Công Chúa Vô Ưu

Chương 43: Lời hứa




Vô Ưu biết cái mà mẫu hậu lo lắng là cái gì, nàng cười nói:

"Mẫu hậu yên tâm đi, nữ nhi sẽ biết phải làm gì mà, người biết nữ nhi là người không bao giờ chịu thiệt nên sẽ không ai bắt nạt được nữ nhi đâu ".

Sau một canh giờ cuối cùng Vô Ưu cũng trấn an được bà, thấy bà ngủ thiếp đi Vô Ưu mới trở về cung của mình.

Nàng vừa bước vào cửa phòng bỗng cảm thấy có thứ gì đó Vô Ưu giật mình theo phản xạ đưa tay ra tấn công.

Một giọng nói khàn khàn cất lên:

“Nàng định mưu sát phu quân à?”.

Lúc này Vô Ưu mới định thần được người trước mắt là ai, lúc này tư thế của hai người vô cùng thân mật, Vô Ưu đang bị Nam Cung Viễn chế ngự giống như là đang ôm từ phía sau vậy.

Vô Ưu xấu hổ đẩy Y ra rồi nói:

"Không nghĩ hoàng thượng Sở quốc lại có sở thích này ".

Nam Cung Viễn tươi cười bước vào phòng nàng rồi nói:

"Còn nhiều điều về ta mà nàng chưa biết thôi, sau này nàng sẽ hiểu dần dần là hết ".

Vô Ưu bất đắc dĩ bước vào phòng tránh để nhiều người biết.

Nàng châm đèn lên rồi quay sang hỏi:

"Không phải hoàng thượng đang nghị sự với phụ hoàng sao, đừng nói với ta là bị đi nhầm chỗ đó, không hợp lý một chút nào hết ".

Nam Cung Viễn cười to rồi nói:

"Ta tên là Nam Cung Viễn, nàng cứ xưng hô bình thường là được, nhìn nàng lúc này mới giống bộ dáng lần đầu tiên ta gặp vô cùng thu hút ".

Vô Ưu lắc đầu nói:

"Sở thích kỳ quái, mà huynh chưa nói là đến đây có việc gì, nếu không thì mời về cho,nam nữ trong một phòng không hợp quy tắc chút nào ".

Nam Cung Viễn liền nhanh chóng nói:

"Ta chỉ gặp nàng một chút rồi đi ngay, không làm ảnh hưởng đến thanh danh nàng đâu, nàng yên tâm ta sẽ thực hiện lời hứa với nàng,nàng chỉ cần chờ tin chiến thắng là được.

Thời gian ta ở đây không được lâu nên từ giờ đến ngày thành thân ta sẽ cử người mang sính lễ tới, Bình tướng quân sẽ thay ta đưa nàng về Sở quốc, khi đó ta sẽ trực tiếp đi đón nàng.

Ta muốn đích thân nói cho nàng để nàng hiểu ta hơn, sau này chúng ta sẽ có thời gian dài để chung sống cùng nhau."

Vô Ưu biết đã trách lầm Y liền lí nhí nói:

"Ta đã biết rồi ".

Nam Cung Viễn ngắm nhìn nàng một chút rồi từ biệt chầm chậm đi ra ngoài.

Trên vai Y còn quá nhiều sứ mệnh nên Y không thể trực tiếp ở lại đón nàng được, nhưng sợ nàng để lại thành kiến nên mới trực tiếp đến đây truyền đạt cho nàng hiểu rõ.

Rồi như chưa yên tâm Y quay lại ánh mắt thâm tình nói:

"Ta đã cử ám vệ ở lại để bảo vệ nàng, nàng cứ yên tâm nhé ".

Vô Ưu thầm bật cười trong lòng, nàng không nghĩ rằng vị hoàng thượng Sở quốc lại là người cẩn thân như thế.

Thực ra lúc đầu khi đồng ý cuộc liên hôn này Vô Ưu đã suy nghĩ rất nhiều, nàng thân là công chúa của Nam Phong quốc trước gì cũng phải thành thân vâyh thì tại sao nàng không thành thân với một người tài giỏi.

Một người có thể giúp đỡ được cho Nam Phong quốc, đối với Vô Ưu tình thân mới là quan trọng, Nam Phong quốc bị xâm chiếm đồng nghĩa với việc người thân của nàng sẽ bị hại sau đó đến lê dân bách tính vô tội.

Nếu có thể giữ được bình an, không có chiến tranh bi kịch xảy ra vậy thì một chút hi sinh của nàng có là gì.

Mà thành thân với hoàng thượng Sở quốc chưa chắc đã là thiệt thòi, nàng biết mẫu hậu lo lắng cho nàng, mẫu hậu đã ở ngôi vị này quá lâu nên hiểu rõ nhân sinh thế thái, hiểu rõ sự hiểm ác của thâm cung ngư nàng là minh chứng tốt nhất.

Chỉ vì những mưu mô, những thủ đoạn bỉ ổi kia mà nàng đã phải rời xa vòng tay của phụ mẫu khi mới chào đời.

Bây giờ người mà nàng phải thành thân lại là hoàng thượng, xưa đến nay có vị hoàng đế nào mà không năm thê tứ thiếp chứ.

Có lẽ chính vì lẽ đó nên mẫu hậu và mẫu thân mới không muốn nàng đi, họ sợ rằng nàng sẽ cô đơn sẽ phải một mình chiến đấu nơi thâm cung lạnh lẽo xứ người.

Nhưng Vô Ưu nàng là ai cơ chứ, từ bé đã vô pháp vô thiên, càng những gì khó khăn nàng đều muốn thử sức, nàng sẽ không nhẫn nhịn và hòa đồng như mâuc hậu.

Ai đối sử tốt với nàng thì nàng sẽ tốt với người đó,.còn nếu muốn hại nàng thì để xem kẻ đó là ai mới được.

Vô Ưu chẳng suy nghĩ gì nhiều, nàng đã quyết định như thế thì sẽ không suy nghĩ nữa, giờ chỉ chờ tin thắng trận của Lưu đại tướng quân ( tức ngoại tổ phụ của nàng) báo về thôi.

Không hiểu sao nàng rất có lòng tin vào Y, nàng cảm thấy Y là một người nói được làm được, có lẽ một phần lo do tiếng tăm của Y và lần gặp mặt lần đầu tiên, sự quyết đoán, ánh mắt cương nghị đã nàng làm tin tưởng.

Lúc này sau khi thương nghị xong thì Dạ Vô Hành nghe tổng quản thái giám báo là hoàng hậu đang chờ người ở Trữ Tú cung.