Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 33




“Cho nên anh ta của bây giờ... chính là một nhân cách khác của Lệ tổng sao?” Cố Chiêu Nghi lúc này cuối cùng cũng hiểu, tại sao Lệ Đế Minh lại đột nhiên không nhận ra cô rồi.

“Ừm... anh ấy không phải tên là Lệ Đế Minh, mà tên Lệ Lẫm Hàn. Mỗi một nhân cách, đều có thân phận của mình, tính cách của bản thân với phương thức suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn tồn tại độc lập.” Những lời này, là bác sĩ tâm lý chữa trị chính của Lệ Đế Minh nói.

“Nguyên nhân anh ta xuất hiện hai nhân cách... có liên quan tới tuổi thơ của anh ta, phải không?” Nếu không, Trịnh Nhã Nam vừa rồi cũng sẽ không tốn nhiều nước bọt như vậy, đi nhắc tới tuổi thơ của Lệ Đế Minh.

Trịnh Nhã Nam gật đầu: “Phải. Bác sĩ nói, chính là vì ám ảnh tâm lý lúc nhỏ, khiến nhân cách của anh ấy xuất hiện hiện tượng phân liệt. Lệ Lẫm Hàn với Lệ Đế Minh có tính cách hoàn toàn khác nhau. Lệ Lẫm Hàn tính cách mềm yếu, đối với người xung quanh đều tồn tại địch ý, cứ cảm thấy người khác sẽ tổn hại mình, hơn nữa, bài xích qua lại với người khác.”

Chẳng trách, vừa hãy trong ánh mắt của Lệ Đế Minh nhìn cô, đều là mang theo địch ý và phòng bị.

“Đây là một bí mật rất quan trọng của Lệ tổng, một khi bị những người không có ý tốt kia biết, cậu chắc biết, ý này là cái gì... cho nên, từ nay về sau, nếu trước mặt người khác xảy ra tình trạng như này, cậu chắc biết nên làm gì rồi chứ?”

Trịnh Nhã Nam cảm thấy, nhiều thêm một người tới bảo vệ Lệ Đế Minh, tóm lại tốt hơn.

Cố Chiêu Nghi từ từ ngoảnh mặt lại, nhìn sang Lệ Đế Minh, anh vẫn không nhúc nhích đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, một bước cũng không rời.

Đối với Lệ Đế Minh của lúc này mà nói, người nằm trong phòng phẫu thuật, là người mà anh tin tưởng nhất cũng là người anh yêu nhất trên thế giới này, cho nên trái tim của anh vô cùng loạn, cũng vô cùng hoảng.

Bất cứ ai đều sợ, trở thành một cá thể cô đơn trên thế giới này.

Như thế, sẽ nảy sinh một loại cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ.

“Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tận sức bảo vệ tốt Lệ tổng.” Cố Chiêu Nghi nói rõ từng từ.

“Tôi đi giúp mẹ của Lệ tổng làm thủ tục nằm viện gì đó, cậu ở đây trông.” Trịnh Nhã Nam vội chạy tới, chỉ giúp Viên Thảo sắp xếp bác sĩ tốt, nhưng còn chưa làm xong những thủ tục này.

Cố Chiêu Nghi gật đầu: “Anh đi đi, bên này tôi sẽ trông.”2084541_2_25,60Khi Trịnh Nhã Nam đi làm thủ tục nằm viện, Cố Chiêu Nghi đi về phía Lệ Đế Minh.

Cô không có tới quá gần anh, mà cách một khoảng cách nhất định với anh thì dừng lại: “Anh tên... Lệ Lẫm Hàm phải không?”

Trong mắt của Lệ Đế Minh vụt qua một tia kinh ngạc, chắc là có hơi bất ngờ, cô làm sao biết tên của anh.

“Anh không cần có địch ý với tôi, tôi sẽ không làm hại anh.” Cố Chiêu Nghi liếc nhìn cửa của phòng phẫu thuật đang đóng chặt, an ủi: “Bà ấy nhất định sẽ không sao.”

Lệ Lẫm Hàn liếc nhìn cô, chú ý tới chỗ cổ tay của cô hình như có vết thương, vì thế có hơi bất giác mở miệng: “Cậu... bị thương rồi.”

Cố Chiêu Nghi thuận theo ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện, trên cổ tay trắng nõn của mình, có một vết thương xanh tím.

Cái này chắc là trong quá trình đánh nhau với đám người kia để lại.

Anh không nhắc, Cố Chiêu Nghi ngược lại không có cảm thấy đau.

Bị anh nhắc như vậy, Cố Chiêu Nghi chỉ cảm thấy có một cơn đau, thuận theo cổ tay của cô, lan ra cả cánh tay của cô.

“Không sao, một chút thương tích nhỏ, tôi cũng quen rồi.” Cố Chiêu Nghi cố vờ thản nhiên nói.

Tuy cố tỏ vẻ thản nhiên, nhưng là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái đang tuổi nở rộ, sao lại không để ý, trên người của mình để lại những vết sẹo này chứ?

Lệ Lẫm Hàn dù sao không thân quen với cô, thấy cô nói vậy, cũng không nói gì nhiều nữa.

Có điều nghĩ tới, là người này vào kho lạnh, cứu anh và mẹ của anh, lời cảm ơn nên nói, anh vẫn phải nói.

Cho nên sau khi suy nghĩ giây lát trong lòng, anh mở miệng nói cảm ơn với Cố Chiêu Nghi: “Chuyện ngày hôm nay... cảm ơn cậu.”

“Bao gồm cả chuyện cậu vào kho lạnh cứu chúng tôi, cũng bao gồm... chuyện cậu đưa mẹ của tôi đến bệnh viện.” Anh có hơi áy náy liếc nhìn cổ tay của Cố Chiêu Nghi: “Tôi nhớ... lần ở trên du thuyền đó, hình như cũng là cậu đã cứu tôi?”

Vốn dĩ, anh đối với người này còn không có ấn tượng gì, nhưng hiện nay, hình như có một chút ký ức rồi.

Khi anh ở trên du thuyền tính mạng chỉ còn một đường, không phải cũng là người này đã cứu anh sao?

“Phải.” Cố Chiêu Nghi ngay thẳng trả lời.

“Có điều... tôi hình như không quen cậu, cậu tại sao... hết lần này tới lần khác ra tay cứu giúp với tôi?” Lệ Lẫm Hàn mặt mày không hiểu nhìn cô.

“Anh không phải là không biết tôi, chỉ là... không nhớ tôi rồi thôi.” Cố Chiêu Nghi chỉ có thể đáp lại như này.

Lệ Lẫm Hàn lúc này càng thêm khó hiểu.

Khi anh định mở miệng hỏi gì đó nữa, cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra.

Lệ Lẫm Hàn thấy vậy, liền vội vàng lao tới, ánh mắt vô cùng lo lắng: “Mẹ tôi như thế nào rồi?”

“Phẫu thuật vẫn tính là thuận lợi, bệnh nhân bây giờ đã không có gì đáng ngại rồi.” Bác sĩ sau khi khựng ra giây lát thì tiếp tục nói: “Có điều, trạng thái tinh thần của bệnh nhân hình như không quá ổn định, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Được, cảm ơn bác sĩ!” Lệ Lẫm Hàn cúi người mấy lần với bác sĩ.

Đợi sau khi bác sĩ đã đi xa, Lệ Lẫm Hàn liền đi tới cửa thang máy ở đầu hành lang, anh phải đi xem mẹ của anh.

Buổi tối hôm đó, Lệ Lẫm Hàn ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ của anh.

Mà Trịnh Nhã Nam sau khi làm xong hết các thủ tục thì bảo Cố Chiêu Nghi về nhà nghỉ ngơi, anh ta ở lại bệnh viện trông.

Đợi tới khi trời sáng, Lệ Đế Minh tỉnh lại ở bệnh viện, anh liền có hơi sửng sờ nhìn xung quanh, khi anh nhìn thấy mẹ nằm trên giường bệnh, anh mới nhớ tới, tối qua đã xảy ra những chuyện gì...

Sau khi anh xông vào kho lạnh, anh liền nghĩ, phải nhanh chóng đưa mẹ rời khỏi kho lạnh.

Dù sao nhiệt độ thấp như thế, không phải là nhiệt độ người bình thường có thể chịu đựng được.

Khi anh nhìn xung quanh, đang nghĩ cách, anh đột nhiên cảm thấy một cơn choáng váng, sau đó liền cảm thấy ý thức của mình bắt đầu không theo khống chế...

Mọi chuyện xảy ra sau đó, anh liền không nhớ rồi.

Cho nên... tối qua, nhân cách thứ hai của anh, lại xuất hiện rồi sao?

Vừa nghĩ tới điều này, lông mày của anh ta liền bất giác nhíu lại.

Vừa hay lúc này, Trịnh Nhã Nam từ bên ngoài mua đồ ăn sáng đi vào.

Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy ánh mắt của Lệ Đế Minh, anh ta liền biết, đây là Lệ Đế Minh, chứ không phải là Lệ Lẫm Hàn.

Hai người bọn họ có ánh mắt hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt của Lệ Đế Minh lạnh lùng, tràn ngập sự sắc bén và u tối. Mà ánh mắt của Lệ Lẫm Hàn lại nhẹ nhàng hơn nhiều, có điều cũng mang theo vài phần yếu đuối và tránh né.

“Lệ tổng, anh... tỉnh rồi?” Sắc mặt của Trịnh Nhã Nam nhìn trông cũng có hơi ngưng trọng.

Lệ Đế Minh lúc này càng thêm chắc chắn, tối qua, nhân cách thứ hai của anh quả thật... lại xuất hiện rồi.

Hơn nữa gần đây, tần suất xuất hiện hình như có hơi cao.