Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 29




Cũng có lẽ là vì, lần trước Lệ Đế Minh đại phát từ bi, phá lệ cho cô ứng trước 300 triệu tiền lương, giải trừ khó khăn của cô.

Cô chính là không có cách gì làm ngơ quay người đi mất như vậy.

Dù sao, đó là một mạng người.

Cố Chiêu Nghi chú ý tới sự lo lắng trong mắt của Lệ Đế Minh, cô liền mở miệng nói nữa: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để đối phương phát hiện. Tôi làm vệ sĩ của anh, về tình về lý phải bảo vệ tốt sự an toàn cá nhân của anh.”

Không biết tại sao, khi Cố Chiêu Nghi nói lời này với anh, trái tim của Lệ Đế Minh vậy mà lan tỏa một chút ấm áp.

Người vệ sĩ này, hình như... còn có chút ý vị.

Rõ ràng lúc này, cô có thể chọn lựa sự việc không liên quan tới mình không cần quan tâm, nhưng cô lại cứng đầu muốn đi mạo hiểm cùng anh.

Lệ Đế Minh cũng không phải là một người õng ẹo, nếu chính Cố Chiêu Nghi đã chủ động nói như vậy rồi, anh cũng không tiếp tục từ chối nữa.

Đúng như những gì Cố Chiêu Nghi nói, có một người đi cùng, là có thêm một người tiếp ứng.

“Vậy... đi thôi.” Lệ Đế Minh sau đó lại lên xe.

Chiếc xe khởi động, chạy về phía nơi mà Lập Hàng cho.

Đợi khi xe tới nơi, sắc trời đều đã tối rồi.

Nơi này quả thật là một khu nhà máy bỏ hoang, mà nơi Lập Hàng hiện nay đang ở, là một nhà máy chế biến thực phẩm tươi sống.

Nhìn từ xa, nhà máy đó sáng đèn, chắc chính là nhà máy chế biến thực phẩm tươi sống.

Bọn họ không có lái xe dừng ở trước nhà máy, mà dừng ở nơi khá xa.2078783_2_25,60“Lệ tổng, anh đeo tai nghe Bluetooth, chúng ta duy trì liên lạc bất cứ lúc nào. Còn nữa, anh phải nhớ kỹ, phải nói cho tôi biết cấu tạo với bố cục bên trong. Như thế, tôi nếu như đi vào cứu người, trong lòng càng có tính toán.” Cố Chiêu Nghi đã từng tiếp nhận huấn luyện chuyên môn vệ sĩ, cho nên vào lúc này, cũng có thể làm tới mức lâm nguy không loạn.

Sự tán thưởng của Lệ Đế Minh đối với người vệ sĩ nhỏ này, trong vô hình chung lại nhiều thêm vài phần.

Không ngờ người vệ sĩ nhỏ này, nhìn trông gầy yếu không thôi, trong xương cốt lại toát ra sự điềm tĩnh và cơ trí khiến người ta bất ngờ.

“Ừm.” Lệ Đế Minh đeo tai nghe Bluetooth vào, sau đó liền sải bước, đi về phía nhà máy kia.

Anh vừa đi, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, hơn nữa hơi há miệng, miêu tả hoàn cảnh và bố cục xung quanh cho Cố Chiêu Nghi ở đầu dây bên kia.

Nháy mắt, anh liền đi tới bên ngoài nhà máy, cánh cửa sắt lớn mở hé, bên trong trông vô cùng trống trải, trên mặt đất là bụi đất mắt thường có thể nhìn thấy.

Bởi vì trống trải, cho nên một ánh mắt thì có thể nhìn thấy Lập Hàng đứng ở chính giữa trong đại sảnh nhà máy.

Trong tay của anh ta kẹp một điếu thuốc, đang nhả ra làn khói, ở đằng sau anh ta có mấy vệ sĩ vóc dáng lực lưỡng, không có nhìn thấy mẹ của anh.

Lệ Đế Minh sau khi đi vào, câu đầu tiên liền hỏi tung tích của mẹ anh: “Mẹ tôi đâu?”

“Khẩn trương như vậy sao? Chúng ta cũng có nhiều ngày không có gặp mặt rồi, không ôn chuyện cũ sao?” Lập Hàng thuận tay ném điếu thuốc xuống dưới chân, sau đó khẽ giẫm tắt, mỗi cái nhấc tay hạ tay đều tản ra một sự ưu nhã với biếng nhác.

“Tôi không cho rằng, cậu sẽ muốn ôn chuyện cũ với tôi.” Lệ Đế Minh mặt mày nghiêm nghị nhìn Lập Hàng.

Khóe môi của Lập Hàng ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt: “Quả thật là vậy, sau khi Vân chết, tôi mỗi giờ một khắc đều hận không thể xé xác cậu thành vạn mảnh!”

“Bởi vì cái chết của Vân, cho nên cậu bây giờ muốn tổn hại một người vô tội khác sao?” Lệ Đế Minh cố thử đi tới trước mặt Lập Hàng.

Lại bị vệ sĩ của Lập Hàng cản lại.

Lập Hàng đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ của anh ta, hai vệ sĩ đó liền tránh ra.

Lập Hàng chủ động đi tới trước mặt Lệ Đế Minh, mang theo nụ cười lạnh lẽo: “Cái chết của Vân, lẽ nào không vô tội sao?”

Nhắc đến Bạch Tố Vân, Lập Hàng tới hôm nay đều còn nhớ rõ, khi thi thể của cô được đưa về thành phố này, đã không còn diện mạo hoàn chỉnh.

Cô trên đường đi tìm Lệ Đế Minh, đã gặp hai lần đá lở, bị kẹt trong đống đá lở suốt ba ngày ba đêm.

Đợi đến khi thi thể của cô được tìm thấy, đã thảm không nỡ nhìn.

Lập Hàng tức giận túm lấy cổ áo của Lệ Đế Minh, anh ta cũng không cười tiếp được nữa, thay vào đó là cái nhìn lãnh đạm: “Cô ấy chẳng qua chỉ muốn một cuộc hôn nhân, cậu tại sao không thể cho cô ấy? Tại sao muốn bởi vì chuyện đơn giản như vậy mà xảy ra cãi nhau?!”

Nếu không có cuộc cãi nhau lần đó, Lệ Đế Minh sẽ không lựa chọn đích thân ra ngoài đi công tác bàn chuyện hợp tác, mà Bạch Tố Vân cũng sẽ không bởi vì nghe tin xe của Lệ Đế Minh gặp đá lở ở trên đường, mà như phát điên chạy qua.”

Nói cho cùng... mọi chuyện không phải đều là bởi vì cuộc cãi nhau lần đó hay sao?

Nhưng chuyện hôn nhân... đâu có đơn giản như vậy?

Bạch Tố Vân có ơn với mẹ của anh, cho nên Lệ Đế Minh đáp ứng, sẽ luôn chăm sóc cô ta, dùng thân phận bạn trai của cô ta.

Mà Bạch Tố Vân, trước nay cũng đều là một người rất dễ thỏa mãn, cô ta càng là người sẽ không chủ động cãi nhau.

Nhưng Bạch Tố Vân của ngày hôm đó, cũng không biết bị làm sao, trở nên vô cùng cố chấp.

Chính là muốn anh, đồng ý lấy cô ta.

Hai từ hôn nhân này, đối với Lệ Đế Minh mà nói, không cần nghi ngờ là vô cùng đáng sợ.

Hôn nhân giống như một nấm mồ, anh tận mắt chứng kiến rồi, ba mẹ dày vò nhau như nào trong nấm mồ đó.

Anh thật sự là vì hôn nhân của ba mẹ, đã để lại bóng ma trong lòng.

Cho nên, đối diện với sự cố chấp của Bạch Tố Vân, anh cũng tức giận rồi, hai người lần đầu tiên xảy ra cãi nhau...

Có điều, chuyện này cũng rất kỳ quặc.

Bởi vì chuyện anh đi công tác, tính là bảo mật, người biết chuyện này không nhiều.

Anh không biết, rốt cuộc là ai đem chuyện anh tới thành phố đó công tác, nói cho Bạch Tố Vân.

Do điện thoại của Bạch Tố Vân đem theo bên người, cho bên căn bản không tìm được.

Muốn điều tra là ai đã gọi điện cho Bạch Tố Vân, hoặc gửi tin nhắn, đều đã trở thành một chuyện không thể nào.

Mà chuyện này, từ đó về sau, cũng chỉ có thể để vậy.

“Chuyện giữa tôi và cô ấy, cậu biết cái gì chứ? Hôn nhân theo cậu thấy, là nói cho thì có thể cho sao?” Lệ Đế Minh mặt mày không cảm xúc đáp lại.

Lập Hàng bật cười một tiếng, anh ta thật sự là hận thấu xương cái bộ dạng lạnh lùng này của Lệ Đế Minh!

“Cho nên... tình yêu của Vân, cậu thấy cũng rất nực cười sao? Cậu từng tôn trọng tình yêu mà cô ấy dành cho cậu chưa!” Lập Hàng càng nghĩ càng cảm thấy tức điên.

Anh ta càng nghĩ không thông, tại sao Bạch Tố Vân cứ phải cố chấp đi thích cái tảng đá lạnh băng băng như Lệ Đế Minh này chứ!

Trái tim của người đàn ông này, giống như đá, căn bản không nóng lên.

Mà Bạch Tố Vân, chuyện đi thích Lệ Đế Minh này, đã đụng vào tường vô số lần, lại vẫn cứ không chịu quay đầu.

Cuối cùng, vì để cứu mẹ của Lệ Đế Minh, cô ta thậm chí hiến một quả thận của mình cho mẹ của Lệ Đế Minh.

Lệ Đế Minh, cũng là vì cảm kích, sau này mới chấp nhận Bạch Tố Vân, ở bên cô ta.

Lập Hàng đều luôn cảm thấy, Lệ Đế Minh ở trong đoạn tình cảm này, đều luôn tỏ ra dáng vẻ cao cao tại thượng.