Cố Chiêu Nghi thề là cô tuyệt đối không phải cố ý muốn đạp anh xuống giường.
Nhưng mà bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô...
Có lẽ cô đang cảm thấy may mắn, cũng may là hiện tại Lệ Đế Minh đang ở trong trạng thái không có ý thức.
Nếu không thì chắc chắn là cô sẽ chết rất thảm?
Người này không phải là ai khác, mà làm Lệ Đế Minh bất cứ kẻ nào cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Lệ Đế Minh say rượu, sau khi bị đạp xuống giường dường như không có động tĩnh.
Lúc nãy anh té rất nặng, Cố Chiêu Nghi rõ ràng nghe thấy một tiếng bịch.
Lo lắng Lệ Đế Minh té bị gì đó, cô liền nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, đồng thời nhóm người ra nhìn về phía anh.
Cô thăm dò mở miệng gọi: “Anh Lệ, anh Lệ... anh... anh vẫn ổn chứ?”
Lệ Đế Minh đưa lưng về phía cô, cho nên cô căn bản cũng không nhìn thấy mặt của người nào đó, cũng chính vì vậy mà không có cách nào nhìn được rốt cuộc là Lệ Đế Minh có bị làm sao hay không.
Nghĩ như vậy, Cố Chiêu Nghi đành phải bò xuống giường, sau đó bước từng bước cẩn thận đi về phía Lệ Đế Minh.
“Anh Lệ?”
Cô có chút thấp thỏm nắm chặt lấy cổ áo của mình, sau đó chậm rãi cúi người xuống muốn xác nhận xem rốt cuộc là Lệ Đế Minh có trở ngại gì không.
Nhưng mà cô vừa mới nhích lại gần Lệ Đế Minh, người nào đó giống như sống lại trong nháy mắt, lại dùng sức bắt lấy cổ tay của cô một lần nữa.
“Anh làm cái gì vậy!” Cố Chiêu Nghi giống như bị điện giật trực tiếp tán cho Lệ Đế Minh một bạt tay.
Một cái tát này...
Hoàn toàn là xuất phát bởi thói quen đề phòng của cô.
Nhưng mà sau khi đánh xong cô liền tiến vào trạng thái run lẩy bẩy.
Rốt cuộc là ngày hôm nay là thời gian thần kỳ gì vậy chứ?2078774_2_25,60Đầu tiên là cô đá cấp trên của mình lăn xuống giường, sau đó lại không cẩn thận cho anh một bạt tay...
Mà Lệ Đế Minh bị Cố Chiêu Nghi đánh một cái tát này, vậy mà lại ngất đi.
Trên gương mặt anh tuấn gần như có thể nhìn thấy được dấu vết của bàn tay.
Cố Chiêu Nghi cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy chắc có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cho nên cô âm thầm tính toán trong lòng, thừa dịp Lệ Đế Minh còn đang ngủ, cô nhanh chóng nghĩ cách để người đàn ông này tỉnh rượu.
Biện pháp để tỉnh rượu tốt nhất đó chính là ném người đàn ông này vào trong bồn tắm, cho anh tắm nước lạnh.
Không thì Lệ Đế Minh cả người khô nóng, chắc có lẽ là cũng không chịu nổi đâu ha?
Cho dù cô đã làm mình trở thành không khác gì đàn ông cho lắm, nhưng mà cuối cùng cô cũng không phải thật sự là đàn ông.
Nếu như Lệ Đế Minh thật sự thú tính đại phát, cô tuyệt đối sẽ không thể chống đỡ được.
Dựa vào chút khí lực này của cô sao có thể chống lại anh được đây?
Nghĩ như vậy, Cố Chiêu Nghi lại phí sức chín trâu hai hổ kéo Lệ Đế Minh ở trạng thái nửa hôn mê vào trong phòng tắm.
“Hô...” Sau khi thành công kéo Lệ Đế Minh vào trong bồn tắm, Cố Chiêu Nghi không khỏi thở phào một hơi.
Anh cao hơn một mét tám, cả người đều là cơ bắp, cho nên lúc anh đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên trên người cô, cô thật sự rất phí sức.
Ánh đèn trong phòng tắm mờ nhạt, dưới ánh đèn này gương mặt của Lệ Đế Minh vốn dĩ đã tuấn tú, dường như lại càng trở nên mê người hơn nữa.
Cố Chiêu Nghi không tự giác đánh giá.
Mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh, mang đến cho người ta một loại cảm giác sôi máu, mà đôi môi lại càng giống như mang theo lực hấp dẫn, gợi cảm xinh đẹp.
“Cố Chiêu Nghi, mày bị điên rồi hả...” Đột nhiên lại nhớ tới chuyện cấp bách nhất lúc này là diệt lửa và làm cho người đàn ông tỉnh rượu, Cố Chiêu Nghi liền mắng mình một câu trong lòng.
Sau đó cô ép buộc mình phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy cái vòi hoa sen ở bên cạnh phun về phía Lệ Đế Minh.
Đối với Lệ Đế Minh cả người giống như đang bị thiêu đốt mà nói, được tắm nước lạnh như thế này cũng coi như là một loại hưởng thụ.
Nhưng mà anh lại không có sức lực mở mắt ra.
Lúc anh vất vả lắm mới có thể mở mắt ra một chút, tầm mắt của anh nhìn thấy cũng mơ hồ một mảnh.
Anh chỉ cảm thấy... giống như là có người nào đó đứng ở trước mặt của anh, sau đó cầm cái gì đó đang phun nước trên người anh.
Chỉ có điều là hình ảnh như vậy thật sự quá hư ảo.
Làm cho anh cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Ngày hôm sau lúc anh tỉnh lại, anh đang nằm trên giường trong hầm rượu, trên người mặc một cái áo màu trắng.
Áo ngủ?
Tại sao trên người của anh lại mặc áo ngủ vậy chứ?
Anh bắt đầu nhớ lại chuyện của ngày hôm qua...
Hôm qua anh và Bạch Tố Mai cùng nhau đến đây uống rượu, sau đó anh uống một chút rượu, dường như là bị say.
Mà loại say rượu đó không quá bình thường.
Lệ Đế Minh đã lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, đương nhiên cũng không có khả năng không biết rốt cuộc mình bị say như vậy là bắt nguồn từ đâu.
Rượu mà ngày hôm qua anh uống chắc chắn đã bị động tay động chân.
Có thể động tay động chân trong rượu cũng chỉ có ông chủ của hầm rượu.
Mà tối ngày hôm qua người đi vào hầm rượu cùng với anh cũng chỉ có Bạch Tố Mai cùng với người vệ sĩ nhỏ.
Người có thể sai khiến ông chủ động tay động chân trong rượu cũng chỉ có Bạch Tố Mai.
Những năm gần đây Bạch Tố Mai ôm tâm tư gì với anh, anh cũng không phải là không biết.
Cô ta thích anh, chỉ cần cô ta không làm ra hành động quá đáng, dù chỉ dựa vào mặt mũi của Bạch Tố Vân, anh cũng tuyệt đối sẽ chăm sóc cho cô ta cả một đời.
Xem cô ta như là em gái mà chăm sóc cô ta không cần phải lo áo cơm cả đời.
Nhưng mà nếu như Bạch Tố Mai đã dẫm vào ranh giới đó giữa bọn họ, vậy thì cũng đừng trách anh không biết cái gì gọi là tình cảm.
Anh sẽ tính toán với Bạch Tố Mai về chuyện này thật đàng hoàng.
Say rượu lại cộng thêm việc rượu bị người khác động tay động chân, Lệ Đế Minh chỉ cảm thấy đầu óc mê mang.
Anh cố gắng chống đỡ hai tay bước xuống từ trên giường, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc anh đứng trước gương trong phòng tắm, mặt của anh bỗng nhiên sa sầm lại.
Dấu tay màu đỏ ở trên mặt...
Rõ ràng như vậy?
Chẳng lẽ là có ngày hôm qua... anh bị người ta đánh?
Lệ Đế Minh nhắm mắt lại, anh cố gắng nhớ đến những chuyện sau khi mình say rượu, nhưng mà hình ảnh hiện ra trong đầu anh đều vô cùng mơ hồ.
Anh chỉ mơ hồ nhớ kỹ hình như là có một người nào đó đỡ anh vào trong phòng, sau đó còn tắm nước lạnh cho anh...
Đúng vậy, khớp cơ trên người anh dường như cũng hơi đau nhức, hình như là đã bị ném một trận rất mạnh.
Sau đó anh lại mở mắt ra, dùng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên mặt, dường như là đang tìm kiếm kẻ cầm đầu.
Sau khi rửa mặt đơn giản anh mang theo gương mặt lạnh lùng bước ra từ trong phòng tắm, sau đó cầm lấy điện thoại ở bên giường gọi cho Trịnh Nhã Nam một cuộc điện thoại.
“Lệ tổng?” Chẳng bao lâu, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của Trịnh Nhã Nam.
“Mang cho tôi một bộ quần áo đến hầm rượu.” Sau khi Lệ Đế Minh nói đơn giản mục đích của mình thì liền cúp điện thoại.
Anh vừa dự định ném điện thoại di động lên trên bàn, ánh mắt quét nhìn thấy sợi dây chuyền ở trên giường...
Dây chuyền...
Tại sao trên giường lại xuất hiện sợi dây chuyền này vậy chứ?
Đôi mắt của Lệ Đế Minh hơi nheo lại, sau đó cầm sợi dây chuyền đó lên quan sát cẩn thận.
Sợi dây chuyền này thoạt nhìn như là của nữ, mặt dây chuyền là phật Quan Âm, ở trên phật Quan Âm có khắc hai chữ: CN.