Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại
Qua Lâm bị hù đến da gà dựng đứng toàn thân toát mồ hôi lạnh đầm đìa, trong đầu cô cũng đã đề phòng người trước mặt này rồi, chẳng qua là lúc trước cô dường như đã đánh giá quá thấp năng lực của hắn, hiện tại xem ra nam nhân này không phải dạng vừa đâu, là phi thường không đơn giản.
Bất quá, ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu Qua Lâm, vì thời điểm này Qua Lâm bắt gặp Tô Chỉ đang nhìn mình, "Bản chất tham tiền, keo kiệt. May là người mua lại là Quốc sư, nếu không nhất định ngươi không yên thân rồi."
"Hắc hắc, hắc hắc..." Qua Lâm lúng túng nở nụ cười, trong nội tâm hận không thể mắng chết tên Quốc sư chết tiệt này, hắn lúc nào cũng biết rõ mọi chuyện, hết lần này tới lần khác nhảy vào phá đám.
Quốc sư ngồi đó nhìn thấy Tô Chỉ không có ý tứ làm thịt Qua Lâm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng động tác nhỏ này hai người kia không có phát hiện. Hắn thấy hai ngươi không ai có ý tứ nói tiếp, nên tiếp tục kể lại.
Trong đêm hôm đó, Hoàng thượng vội vàng hồi cung lấy Ly Hồn Châu đưa cho Quốc sư. Quốc sư cầm lấy Ly Hồn Châu đến cung của công chúa, kêu gọi hồn phách công chúa trở về, rồi đặt Ly Hồn Châu vào miệng Tô Chỉ.
Kế tiếp, sự ra đi của Tô Chỉ cũng được thông cáo thiên hạ, Tào tướng quân cũng được ban cái chết, tiến hành xây đắp lăng mộ, mọi chuyện tiến hành theo kế hoạch. Trời thu ba năm sau, quan tài của Tô Chỉ cùng Tào tướng quân được đưa đến lăng mộ. Chuyện kể đến đây coi như xong.
Mặc dù chuyện đã kể xong, nhưng rất nhiều nghi điểm, Tô Chỉ nghe xong liền không cần suy nghĩ, mở miệng hỏi "Rốt cuộc Ly Hồn Châu là vật gì, nếu như hạt châu là vật bí mật của Hoàng gia, tại sao ngươi biết được sự tồn tại của hạt châu đó?"
Quốc sư nói "Ly Hồn Châu là do Tổ tiên thần trong lúc tranh đấu giành thiên hạ cho Đại Doanh tìm được, khi phát hiện hạt châu này, Tổ tiên của thần đã biết đó là bảo vật khó tìm, nên đã tiến cống cho Hoàng đế, cũng từ đó lưu truyền trong Hoàng thất Đại Doanh, đương nhiên cũng lưu truyền trong tộc cũng thần." Quốc sư hớp một ngụm trà, lại nói "Về phần hạt châu này, ngoại trừ bên ngoài dị thường lạnh, đương nhiên vẫn có chỗ khác hữu dụng. Từ xưa mỗi triều đại tất có hôn quân, Tổ tiên thần sợ hôn quân có tà niệm, vì vậy mới không nói ra tác dụng khác của hạt châu."
"Tác dụng khác?" Tô Chỉ nhíu mày "Tác dụng gì?"
"Hạt châu này có tên là Ly Hồn Châu, cái tên nói lên tất cả, chính là để ly hồn."
Hả?
Qua Lâm nghe xong, ngồi một bên cười ha hả "Nếu ta không giải nghĩa sai, ý của ngươi là thể xác và linh hồn có thể tách ra?" Cô vừa cười vừa nói, cười đến đau sốc hông "Ta thật không phải đang nghe tiểu thuyết huyền ảo đó chứ?"
Quốc sư cũng cười cười, nhưng cười xong ngữ khí hắn phi thường khẳng định nói "Chính là như vậy." Quốc sư lại nói "Vô luận ngươi tin hay không, trên đời này sẽ có chuyện chúng ta không thể giải thích được. Ngày đó trong thể xác Điện hạ chỉ còn một hồn một phách, sau khi tại hạ gọi hồn phách trở về thì đặt Ly Hồn Châu vào miệng Điện hạ, hồn phách không vào được cơ thể, lãng vãng bên Điện thờ. Mãi cho đến khi Điện hạ cùng di thể Tào tướng quân được đưa vào quan tài, phần hồn phách bên ngoài cùng bị phong ấn vào trong mới thôi."
Tô Chỉ ở một bên nhíu mày "Như vậy việc Tào tướng quân được ban cái chết, thật sự là vì nguyên nhân như Quốc sư nói sao?"
Quốc sư gật đầu "Đúng là như vậy, tuy là hồn phách đã được phong ấn vào quan tài, nhưng cũng bị suy yếu, vì vậy nhất định phải có một người chí dương ở một bên trông coi, điểm ấy không ai ngoài Tào tướng quân có thể thích hợp hơn. Hơn nữa hắn cùng công chúa đã được ban hôn, theo lý mà nói cũng nên chết theo."
"Như vậy..." Tô Chỉ híp mắt, ngữ khí không khẳng định, nói "Ta không phải xuyên không đây hay sao?"
"Vâng." Quốc sư nói "Điện hạ không phải xuyên không, mà là thức tỉnh sau nhiều năm."
...
"Như vậy ngươi?" Tô Chỉ chỉ vào quốc sư hỏi.
Bị hỏi, Quốc sư không có lập tức trả lời, mà lại trầm mặc. Qua Lâm ở một bên nhìn thấy khác thường, lập tức lợi dụng cơ hội "Phải a, ngươi đến đây bằng cách nào? Tới đây làm gì?"
Quốc sư cười khổ, sau đó mới nói "Sau khi quan tài của Điện hạ an vị trong lăng mộ, đầu năm sau đó thần đã đến nơi này, nhưng mà bói toán có hơi sai lệch một chút, nên thần đã đến đây sớm vài năm."
"Làm sao ngươi biết ngươi tới sớm? Chẳng lẽ ngươi biết khi nào Tô Chỉ sẽ tỉnh?" Qua Lâm lại hỏi.
Quốc sư nhìn Qua Lâm, cười nói "Vừa rồi không phải tại hạ đã nói biết chút thuật bói toán sao? Tại hạ không những biết rõ thời gian Điện hạ thức tỉnh, mà tất nhiên còn biết người thức tỉnh Điện hạ là ngươi."
"Phải rồi phải rồi, ngươi lại đoán được." Qua Lâm châm chọc.
Quốc sư không để ý tới, mà là ha ha cười cười "Thiên ý."
Qua Lâm cũng cười cười "Ta không tin ý trời, ta tin chính mình."
"Tại hạ hà tất lừa ngươi, mọi chuyện bên trong đều có định số, sau tất cả những chuyện phát sinh, ngươi một chút cũng không phát hiện sao? Tại sao ngươi lại giúp Điện hạ thức tỉnh, tại sao ngươi lại có nửa khối ngọc kia?"
Quốc sư vừa nói lời này, nội tâm Qua Lâm cùng Tô Chỉ cùng lúc giống như bị búa nện. Hai ánh mắt đồng thời trừng lớn nhìn Quốc sư, đều là biểu lộ không thể tin được, "Ngươi..." Qua Lâm chỉ vào Quốc sư cả buổi, sau đó mới thốt ra được một câu "Là thần tiên hạ phạm?"
"Không phải." Quốc sư cười, lắc lắc đầu.
Tô Chỉ không thèm để ý Quốc sư có phải là thần tiên hạ phàm hay không, nàng nhíu mày suy tư cả buổi, mới hỏi "Truyền thuyết về ngọc bội có thật hay không?"
Nghe vậy, chân mày Quốc sư khẽ nhếch lên một cái, nhưng mà rất nhanh đã hồi phục trạng thái ban đầu, hắn cười, nói "Thần không thể nói."
"Vì sao không thể nói?"
"Thần có loại năng lực này vốn là đoản mệnh, rồi lại bỏ qua di huấn Tổ tiên giúp Điện hạ tránh được một kiếp, sau đó còn vi phạm định số để đến nơi này. Đại nạn đã đến gần, tính mạng thần không còn được bao lâu. Thần còn chuyện cần làm, không thể tiếp tục vi phạm thiên ý."
Những lời này người nói có vô tình hay không, không biết. Nhưng người nghe là cố ý, Qua Lâm cùng Tô Chỉ đồng thời nghe ra có chỗ không đúng, nhưng Tô Chỉ còn chưa hỏi, Qua Lâm đã nhanh hỏi trước "Tại sao ngươi phải giúp Tô Chỉ?"
Nhưng trả lời các nàng vẫn là một câu kia, không thể nói.
Qua Lâm khựng lại, trong lòng có chút khó chịu. Ghét nhất là cái gì? Ghét nhất chính là nói được một nửa thì không chịu nói tiếp! Cảm giác kia quả thực có thể làm người ta nghẹn chết, Tô Chỉ cảm giác như thế nào không ai biết được, nhưng nội tâm Qua Lâm thì như bị mèo cào.
Ngay lúc đó, Tô Chỉ lại hỏi "Ngươi nói đại nạn của ngươi sắp đến, là khi nào? Ngươi còn trẻ như vậy, sao lại chết?"
"Dung mạo không thể đại biểu cho điều gì, mặc dù nhìn thần còn trẻ, nhưng thân thể đã sớm suy yếu." Nói xong, Quốc sư di chuyển chỗ ngồi, đối mặt với cửa sổ, lại lẩm bẩm nói "Nhưng mà Điện hạ yên tâm, thần sẽ đợi đến lúc tất cả mọi chuyện kết thúc."
Thời điểm ra khỏi biệt thự sắc trời đã tối, đêm thu rét lạnh, thêm gió thổi lạnh run. Qua Lâm nhìn Tô Chỉ ôm hai tay trước ngực, biết nàng bị lạnh, liền cởi áo khoác của mình khoác cho nàng. Nhưng mà Tô Chỉ qua nhập tâm suy nghĩ cái gì đó nên khi áo khoác đã yên vị trên vai nàng, nàng cũng không phát hiện. Qua Lâm nhìn thấy vậy, ở một bên thở dài, thực sự không nên đi thì tốt hơn.
Nam nhân trộm mộ lái xe limousine đưa các nàng về nhà, đoạn đường này, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Lúc về đến nhà, Tô Chỉ vẫn mang bộ mặt vô cảm suy nghĩ. Trên đường trở về Qua Lâm đã cố chịu đựng cái biểu cảm vạn năm này, vậy mà về đến nhà vẫn tiếp tục, khiến Qua Lâm buồn phiền vô cùng, nhưng mà phiền cái gì, cô cũng không rõ.
Cô thấy vừa vào nhà Tô Chỉ đã cau mày, không tự chủ hỏi nàng "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ một chút chuyện." Tô Chỉ mặt lạnh nhìn cô.
Qua Lâm không buông tha "Là nghĩ cái gì?"
Đúng là đồ mặt dày, thật sự khiến Tô Chỉ muốn lật mặt cô lên coi bên dưới là cái gì "Ta nên nghĩ chính là rốt cuộc người là người như thế nào, tại sao chuyện Ly Hồn Châu từ đầu không nói cho ta biết? Đó vốn là đồ vật của Đại Doanh ta, ta lại không có quyền biết sao? Nếu như hôm nay Quốc sư không nói ra, có phải ngươi sẽ giấu ta cả đời? Nếu như người mua kia không phải là Quốc sư, bảo vật lưu truyền nhiều thế hệ của Đại Doanh ta đã bị ngươi bán rẻ bằng hai ngàn vạn?!"
"Ngươi..." Qua Lâm sửng sốt, triệt triệt để để choáng váng. Bởi vì lời này của Tô Chỉ, bởi vì biểu lộ của Tô Chỉ, từ trước tới giờ Qua Lâm chưa từng thấy qua, không giống bộ dáng nổi giận thường ngày của nàng, mà có chút...
Đau lòng?
"Thời gian cùng một chỗ với ngươi, mặc dù lúc đầu ta đối xử với ngươi không tốt, nhưng về sau không phải vì ngươi ta đã thay đổi? Hôm nay khi Quốc sư nói, ta còn bận tâm mặt mũi của ngươi nên chịu đựng không nổi giận, ngươi đáp lại ta bằng cách lừa gạt ta? Trong mắt ngươi ta chính là người thiểu năng để ngươi muốn làm gì thì làm sao?!"
Tô Chỉ có thật sự đau lòng như Qua Lâm nhìn thấy hay không? Không biết. Nhưng, Qua Lâm rõ ràng cảm giác được lòng mình bắt đầu đau. Cô lo lắng cho Tô Chỉ, sợ thân thể gầy yếu của Tô Chỉ không thể tiếp nhận cơn giận lớn như vậy, nhưng cô không biết phải mở miệng thế nào, giải thích làm sao, cô hoàn toàn trống rỗng, cả đứng cũng không vững.
"Thực xin lỗi."
Cùng nhau trầm mặc thật lâu, Qua Lâm chỉ có biết nói một câu. Cô muốn giải thích rất nhiều, nhưng dù có nói nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì? Cô nói không nên lời, là cô sai, là cô không đúng, Tô Chỉ muốn giết cô cũng được.
Vì vậy khi nói xong lời này Qua Lâm cúi đầu, nhắm mắt lại lẳng lặng chờ Tô Chỉ trừng phạt, hai lần cô thiếu chút nữa bị Tô Chỉ giết chết, lần đầu là vì bỏ rơi nàng, lần hai là chuyện khối ngọc bội. Vô luận như thế nào, chuyện lần này càng nghiêm trọng hơn, vì vậy, chắc chắn Tô Chỉ sẽ giết cô.
Nhưng, một giây, hai giây, một chút cảm giác cũng không có. Qua Lâm cảm thấy kỳ quái, không tự giác ngẩng đầu lên.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đầu óc Qua Lâm "Bùm" một cái nổ tung! Bởi vì! Bởi vì! Tô Chỉ đang khóc? Nàng khóc sao? Nhưng nếu không phải, hai vệt nước long lanh trên gương mặt nàng là gì?