Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 27




Cho dù bây giờ, cô gái đứng ở bên cạnh người vệ sĩ này cố ý nhấn mạnh người vệ sĩ này là người đàn ông của cô ta, Tống Toàn cũng sẽ không tin.

Còn người này, rốt cuộc là đàn ông hay phụ nữ, anh ta tìm cơ hội thăm dò một phen thì có thể có được đáp án rồi.

Nghe thấy lời nói của Tống Toàn, đáy mắt của Cố Chiêu Nghi có một tia hoảng loạn vụt qua.

Cô cứ cảm thấy người đàn ông này, trong lời có ý, giống như muốn biểu đạt ý tứ khác.

Xem ra, sau này cô phải càng thêm cẩn thận rồi.

Nếu không, chuyện cô nữ giả nam, sợ rằng sắp bại lộ rồi.

“Anh Tống...” Khi Cố Chiêu Nghi đang định nói gì đó, điện thoại trong túi của cô đột nhiên reo lên.

Cô nói câu xin lỗi với Tống Toàn, sau đó móc điện thoại ra.

Tên hiển thị trên màn hình điện thoại: Trợ lý Trịnh.

Hôm nay là ngày nghỉ phép của cô, trợ lý Trịnh gọi điện tới, chắc chắn là có chuyện gì nhỉ?

Nghĩ đến đây, cô liền vội vàng nghe máy.

Cô còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói gấp gáp của trợ lý Trịnh: “Tiểu Cố, cậu đang ở đâu!”

“Tôi đi dạo ở bên ngoài.” Cố Chiêu Nghi trả lời.

“Cậu bây giờ mau chóng tới viện điều dưỡng. Viện điều dưỡng mà mẹ của Lệ tổng ở.”

“Được.” Cố Chiêu Nghi không có hỏi quá nhiều.

Gọi điện khẩn như vậy, chắc chắn là vì mẹ của Lệ Đế Minh xảy ra chuyện rồi?2078781_2_25,60Sau khi cúp máy, Cố Chiêu Nghi liền lập tức nói với Sở Mộng Cẩm: “Bên phía Lệ tổng có chút chuyện, tớ phải nhanh chóng qua đó.”

“Hả? Hôm nay là ngày nghỉ phép của cậu... người đàn ông này thật là phiền phức, cậu đã nghỉ phép rồi, cũng không để cậu yên sao?” Sở Mộng Cẩm bất mãn lườm.

“Tớ đi trước đây!” Khi Cố Chiêu Nghi đang định nhấc chân rời khỏi.

Tống Toàn đột nhiên kéo cổ tay của cô.

Cố Chiêu Nghi vô thức rút tay của mình ra, giống như chạm phải điện.

Phát giác hành vi của mình có hơi quá kích, một chút cũng không giống phản ứng của một người đàn ông nên có, Cố Chiêu Nghi liền vội nói: “Tôi bây giờ thật sự phải đi ngay, anh Tống xin đừng lãng phí thời gian của tôi, có được không?”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn đưa cậu đi.” Tống Toàn mặt mày chân thành nhìn cô.

Cố Chiêu Nghi nếu như bắt taxi đi tới, vẫn phải tự mình trả tiền xe, đối với tình cảnh hiện nay của cô mà nói, tự nhiên sẽ sót.

Đi bus, lại không thực tế.

Dù sao, viện điều dưỡng đó xây ở trên sườn núi, căn bản không có xe bus nào có thể đi tới đó.

Bây giờ có người cho đi nhờ, cô tự nhiên không cần thiết phải từ chối: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”

“Đi thôi.” Tống Toàn nói xong, liền xoay người đi về phía cửa thang máy, xe của anh đỗ ở dưới hầm để xe.

“Vậy tớ đi trước đây.” Cố Chiêu Nghi tạm biệt với Sở Mộng Cẩm xong thì đuổi theo bước chân của Tống Toàn.

“Cậu cẩn thận một chút!” Sở Mộng Cẩm ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Chiêu Nghi.

Cô ta thật sự không quá thích công việc này của Cố Chiêu Nghi, trên cơ bản chính là sống trên lưỡi đao, một chút bất cẩn thì có thể làm mình bị thương.

Mà bên phía viện điều dưỡng, Lệ Đế Minh đã kêu Trịnh Nhã Nam nhanh chóng triệu tập tất cả vệ sĩ của anh tới đây.

Khi quyết định đi làm vệ sĩ, Cố Chiêu Nghi đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, gọi lúc nào có mặt lúc đó.

Khi Cố Chiêu Nghi tới viện điều dưỡng, tất cả vệ sĩ dưới trướng Lệ Đế Minh đều đã tới đủ rồi.

Cố Chiêu Nghi lúc này mới biết, thì ra, đội ngũ vệ sĩ của Lệ Đế Minh, vậy mà nhiều như vậy.

Quả nhiên, cuộc sống của người có tiền là thứ bạn khó có thể tưởng tượng được.

Một tháng chỉ tính tới việc thuê vệ sĩ thì đã tốn một khoản tiền lớn rồi.

Sau khi Cố Chiêu Nghi đi vào đội ngũ, ánh mắt bất giác nhìn về phía Lệ Đế Minh.

Anh đang đứng ở dưới một gốc cây, nói chuyện với một người, người đó là viện trưởng của viện điều dưỡng.

Đối mặt với chuyện mẹ của Lệ Đế Minh đột nhiên không thấy đâu, viện trưởng cũng không biết nên ăn nói như thế nào: “Lệ tổng... chuyện này thật sự rất xin lỗi... là chúng tôi không có làm tốt công tác bảo vệ.”

Lệ Đế Minh tức tối đá mạnh mấy cước vào thân cây bên cạnh, sau đó bất an chống eo, đi đi đi lại ở đó: “Bây giờ nói xin lỗi có tác dụng gì?”

“Khi tôi đem mẹ tôi đưa tới đây, có phải đã từng nói, bắt buộc bất cứ lúc nào cũng phải cử người trông nom bà ấy không hả? Trạng thái tinh thần của bà ấy không tốt! Cho nên... cho các ông một khoản tiền lớn, các ông làm việc như này sao?” Lệ Đế Minh nhìn chằm chằm vào viện trưởng, trong đôi mắt toát ra lửa giận rõ ràng.

Mẹ mắc bệnh thần kinh, vì để mẹ có thể phục hồi tốt hơn, anh mới đưa mẹ tới viện điều dưỡng có chuyên môn này.

Nhưng không ngờ...

Cuối cùng sẽ xảy ra chuyện như này!

Cố Chiêu Nghi nhìn thấy Lệ Đế Minh như vậy, bất giác có hơi thất thần.

Cô vốn dĩ còn đang nghĩ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện như nào mà có thể khiến người đàn ông gần như liệt cơ mặt này, lộ ra biểu tình tức giận như vậy.

Sau đó, cô nghe thấy vệ sĩ khác nói, là mẹ của Lệ Đế Minh đi lạc rồi.

Lúc đó, cô không khỏi nghĩ trong lòng, thì ra, mặc kệ là người ở bên ngoài hung hăng ngang ngược, không dễ gần như nào, khi anh đối mặt với người nhà của mình, trái tim đó tóm lại vẫn mềm ra. Xin hãy đọc truyện tại — TrùmTr uyện. n e t —

Lệ Đế Minh này, cũng không ngoại lệ.

Trịnh Nhã Nam sau khi thấy vệ sĩ đều đến đủ rồi, liền đi tới bên cạnh Lệ Đế Minh, cẩn thận nói: “Lệ tổng, người đều đến đủ rồi.”

“Mau chóng sắp xếp công việc tìm kiếm! Ai có thể ở trong thời gian ngắn nhất tìm được mẹ tôi, có thưởng lớn.” Lệ Đế Minh lo lắng nhắm mắt lại.

Bất luận lúc này, anh an ủi cảm xúc hoảng loạn của mình như nào, dường như đều không có tác dụng.

“Rõ.” Trịnh Nhã Nam nhấc chân đi về phía đội ngũ vệ sĩ ở bên cạnh.

Tống Toàn biết được bên phía Lệ Đế Minh đã xảy ra chuyện, anh ta liền cũng đi theo vào.

Sau khi Trịnh Nhã Nam đi ra, anh ta liền đi tới trước mặt Lệ Đế Minh, hỏi: “Có chỗ nào cần tôi giúp không?”

Lệ Đế Minh bây giờ thật sự rất khẩn trương, cũng rất mệt mỏi.

Anh lắc đầu với Tống Toàn: “Không cần...”

“Cậu còn khách sáo với tôi sao? Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy rồi. Mẹ cậu xảy ra chuyện, tôi cũng không thể ngồi không không lo. Tôi lập tức phát động vệ sĩ của tôi, cũng ra ngoài tìm. Người đông lực nhiều, cũng nhiều thêm vài phần hy vọng.” Tống Toàn nói rồi, liền móc điện thoại ra gọi điện cho đội trưởng vệ sĩ của anh ta.

Sau khi anh ta sắp xếp việc xong, Lệ Đế Minh chân thành nói một câu với anh ta: “Cảm ơn.”

“Tôi bây giờ phải mau chóng đi tìm mẹ rồi, lần sau sẽ mời cậu ăn cơm.” Lệ Đế Minh vỗ vỗ vai của Tống Toàn, sau đó liền đi tới cửa của viện điều dưỡng.

Trịnh Nhã Nam với các vệ sĩ khác cùng đi tìm người rồi, anh ta giữ Tiểu Cố lại, xem tài xế và vệ sĩ cho Lệ Đế Minh.

Cố Chiêu Nghi nhìn thấy Lệ Đế Minh đi ra rồi, liền mở cửa xe ra.

Sau khi Lệ Đế Minh lên xe, cô lập tức vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe, lái xuống núi.

Cô thông qua gương chiếu hậu nhìn Lệ Đế Minh vài lần, phát hiện lông mày của anh từ đầu tới cuối đều nhíu chặt.

“Lệ tổng, đã tra camera giám sát ở viện điều dưỡng này chưa?”