Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 17




Bởi vì có lời dặn dò của Lệ Đế Minh, cho nên Cố Chiêu Nghi liền nhận được phần tiền ứng ba trăm triệu rất nhanh.

Cô biết thời gian của mình không còn nhiều, một khi cô không kịp thời đưa ba trăm triệu này vào tay của mẹ, vậy thì mẹ chắc chắn sẽ tìm ba để đòi ba trăm triệu.

Cho nên sau khi cô cầm được số tiền đó thì cô liền trở về nhà họ Cố.

Mà mẹ của cô thì một mình ngồi trên ghế sa lon ăn một bữa thịnh soạn.

Nhìn thấy cô trở về, Nguyễn Bích Phượng cũng không quan tâm cô đã ăn cơm chưa mà là thốt ra: “Số tiền tao cần đâu? Đã nghĩ được biện pháp mượn cho tao chưa?”

Tìm phải một cảm giác khó chịu, Cố Chiêu Nghi đè xuống cảm xúc chán ghét và thất vọng đối với mẹ mình.2078771_2_25,60Cô bước từng bước đi đến bên cạnh mẹ, đứng từ trên cao nhìn xuống mẹ: “Đây là lần cuối cùng tôi giải quyết cục diện rối rắm cho mẹ, từ nay về sau tôi xin mẹ nên làm một người có dáng vẻ của mẹ.”

Nguyễn Bích Phượng căn bản không để ý đến lời nói của cô, mà là vội vàng hỏi: “Tiền đâu? ba trăm triệu đó đâu? Rốt cuộc là mày có mượn giúp tao chưa?”

Cố Chiêu Nghi rũ tầm mắt xuống, mới lấy túi đựng tiền từ trong túi của mình ra, Nguyễn Bích Phượng liền tay mắt lanh lẹ giật lấy cái túi từ trong tay của cô.

Sau đó cô nhìn mẹ mình kích động mở túi ra.

Sau khi xác nhận ở bên trong quả thật là ba trăm triệu, Nguyễn Bích Phượng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà trong ánh mắt nhìn về phía Cố Chiêu Nghi của bà ta vẫn không hề có chút áy náy như cũ, vẫn là bộ dạng vênh váo tự đắc: “Không ngờ đến là mày còn có cách, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cũng có thể có được ba trăm triệu.”

“Đúng, mẹ mãi mãi cũng không biết rằng tôi và ba đã vì cái gia đình này mà nỗ lực bao nhiêu, bởi vì người giống như mẹ mãi mãi cũng không hiểu được những chuyện khó khăn như thế này.” Sau khi ném xuống một câu nói mang đầy sự giễu cợt, Cố Chiêu Nghi liền quay người đi vào trong phòng của mình.

Cô dựa thân thể bất lực của mình lên trên cánh cửa, hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt, cũng chính vì vậy mà cô có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng khách truyền đến âm thanh bất mãn của Nguyễn Bích Phượng.

“Mày đang khoe khoang công lao trước mặt của ai vậy hả? Nhà họ Cố biến thành bộ dạng này còn không phải là bởi vì mày đó à?”

“Nếu như không có đứa con sao chổi như mày, cuộc sống của bọn tao tốt hơn hiện tại rất nhiều, ha... mày có tư cách gì để đánh giá tao như thế nào?”

Chỉ cần cô và mẹ chạm mặt nhau, trên cơ bản Cố Chiêu Nghi đều phải nghe một vài lời nói khó nghe từ trong miệng của mẹ, cho dù đã nhiều năm như vậy cô đã sớm nên quen thuộc, nhưng mà trên thực tế vẫn sẽ để lại vết thương lớn trong lòng cô.

Nhưng mà thời gian rất gấp, cũng không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy, hai ngày nay cô phải hộ tống Lệ Đế Minh đi viếng mộ.

Cô cũng không biết rốt cuộc Lệ Đế Minh đi đến thắp nhang cho ai, thẳng cho đến khi cô đi theo Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai bước vào trong nghĩa trang, thấy được cái tên trên bia mộ, cô mới biết được đến đây thắp nhang cho một cô gái tên là Bạch Tố Vân.

Dù chỉ thông qua một cái tên đơn giản, Cố Chiêu Nghi cũng có thể suy đoán ra được quan hệ chị em giữa Bạch Tố Vân và Bạch Tố Mai.

Nhưng mà Bạch Tố Vân với Bạch Tố Mai là hai loại phụ nữ rất không giống nhau.

Xuyên thấu qua tấm hình trên bia mộ, Cố Chiêu Nghi cảm thấy đây là một cô gái dịu dàng lương thiện, đôi mắt xanh biếc, ánh mắt sạch sẽ, để cho người ta có suy nghĩ muốn bảo vệ.

Nhưng mà Bạch Tố Mai thì...

Cô ta được xem như là một người phụ nữ tương đối có dã tâm, đồng thời tàn nhẫn dứt khoát.

“Bất tri bất giác... chị cũng đã đi ba năm rồi.” Bạch Tố Mai đột nhiên mở miệng nói, có chút cảm khái mà nói một câu như vậy.