xảy ra vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến ngày hoàn thành ban đầu, điều này quả thật sẽ mang tới phiền phức và tổn thất rất lớn cho phía nhà thầu.”

“Có điều, Tống Toàn đã đích thân ra mặt nói chuyện với bên nhà thầu rồi. Quá ngày hoàn thành, bọn họ cũng sẽ không truy cứu. Tống Toàn đã chính miệng nói như này rồi, bên phía nhà thầu cũng không cần tiếp tục truy cứu trách nhiệm của ba cậu.”

Cố Chiêu Nghi không khỏi sững ra tại chỗ.

Một chuyện cô thấy vô cùng rắc rối và khó khăn, ở trong tay của người khác, có lẽ chỉ là chuyện một câu nói.

Cô sau một thoáng sững sờ, liền nói cảm ơn với Tống Toàn: “Cảm ơn anh Tống đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy.”

“Tôi ngược lại cảm thấy... cậu nên cảm ơn Lệ Đế Minh. Tôi quen biết cậu ấy lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy mở miệng muốn tôi giúp.” Tống Toàn liếc nhìn Lệ Đế Minh, trong nụ cười toát ra vài phần thâm ý.

Nhìn ra người vệ sĩ này, đối với Lệ Đế Minh mà nói, có chút khác.

Nghe thấy Tống Toàn nói như thế, Cố Chiêu Nghi nhìn sang Lệ Đế Minh, cô hình như... lại nợ anh một phần nhân tình.

“Cảm ơn anh, nguyện ý giúp tôi.” Cố Chiêu Nghi là thật sự cảm kích sự ra tay tương cứu của bọn họ.

Lệ Đế Minh không có nói chuyện, trên mặt dường như mãi mãi đều là dáng vẻ điềm nhiên.

Cố Chiêu Nghi thậm chí cũng hoài nghi, Lệ Đế Minh có phải là căn bản không nghe thấy cô nói chuyện không...

Ngược lại Tống Toàn, anh ta vào lúc này lại mở miệng nói một câu: “Có điều, cậu vì để cảm ơn tôi, tóm lại phải mời tôi ăn bữa cơm gì đó chứ nhỉ?”

Tống Toàn cứ cảm thấy... trên người của người vệ sĩ này, chắc còn có bí mật gì đó có thể moi được.

Hơn nữa, mắt của người vệ sĩ này, thật sự khiến anh ta cảm thấy quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ ra được, rốt cuộc đã từng thấy đôi mắt như này ở đâu rồi.

Có lẽ, sau khi tiếp xúc thêm vài lần thì anh ta có thể nghĩ ra.

Cố Chiêu Nghi lập tức nói: “Đó là đương nhiên.”

Tống Toàn hình như không chỉ là nói chơi đâu, anh ta còn đưa danh thiếp của mình đưa cho Cố Chiêu Nghi.

Cố Chiêu Nghi nhìn danh thiếp mà anh ta đưa, có hơi không hiểu nhìn anh ta.

Tống Toàn lập tức giải thích: “Không phải là muốn mời tôi ăn cơm sao? Tôi đợi điện thoại của cậu.”

Cố Chiêu Nghi lúc này mới hiểu dụng ý anh ta đưa danh thiếp, vì thế từ trong tay anh ta nhận lấy tấm danh thiếp, hơn còn cất vào trong túi: “Được.”

Lệ Đế Minh hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn sang Tống Toàn bỗng có vài phần lạnh.

Tống Toàn bị anh nhìn thì bất giác sởn hết da gà da vịt.

“Cậu sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi...có chỗ nào không ổn à?” Tống Toàn xoa xoa cánh tay của mình, đột nhiên cảm thấy thật lạnh.

“Cậu chắc sẽ không phải... muốn đào chân tường chứ?” Lời của Lệ Đế Minh có hơi giống như đang nói đùa.

Nhưng anh bắt buộc phải thừa nhận, nhìn thấy người khác đối tốt với người vệ sĩ này, anh vậy mà có chút cảm giác nguy hiểm.

Bởi vì trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, anh có thể nhìn ra, Tiểu Cố là một người trung thành hơn nữa vô cùng chính trực.

Hiện nay ở trong xã hội hiện thực, người chân thành như này, không dễ tìm.

Cho nên, anh quyết định phải tuyển dụng Tiểu Cố này lâu dài, chứ không thể để người khác đào chân tường được.

Tống Toàn phì cười một tiếng: “Lệ Đế Minh cậu vậy mà cũng có quan ngại như này à? Nghe tôi nói này, cậu thay vì nhọc lòng chuyện này thì không bằng nghĩ xem, nên trốn thoát một kiếp xem mắt này như nào đi.”

Khi nói đến chủ đề này, Tống Toàn mặt mày tươi cười vui vẻ nhìn thấy người khác gặp nạn.

Lệ Đế Minh lập tức ném một ánh mắt sắc lẹm như dao về phía anh ta, tỏ ý anh ta tốt nhất mau im miệng.

Cố Chiêu Nghi đứng ở một bên thì thầm kinh ngạc ở trong lòng.

Người đàn ông giống như Lệ Đế Minh... cũng sẽ cần phải đi xem mắt sao?

Phụ nữ mê đắm anh, chắc còn nhiều hơn cát ngoài sa mạc chứ nhỉ?

Người đàn ông này, lớn lên quá đẹp trai yêu nghiệt, nhất là đôi mắt tinh tế sâu thăm đó, như ngôi sao sáng chói, thu hút ánh nhìn của bạn, khiến bạn trầm luân trong đó, đều không dời đi được.

Ngay cả người không mê trai như Cố Chiêu Nghi, cũng thường cảm thán về làn da tuyệt đẹp của người đàn ông này ở trong lòng.

Không chỉ làn da tuyệt đẹp, còn trẻ tuổi tài cao, tay nắm quyền thế...

Nhưng chính một người như anh, vậy mà cũng luân lạc tới bước đường phải đi xem mắt sao?

Cũng không biết... người xem mắt với anh, sẽ là người như nào.

Hôm nay, Cố Chiêu Nghi là phải cùng Lệ Đế Minh đến khách sạn tham gia một cuộc họp quan trọng, đi xuyên qua một hành lang dài của khách sạn thì tới trước phòng họp.

Mà bên cạnh phòng họp này, có một cánh cửa có thể đi ra, vừa hay là câu lạc bộ khách sạn xây ra dùng để cung cấp nơi nghỉ ngơi vui chơi cho mọi người.

Cái đập vào mắt đầu tiên chính là một hồ bơi rất lớn, ở sự phản chiếu của ánh mặt trời, hắt ra ánh sáng chói mắt.

Do thời gian cuộc họp này kéo dài khá lâu, Cố Chiêu Nghi liền đi tới khu vực này hít thở không khí.

Không ngờ, khi cô đi tới bên hồ bơi, vừa hay nhìn thấy Bạch Tố Mai đi tới.