Thái hậu mỉm cười phúc hậu nói:
"Hoàng hậu thật là người có phúc, một lần sinh bằng những nữ nhân khác sinh ba lần, con phải trân trọng con bé nhiều hơn nữa ".
Nam Cung Viễn vội vàng nói:
"Con rõ rồi mẫu hậu,người cứ yên tâm,cả đời nàu của nhi thần chỉ cần một mình nàng ấy mà thôi ".
Thái hậu thở dài nói:
"Giá như tiên đế cũng dứt khoát và kiên định như con thì tốt ".
Nam Cung Viễn hiểu ý của bà nhưng không biết phải an ủi làm sao cả.
Thái hậu ở đó một lúc mà Vô Ưu vẫn chưa tỉnh lại nên bà đành phải ra về, trước khi đi vẫn không quên dặn dò thái y phải chăm sóc nàng thật tốt.
Do quá mệt nên Vô Ưu ngủ một mạch đến tận tối mới tỉnh.
Lúc nàng mở mắt ra thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở đó.
Phát hiện thấy nàng tỉnh Nam Cung Viễn liền rót nước mang đến nhẹ nhàng hỏi:
"Nàng đã chịu tỉnh rồi sao, uống một chút nước cho nhuận giọng, nàng vất vả rồi, cảm ơn nàng ".
Vô Ưu nhẹ nhàng uống một ngụm nước đầy, sau khi cơn khát qua đi nàng nhỏ nhẹ hỏi:
“Bảo bảo đâu, các con ngoan không?”.
Nam Cung Viễn cười nói:
"Yên tâm, mấy nhóc ngoan lắm, nhũ mẫu đã cho uống sữa ngủ rồi, để ta bảo Lý ma ma đưa chúng đến đây cho nàng nhìn nhé ".
Một lúc sau ba bảo bảo được mang đến, Vô Ưu ngắm nhìn con mà xúc động nghẹn ngào, một cảm giác vô cùng khó tả, ba bảo bảo là kết tinh tình yêu của chàng và nàng.
Vì sợ nàng mới sinh song còn mệt cho nên Nam Cung Viễn dặn dò nhũ mẫu bế ba nhóc đi, Vô Ưu quyến luyến không rời nhưng biết rằng mình mới sinh song nên sức khỏe vẫn còn yếu.
Bình thường phụ nữ sinh con phải trải qua sinh tử, đằng này nàng một lần sinh tới tận ba nhóc Y nữ và thái y đã dặn dò nàng phải kiêng cữ nhiều hơn nữ nhân khác.
Lúc này Thư thái phi đã trở về Tây cung của mình, bà ta bực dọc trút giận lên cung nữ, cung nữ đã quá quen thuộc với tính tình nóng lạnh của bà rồi nên không dám kêu ca gì.
Bà ta lẩm nhẩm trong miệng:
"Con nha đầu đó thật sự là quá may mắn, nếu như không có sự tồn tại của nó thì giờ đây vị trí đó đã là của Mộc nhi rồi, Lục gia cũng không đến nỗi thê thảm như bây giờ, huynh trưởng cũng sẽ không viết thư trách móc ta như thế ".
Ma ma thân cận liền nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Nương nương, nơi này là hoàng cung người đừng để kẻ khác nghe thấy được, đến lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện ".
Bà ta quay sang lườm ma ma kia rồi nói:
"Ta đã nhịn lâu lắm rồi, có ai như ta không, là thân mẫu ruột thịt lại bị đối xử như thế này, trong mắt bọn chúng chỉ có lão bà ở Từ Ninh Cung kia thôi, có coi ta ra gì đâu ".
Ma ma biết khó mà khyên nhủ được chủ tử nên bà ta đành ngậm ngùi lui xuống vì biết rằng có nói cũng chẳng thay đổi được gì.
Sau sự cố lần trước hoàng thượng tuy vẫn đến thỉnh an nhưng không ngồi lâu như trước, tình cảm chẳng còn như trước nữa.
Còn hoàng hậu có đến mấy lần nhưng Thư thái phi tìm cớ không gặp, mà hoàng hậu lại bụng to không tiện đi lại nhiều lần nên cũng không đến nữa.
Bà sợ cứ tình trạng như thế này thì e rằng khoảng cách sẽ càng ngày càng xa hơn nữa, Thư thái phi sợ rằng sẽ đánh mất một chút hoài niệm và tình cảm cuối cùng của hoàng thượng.
Bây giờ ngay cả nội tôn nữ và nội tôn tử bà ấy cũng không ngó ngàng đến, không xem trọng chúng thì thử hỏi sau này có ai quan tâm đến bà ấy nữa, ma ma lắc đầu thở dài rồi rời đi.
Từ sau khi ba bảo bảo ra đời khiến cả hoàng cung vô cùng náo nhiệt, ngay cả người trầm tĩnh như thái hậu cũng không ở yên trong cung của mình, ngày nào cũng phải ghé qua thăm bọn nhóc một chút mới chịu được, hôm nào không gặp là nhớ không chịu được.
Hoàng thượng thì lại khác, ngày đêm xem các loại sách để xem có cách nào hồi phục sức khỏe nữ nhân một cách nhanh nhất.
Thái y tuy đã nói ra rất nhiều lần rồi nhưng Y vẫn không yên tâm cho lắm.
Cái gì cũng có nguyên do của nó, sau khi sinh bảo bảo ba ngày sau Vô Ưu lên cơn sốt cao không ngừng, ngày ấy thái y viện tưởng như bị hoàng thượng đập bỏ.
Vô Ưu vừa mới sinh xong cơ thể lại yếu, không may lại bị nhiễm phong hàn thế nên mới giậu đổ bìm leo như thế, nàng mê man suốt hai ngày liền khiến cho một người kiên định như hoàng thượng phải lo lắng đến bật khóc.
Cuối cùng cũng may có bài thuốc gia truyền của Y nữ nên Vô Ưu mới có thể cắt sốt và thoát khỏi tay tử thần, sau lần bệnh trên hoàng thượng gắt gao hơn trong việc sinh hoạt của nàng.
Chỉ nghĩ đến nàng sẽ không còn trên cõi đời này nữa là Y lại cảm thấy run sợ và không dám nghĩ tiếp.
Ba bảo bảo được chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng, lại có sự giám sát thường xuyên của thái hậu cho nên không một ai dám lơ là tắc trách.
Ba nhóc tỳ yên ổn sống trong sự yêu thương của tất cả mọi người.